- Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?- Tiếng tài xế hỏi.
Tiêu Tiểu Diệp lúc này mới định thần lại," Tới nghĩa trang phía đông thành phố, tôi muốn thăm mẹ và em." Nói xong Tiểu Diệp trầm tư suy nghĩ, nếu như những gì Bạch phu nhân nói là thật thì Vũ Nhàn, tại sao ba cô lại cưới bà ta, còn Tiêu An Tình... Có rất nhiều thứ kì quặc đang xảy ra.
- Tiểu thư, tới rồi ạ.
Tiêu Tiểu Diệp lặng người đi vào trong nghĩa trang. Ánh đèn nhấp nhoáng chiếu rọi lối vào. Khi gần đến nơi mộ của mẹ thì Tiêu Tiểu Diệp chợt nghe thấy tiếng nói. Cô nhận ra giọng nói ấy, đó chính là tiếng của ba cô.
- Tiểu Yến, em nằm kẻ đây chắc lạnh lẽo lắm. Còn cả Tiểu Dương nữa, nó vẫn còn nhỏ thế mà đã phải ngủ ở nơi như thế này. - Tiếng ông nghe nhẹ nhàng, nức nở và cũng tràn ngập yêu thương.
Tiêu Tiểu Diệp im lặng, không nói gì. Nhớ lúc trước, khi ra đi, mẹ đã từng nói với cô đừng hận ba. Giờ cô đã hiểu, hiểu tại sao lại như vậy.
Tiêu Cảnh nhìn chằm chằm ngôi mộ của người phụ nữ mà ông yêu nhất. Hai mắt rớm lệ, sụt sùi:" Tiểu Yến, em còn nhớ lần đầu ta gặp nhau không? Nơi cổng trường đại học Harvard, em cùng tôi đứng trú mưa dưới tán cây. Lúc ấy tôi cứ ngỡ chỉ là một cuộc gặp lướt qua như lẽ tự nhiên nhưng không phải. Bởi vì ngày hôm sau, em đã chuyển tới lớp tôi. Hôm ấy, em biết không, em bước vào như ánh bình minh vậy, toả sáng cả cái tâm hồn của tôi...", nói tới đây, khuôn mặt của ông bất giác mỉm cười," khi thầy Henry sắp chỗ cho em ngồi bên tôi thì cái ánh sáng ấy càng sáng rực hơn. Bình thường tôi rất lười đi học nhưng chỉ khi em tới, tôi đi học chăm chỉ hơn. Lúc đầu, tôi chẳng dám thể hiện gì nhiều, cứ thầm lặng như một tên ngốc. Dần dà em cũng bắt đầu nói chuyện với tôi, thường xuyên hơn, và rồi chúng ta trở thành đôi bạn thân. Vì em, tôi đã rất phấn đấu, lúc trước khi thi tôi thường đứng bét lớp nhưng khi tôi có em tôi đã đứng thứ nhất, thứ nhì. "
- Tiểu Yến, chắc em không biết đâu nhỉ. Vào sinh nhật tuổi 21 của em, tôi đã tặng em một cây tử đằng màu tím nhỏ, thế mà em lại ngây thơ nghĩ tôi tặng em chỉ vì cảm ơn tình bạn. Em biết không, theo quan niệm của người Trung Hoa chúng ta là ngụ ý tôn vinh và quý mến tình bạn của đôi bên, nhưng đó là màu trắng. Còn màu tím thì chính là một lời tỏ tình và mang ý nghĩa:" Tôi chờ đợi sự đáp ứng của em." Hôm ấy em tươi cười, nhìn chậu hoa một cách thích thú, tôi đã tưởng bở rằng em đồng ý, ai ngờ em chỉ phũ phàng:" Hoa rất đẹp, tình bạn của chúng ta cũng vậy." Câu nói ấy nó cứa sát vào tim anh. Thế rồi chắc em vẫn nhớ, tôi giận em, giận mấy ngày liền, không thèm nói chuyện với em,rồi một hôm em chặn đường tôi lại, tức giận hỏi tôi vì sao lại lạnh nhạt với em. Khuôn mặt em lúc giận nhìn rất dễ thương. Tôi vẫn ậm à ậm ì gắt lên:" Lâm Tiểu Yến, em chẳng hiểu nổi tấm lòng tôi gì cả. Tôi tặng em tử đằng màu tím chính là tỏ tình với em thế mà em lại chẳng biết gì cả."
- Lúc ấy em ngơ mặt ra, tái mét còn tôi thì xấu hổ không thôi. Bao nhiêu người nhìn chúng ta thầm thì to nhỏ. Tôi toan bỏ chạy thì em giữ lại, cười với tôi " Nếu đó là tỏ tình thì tôi chấp nhận.", tôi đã tưởng mình tai có vấn đề, vẫn không tin lời em nói, chỉ khi em hôn tôi tôi mới biết được là mình vừa tỏ tình thành công. Những năm tháng ta bên nhau quả thực rất tuyệt...
Tiêu Cảnh ngừng lại, ông nhìn chậu cây Tử Đằng màu tím mà mình vừa mang tới, mỉm cười:" Tử Đằng tím còn có một ý nghĩa nữa, em biết không? Dù có chuyện gì đi chăng nữa thì tôi vẫn yêu em. Đó là tình yêu bất diệt của chúng ta."
Tiêu Cảnh xoay người lại, nhìn thấy Tiểu Diệp đứng ở phía sau, nước mắt giàn giụa." Tiểu Diệp, con..." Chưa kịp nói hết câu thì Tiêu Tiêu Diệp đã ôm chặt lấy ông, nức nở:" Ba, con xin lỗi, xin lỗi ba nhiều. Đáng lẽ ra con không nên...như vậy" Tiêu Cảnh hiền từ vuốt lưng cô, âu yếm nói:" Không sao, không phải lỗi của con, là của ba..."
Tiêu Tiểu Diệp lau nước mắt, " Ba, tại sao mẹ con lại bị giết?"
Tiêu Cảnh giật mình, cứ nghĩ chuyện này sẽ mãi giấu kĩ được nhưng lại không thể rồi:" Tiểu Diệp, là Tôn Lệ đã nói cho con biết phải không?"
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
- Ba đã từng kể với con trước đây ba và mẹ làm gì rồi đúng không? Bọn ta trước đây làm nghiên cứu về một loại khí. Việc nghiên cứu này còn có ba người nữa: vợ chồng Bạch gia và cả một người bạn:- Tử Đơn. Năm người bọn ta đã nghiên cứu thành công loại khí ấy, nhưng chỉ là không ngờ nó lại xảy ra vẫn đề, lúc đầu bọn ta đã nghiên cứu loại khí này để lọc sạch môi trường nhưng giai đoạn đầu thì nó vẫn bình thường, cho đến khi nó bắt đầu đột biến, phản chủ. Những con chuột thí nghiệm dần dần bị mắc nhiều loại bệnh nguy hiểm cho nên bọn ta đã dừng nghiên cứu lại. Tất cả công thức đều được bí mật, mỗi người giữ mỗi mảnh. Nhưng Tử Đơn, ông ta lại lén lút khởi động lại. Ông ta chỉ nắm giữ những công thức đầu nên đã cố gắng thuyết phục bọn ta đưa mảnh còn lại. Mười năm trước, chính thứ khí đó đã giết chết mẹ con và Bạch Chỉ. Không ai biết được về loại khí đó ngoài ba người chúng ta. Mẹ con và bác Bạch đều được kết luận là do chứng phù mạch não nhưng thực chất là gì thì bọn ta biết rõ. Chính Tử Đơn là kẻ đã khiến cho mẹ con túng phải loại khí đó. Hắn vẫn đang đi tìm mảnh công thức còn lại, và nó đang nằm ở chỗ ta. Tiểu Diệp năm ấy, nếu ba và mẹ con không làm như vậy thì nhất định hắn sẽ giết cả nhà ta. Mẹ con và Tiểu Dương....- Tiêu Cảnh không nén nổi sự tức giận trong lòng.
Tiêu Tiểu Diệp bây giờ đau khổ không thôi, hoá ra là như vậy, tất cả là như vậy. Hoá ra tất cả những đau khổ mà suốt mười năm nay cô phải chịu đựng lại chỉ vì một mảnh công thức nhỏ. Tiêu Cảnh nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay cô, khuôn mặt tái nhợt:" Tiểu Diệp, chiếc nhẫn này là của Tôn Lệ, con phải cố gắng bảo vệ nó..." Tiêu Tiểu Diệp nhìn chiếc nhẫn vàng trên tay, khó hiểu:" Tại sao?"
- Chỉ cần con biết như vậy là được. Tiểu Diệp, ba phải đi rồi. Con cố gắng sống tốt nhé.
Nói rồi Tiêu Cảnh rời khỏi, ông vẫn không quên nhìn đứa con gái yêu dấu của mình. " Tiểu Diệp, ba xin lỗi."