TỔNG TÀI, PHU NHÂN LẠI BỎ TRỐN RỒI

Từ thế kỉ XVII, hoàng gia Anh quốc đã chuẩn bị sẵn một đường hầm chạy dài ở dưới cung điện Buckingman nhằm làm đường trú ẩn cho các hoàng thân quý tộc khỏi các cuộc bạo loạn. Mấy trăm năm rồi chưa sử dụng, không ngờ lần này lại được người hoàng tộc dùng với mục đích giết lẫn nhau.

Một đám người từ nữ hoàng, thái tử, hầu tước, công tước đều có mặt ở đây cả, chỉ có điều là trong tình trạng bị trói chặt.

Xung quanh, toán người áo đen đang lắp đặt bom trên tường, những tiếng kêu kích hoạt khiến cho mấy vị kia toát mồ hôi.

Trái với sự chật vật kia, một người mặc âu phục sạch sẽ, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó uống rượu, không chút vướng bận. Đôi mắt màu xám đen quét một lượt xung quanh, tà ý bên môi không hạ xuống.

" Hoàng tử William, anh là đang làm chuyện gì vậy?" Người đàn ông bị trói tay ngồi trên sàn nhà, ánh mắt gay gắt nhìn người đang ung dung uống rượu trước mặt mình.

" William, con định làm chuyện tày trời gì vậy hả?" Thái tử Edward cũng không thể tin nổi vào mắt mình, đứa con mà ngài giờ đang tính kế giết hết hoàng tộc Anh quốc.

" Không hiểu sao, chính là đang dẫn các người tới thiên đường đấy." William đặt li rượu xuống, cười nhạt, giọng điệu trào phúng.

" Tại sao?" Thái tử run run hỏi.

William vẫn duy trì nụ cười, " Tại sao ư? Hôm nay là sinh nhật của mẹ, đây xem như là món quà chúc mừng."

" Anh điên rồi!" Nữ hoàng Elizabeth hét lên.

" Điên ư? Từ cái khoảnh khắc tôi nhìn thấy mẹ tôi với cổ tay đầy máu, tôi đã phát điên rồi. Hai mươi ba năm, chưa một lần nào tôi quên nó được. Đáng lẽ ra các người không nên đón tôi và mẹ về cái hoàng gia này, nếu không, bây giờ tất cả đều đã ổn, mẹ vẫn sống." William nói, tức giận trong lời nói khiến cho những người ở đây đều nín lặng. Chuyện của Công nương Emily năm đó, không phải là bí mật gì đối với thành viên hoàng tộc.

" Nếu như vì chuyện đó thì con đâu cần phải như vậy, người sai là ta, con muốn trách cứ gì thì hãy hướng về phía ta, đừng làm chuyện dại dột." Thái tử đau khổ, giọng điệu có chút nghẹn lại.

William cười khẩy, " Chỉ ông ư? Tất cả bọn họ đều có lỗi với mẹ tôi."

Thuộc hạ làm xong việc, đi tới báo cáo cho William, " Hoàng tử, đã gài xong bom rồi ạ."

" Tốt." William hài lòng, " Ladies and gentlement, số bom này được đặt trong 24h, hãy cầu nguyện Chúa sẽ cứu rỗi các người. Let enjoy together!" Hắn nói xong thì chân sải bước rời đi.

Phía sau là vẻ mặt bàng hoàng, tuyệt vọng của đám người hoàng tộc.

William đi ra khỏi căn hầm kia, nhìn khung cảnh bên ngoài, trong lòng có chút hào hứng. " Mẹ, con sắp trả thù cho mẹ rồi. Liệu mẹ có vui chứ?"

****

" Hơn hai mươi thành viên hoàng gia Anh quốc đã biến mất một cách bí ẩn. Vẫn chưa có tổ chức khủng bố nào nhận trách nhiệm về vụ bắt cóc này."

" Hoàng tộc Anh quốc gặp nạn."

" Quốc hội Anh quốc đang ráo riết tìm tung tích của các thành viên hoàng gia."

Bạch Niên Vũ ngồi an nhiên nhìn mấy vị lãnh đạo chính phủ Anh, nghe bọn họ nhờ vả này nọ.

" Thực ra thì hoàng tộc xảy ra chuyện cũng vừa hay hợp ý với gia tộc Krisen chúng tôi." Anh cười nhạt nói.

Mấy người kia xám mặt. Bây giờ tình thế hiểm lửa, bọn họ thân là chính phủ nhưng không dám đối diện thẳng với quân đội của William. Vấn đề hoàng tộc xưa nay đều được gia tộc Krisen quản xiết. Bây giờ hoàng tử William lại có ý giết các vị hoàng tộc thì Krisen phải ra tay. Chính phủ bọn họ cung cấp nhân lực cho gia tộc kia.

Hơn nữa, vấn đề xung đột trong hoàng tộc nếu như bị phanh phui ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh của chính phủ đối với người dân. Cho nên việc nhờ một gia tộc quyền lực giải quyết vẫn là phần nào bảo vệ được.

" Rất đơn giản, một quả bom ở dưới kia có khả năng công phá một toà nhà bốn mươi tầng, sẽ không lạ gì nếu tất cả quả bom kia đồng loạt nổ, và hậu quả thì như động đất vậy." Bạch Niên Vũ thản nhiên nói về sự khủng bố của các quả bom.

" Mr.Krisen, chúng tôi hi vọng gia tộc các người có thể giúp." Vị nghị sĩ, nghị viện gì đó căn răng nói.

" Được thôi." Bạch Niên Vũ gật đầu, anh gọi Thần Tự đứng bên cạnh mình nói nhỏ, anh ta nhận lệnh liền rời đi.

Mấy vị kia cũng xem như được cứu tình, có chút an ủi, rời khỏi phòng họp.

Bạch Niên Vũ gõ tay xuống bàn trầm tư, hoá ra đây là lí do vì sao mà Emma lại bảo anh làm gia chủ của Krisen. Nguyên lai là muốn anh xử lí mấy cái vụ này. Bà ta quả nhiên thông minh, biết sẵn rằng cuộc chiến kia sẽ khiến cho hoàng tộc bấn loạn nên ném thẳng về phía anh.

Điện thoại rung lên, anh nhìn hai chữ " Bà xã" hiện lên mà cười nhẹ.

" Erik, vợ anh đã được tôi bảo vệ. Choè qua 24h rồi đến nhận vợ." Bên kia là thanh âm của kẻ gây ra vụ náo loạn nước Anh này.

Bạch Niên Vũ dập tắt nụ cười, bàn tay úp lên mặt, " Tại sao cứ luôn chọn cách bắt cóc vậy, không thể thử trò khác có cảm xúc hơn sao?"

——————

Đêm qua, Tiêu Tiểu Diệp và Bạch Niên Vũ đã ngồi máy bay từ Las Vegas tới London để giải quyết vấn đề hoàng gia. Mặc dù đã bảo vệ cẩn thận, thêm mấy lớp vệ sĩ rồi nhưng con mẹ nó, vẫn bị bắt cóc.

Đây là đang muốm hỏi bà tác giả rằng bà thích bắt cóc như vậy thì xuyên qua mà hưởng nhé!

Tính đi tính lại, vạn lần không tính tới việc cô thế nhưng lại bị bắt cóc, nhấn mạnh thêm một lần, bị chính tên Dạ Minh bỉ ổi kia bắt.

" Mẹ nó, cậu không thể chọn một đối tượng khác sao? Cả quyển truyện trăm mấy chương, hàng tá nhân vật sao cứ phải là tôi?" Tiêu Tiểu Diệp hét lên, nhìn cái vị đang ngả ngớn trước mặt mình.

" Ai bảo chị là nữ chính làm chi." Dạ Minh cười một cái.

" Bà đây là nữ chính thì phải hưởng đãi ngộ lớn chứ? Cái mẹt gì ăn ngày ngồi chầu mấy thằng các cậu hả?" Tiêu Tiểu Diệp nghiến răng nghiến lợi bốc hoả khí.

Dạ Minh úp tay vào mặt, bao giờ chị tác giả mới để tôi hết kiếp làm nhân vật phụ đây, suốt ngày đi nghe mấy anh chị con của trời đất chửi thật là đau lòng.

" Chị cứ gắng ngồi đây hai mươi bốn tiếng là được, sau đó tôi sẽ thả chị ra." Dạ Minh gật đầu, hoà nhã nói.

" What? Đến cả bắt cóc mà cũng chỉ 24h sao, không đòi trăm tỉ tiền chuộc hả?" Tiêu Tiểu Diệp kinh ngạc.

Dạ Minh: Chị nghĩ chị đáng giá từng đấy sao?

Tiêu Tiểu Diệp: (•~•)

Thế là hai người mắt to trừng mắt nhỏ mà chửi nhau.

" Dạ Minh này, dù chị không có đáng giá mấy trăm tỉ nhưng ít ra vẫn có thể ăn đúng không?" Tiêu Tiểu Diệp cãi mệt rồi, bụng réo lên, cười nhẹ lấy lòng.

Dạ Minh dập đầu, con tin này quá lộng rồi. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng canh, đi lấy thức ăn cho cô.

Nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi cô hạ xuống, chỗ bị trói phía sau tay đã bị cô dùng mảnh sứ cắt sắp đứt.

May mắn lúc nãy trước khi bị bắt cóc tới đây, cô đã nhanh lẹ đụng rơi cái bình sứ, lấy được mảnh vỡ nhỏ đủ để cắt dây. Phù, quả nhiên bị bắt cóc đi nhiều nên kinh nghiệm xương máu đúc rút được không thiếu.

Két....

Cửa mở, Dạ Minh cầm một tô cháo đi vào. Hướng về phía cô, xúc một muỗng đưa lên miệng cô, cô nhanh chóng ăn.

" Không sợ độc chết sao?" Dạ Minh hỏi.

" Mẹ nó, chết đói và chết độc thì chết độc vẫn hơn." Tiêu Tiểu Diệp trả lời.

Dạ Minh cười nhẹ, đuôi mắt hơi nhếch lên, tiếp tục bón cho cô ăn.

" Lúc nhỏ, cậu bé tí tẹo, chị vẫn thường bón cháo cho cậu ăn. Cậu chơi thân với Tiểu Dương, tôi xem cậu như em ruột của mình." Tiêu Tiểu Diệp thở dài nói.

Dạ Minh hơi ngưng lại, đáy mắt toát lên tia cô đơn.

" Tiêu Dương Vĩ thân với Dạ Minh Thụ, còn Dạ Minh tôi thì cậu ta không thân." Dạ Minh xa cách nói.

" Cậu vì sao lại thành như thế này hả?" Cô hỏi.

" Vì sao ư? Là vì Dạ gia kia đấy." Dạ Minh Thụ nói xong thì đứng dậy, đưa chén bát ra ngoài phòng.

Tiêu Tiểu Diệp cắt xong sợi dây trói, thở dài. Lúc nãy cô cố ý nói ra mấy lời kia là để cho Dạ Minh không để ý tới, ai ngờ thành công thật.

Cô len lén mở cửa ra ngoài, nhìn xung quanh hành lang không có ai cả. Đang định đi tiếp thì bên bả vai đã bị một bàn tay nắm chặt.

" Sát thủ không có ngu vậy đâu." Thanh âm của Dạ Minh phía sau khiến cô rợn tóc gáy.

Tiêu Tiểu Diệp nắm chặt tay, chân phía dưới đá về phía sau một cái. Dạ Minh bị tấn công bất ngờ, vội vàng tránh, tay nơi bả vai buông lỏng. Tay cô cầm lấy tay hắn, một đòn Judo vứt hắn ngã về phía trước, đập mạnh xuống sàn nhà.

Cái eo già cỗi của cô....

Dạ Minh nhướng mày, định ra tay đánh lại nhưng lại bị một khẩu súng nhắm vào thái dương.

" Cậu cứ từ từ." Tiêu Tiểu Diệp thở dài, may lúc nãy nhanh chóng tóm được khẩu súng bên thắt lưng của hắn.

" Chị chắc được bao nhiêu phần thắng?" Dạ Minh cười khẩy.

" Khẩu súng này chỉ có một viên đạn." Tiêu Tiểu Diệp nói.

" Vậy vẫn kiên trì nhắm nó về phía tôi mà không bắn sao?" Dạ Minh vẫn nằm trên đất, không có ý muốn đứng dậy.

" Giết cậu rồi ai chỉ đường cho tôi." Vâng, lí do rất thiết thực.

Dạ Minh giơ tay lên, tốc độ ánh sáng đoạt lại súng. Bây giờ mới từ từ ngồi dậy.

" Hầy, ai bảo chị suýt là vợ của tôi cơ chứ." Hắn thở dài.

" Dù sao chị muốn đi vào chỗ chết thì tôi cũng đành đưa chị đi vậy." Dạ Minh thẳng lưng đứng dậy, cầm lấy tay cô, đưa cô ra khỏi chỗ giam giữ.

Nhưng có một điều không ngờ, trước cửa xuất hiện một người, có chút xa lạ cũng hơi hơi quen thuộc.

" Kelly à, cô quả nhiên khiến tôi muốn bỏ cũng không bỏ được." Vâng, quý tộc hoàng gia bị bắt hết, chỉ chừa lại một vị an nhàn đó chính là hoàng tử xứ Wales, Vincent. Hắn ung dung đứng đây trong khi anh em ruột thịt nhà hắn đang khiếp đản nhìn đồng hồ đếm trên quả bom chậm rãi tích tắc.

Dạ Minh chắn trước cô, bảo trụ cô phía sau mình, " Vincent, đây là tín hàng của Hắc Đế chúng tôi, anh vẫn là nên động tới."

Vincent tựa  vào con siêu xe của mình, nụ cười thực thực giả giả, " Thế ư? William cũng rảnh việc nhỉ. Vì muốn ngăn chặn quân của Erik mà hết lần này đến lần khác bắt cóc cô ta."

Tiêu Tiểu Diệp nắm chặt tay đứng phía sau, lúc này cô không nên manh động, cô vẫn không thể biết được Vincent là người của bên nào. Lúc trước hắn định ám sát cô bất thành nhưng vẫn không chứng tỏ hắn là người của bên kia.

Bởi vì vô độc bất trượng phu, kẻ ham muốn quyền lực không bao giờ chịu lép vế hơn ai.

Đột nhiên một tiếng súng vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện, thân ảnh đen như gió chạy tới, tấn công tới tấp về phía Dạ Minh.

Dạ minh đánh trả lại, hai bên sức lực ngang nhau.

Tiêu Tiểu Diệp vẫn chưa thể nhìn rõ được người tấn công này là ai nhưng vẫn phần nào xác định được giới tính, là nữ.

Đột nhiên Vincent bắn lén tới một phát, không phải đạn nhưng lại khiến cho Dạ Minh tê cứng ngã xuống. Chắc lại là cái thứ đạn tê liệt thần kinh đây.

Người kia cũng dừng tay lại, không tiếp tục hạ thủ.

Khuôn mặt này, quen lạ.

Vận dụng trí nhớ một lúc cô mới nhận ra, đây chẳng phải là tiểu tình nhân của Bạch Niên Vũ sao.

Tiêu Tiểu Diệp thầm đánh giá nữ nhân trước mặt. Mi thanh mực tú, da dẻ trắng trẻo, thân hình chỗ nào lồi, phần nào lõm đều rõ hết. Hơn thế nữa võ công cũng giỏi như vậy, quả nhiên không tồi. Không có làm Bạch Niên Vũ mất mặt.

Vân Nhiễm hướng ánh mắt sắc sảo nhìn cô, giọng điệu lạnh như băng, " Chúng tôi không hại cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn kìm chân của Bạch Niên Vũ lại thì một sợi tóc của cô, tôi cũng không đụng."

Tiêu Tiểu Diệp nhoẻn miệng cười, bộ dạng của bạch liên hoa rõ ràng, " Được thôi."

Vân Nhiễm cũng không nghĩ vị phu nhân này lại dễ bảo như vậy.

" Con người trước hết nên yêu mạng của mình." Tiêu Tiểu Diệp rất tự nhiên giải thích.

Vincent thì không che nổi ý cười, diễn kịch cũng thật đạt.

Tiêu Tiểu Diệp: tôi thề với trời tuyệt không diễn kịch. Con người của thời đại phát triển phải biết tuỳ cơ ứng biến để phù hợp với các thay đổi của đời sống.

" Đi, chúng ta tới chỗ kia thôi." Vincent nói, Vân Nhiễm một tay giáng xuống phía sau cô, sao trời trăng tỏ gì đều hiện hết.

Tiêu Tiểu Diệp trước khi ngất cũng không quên oán hận Vân Nhiễm một câu. "Con mẹ nó, đàn bà con gái gì hung dữ vậy."

Chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh, người tưởng chừng như bị tê liệt thần kinh kia bỗng nhiên cử động đứng dậy, cầm lấy một thiết bị truyền tin trong túi áo, nhếch mép nói, " bọn họ mang cô ta tới chỗ kia rồi."

Nói xong hắn đưa tay lên, rút cái kim đang đâm nơi ngực hắn ra, vứt xuống đất. Đây chính là tương kế tựu kế.

Bình luận

Truyện đang đọc