Tiêu Tiểu Diệp bây giờ đã ổn, cô đã không còn u uất nữa. Bởi người chết cũng đã chết, người sống hà cớ gì phải đau lòng. Cô dậy từ rất sớm, đi ra vườn ngồi. Nhìn ngắm cái vườn hoa hồng của Tĩnh gia. Đêm qua, trời mưa to nhưng sáng sớm nay hoa vẫn nở rực rỡ.Đến cả thứ mềm yếu như cánh hoa còn có thể trụ vững thì huống gì là một con người như cô.
" Tiểu Diệp, trời đang rất lạnh. Con vào đây ngồi đi." Tĩnh phu nhân nhìn cháu gái mình mảnh mai ngồi trong gió lạnh thì nhẹ khuyên bảo.
" Không lạnh đâu bà ạ!"" Tiêu Tiểu Diệp mỉm cười.
" Cái con bé này, lớn đầu rồi mà chẳng chịu nghe lời gì cả!""
" Bà.. Cháu đột nhiên suy nghĩ đến một vấn đề." Tiêu Tiểu Diệp khẽ nói.
" Chuyện gì?""
"Có những khi đột nhiên không muốn nói chuyện với những người xung quanh. Có những khi luôn kiên trì theo đuổi một điều gì đó, chỉ trong một đêm mọi thứ đều biến mất. Có những khi muốn buông thả bản thân, phát điên một lần. Có những khi cảm thấy bản thân vừa như có được cả thế giới, nhưng đồng thời cũng chẳng có gì. Có những khi ước mơ thì rất nhiều, nhưng lực bất tòng tâm. Có những khi phát hiện bản thân chỉ qua một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy được tương lai. Có những khi, đột nhiên cảm thấy quá đỗi mệt mỏi... Bà, cháu có nên nói bản thân quá đa sầu đa cảm hay không?"
" Đa sầu đa cảm, mới là phụ nữ. Chuyện gì cũng muốn nhanh qua, cũng muốn biến mất thì sao có thể tạo nên một người phụ nữ. Mẹ của con cũng vậy. Là người đa sầu đa cảm nên lúc sắp qua đời, không nghĩ nhiều về những thứ đã qua mà chỉ nghĩ tới một điều, đấy chính là tương lai của cháu. Biết rằng đính hôn cho cháu với Bạch Niên Vũ chính là tước đoạt đi quyền được yêu của cháu nhưng lại chẳng thể làm khác. Giữa lợi ích và quyền lợi thì đương nhiên sẽ nghiêng về lợi ích. Mẹ cháu chỉ hi vọng cháu có thể chấp nhận được lợi ích ấy." Tĩnh Ấn ôn tồn.
"..."
" Thôi vào nhà đi." Tĩnh phu nhân nhẹ nói.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lạc Cẩn Viên...
Mục Tử Kì được người đàn ông kia đưa tới căn biệt thự ở phía nam thành phố. Trên đường đi, cô cứ thấp thỏm không yên. Cô sợ đối mặt với hắn, cô sợ Vearly. Hắn nhất định sẽ giết cô.
Khi tới nơi, một dàn vệ sĩ đã đứng canh gác khắp cả căn biệt thự. Mục Tử Kì cảm thấy lạnh gáy. Bước vào biệt thự, nơi phòng khách xa hoa dát vàng này lại càng khiến cô thêm lo lắng.
" Tử Kì, lão đại đang bận một chút. Cô chịu khó chờ đi." Người đàn ông kia nói rồi rời đi.
Mục Tử Kì ước gì cái tên kia bận đến hết đời đi.
Cô bước lên tầng hai, càng bước càng sợ. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng rên rỉ cuả phụ nữ, tiếng gầm nhẹ của đàn ông. Mục Tử Kì nhếch môi, hóa ra hắn là đang bận làm cái này. Mục Tử Kì đi xuống ngồi xuống chân cầu thang. Thanh âm ái mị kia vẫn không ngừng phát ra. Mục Tử Kì khó chịu, lấy tay che tai, cô bắt đầu nói thầm. " Tôi không nghe thấy gì cả. Chẳng nghe thấy gì cả..." Cô cứ như vậy mà ngồi đợi tới hơn 1 tiếng, nếu như người khác thì nhất định sẽ điên tiết lên nhưng cô lại khác, cô chỉ mong cho bọn họ kích tình lâu hơn.
Cuối cùng, tiếng kêu ái muội cũng đã dừng hẳn. Mục Tử Kì cũng bỏ tay xuống, trong lòng lại thêm bất an. Hắn xong rồi. Cô dần dần tái sắc. Lẩm bẩm một mình," Chết tôi rồi..." Từ một căn phòng ở tầng hai, một cô gái bước ra, khuôn mặt cô ta vẫn tràn ngập ái tình. Cô ta mặc chiếc váy bó sát người, ba vòng lộ ra. Mục Tử Kì nhìn cô ta, khinh bỉ cười.
Cô ả kia nhìn thấy điệu của Mục Tử Kì thì có chút bất mãn song cũng chẳng dám nói gì. Cô ta cứ lẳng lặng rời đi.
Mục Tử Kì đi về phía căn phòng mà lúc nãy cô ả kia vừa rời đi. Cô định mở cửa nhưng lại không mở cửa. Cô cứ chần chừ mãi nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở cửa. Đập vào mắt cô là canhr chăn chiếu hỗn loạn trên giường và cả mùi ái muội kia. Tay cô dần đổ mồ hôi. Trong phòng tắm truyền ra tiếng xả nước. Cô định chạy ra khỏi phòng thì đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo cất lên:
- Đứng lại. Tôi chưa cho phép em đi!
Mục Tử Kì cả người rét run. Thanh âm lạnh lẽo của anh ta xuyên qua từng tế bào của cô. Cô rất sợ, sợ cái người này.
Vearly choàng áo tắm bước ra. Bọt nước dính trên khuôn mặt như tượng tạc khiến cho hắn càng thêm quyến rũ. Đôi mắt màu nước biển xanh thẳm của hắn lạnh lừng nhìn về phía Mục Tử Kì.
- Quay lại đây.- Hắn lạnh lùng nói.
Mục Tử Kì run lên, khẽ xoay người lại. Vearly đừng đối diện với cô. Khuôn mặt hắn mang ý cười như không cười. Đôi mắt xanh kia vẫn nhìn về phía cô. Mục Tử Kì tiến tới chỗ hắn đang đứng. Cô khẽ nói:
- Vearly, lâu rồi không gặp.
" Ồ!"" Vearly cười. Lúc hắn cười như vậy chứng tỏ là hắn đang rất tức giận." Hóa ra em vẫn còn nhớ tới lâu rồi không gặp tôi à? Nói xem, bao lâu rồi nhỉ? 1 năm rồi phải không?"" Tay hắn đẩy cằm của cô lên. Để cho mắt cô đối diện với hắn. Mục Tử Kì bị buộc phải nhìn thẳng vào Vearly thì có chút sợ hãi. Cô cắn chặt môi. Cánh môi hồng bị cô cắn hơi sưng, Vearly lấy ngón tay đặt lên môi cô," Đừng cắn môi như vậy."
Mục Tử Kì thôi cắn môi, hắn nói gì thì cô nghe nấy.
" Ngoan!" Vearly cười, hắn đẩy cô ngã xuống giường. Mục Tử Kì hốt hoảng nhìn hắn. Vearly cởi từng cúc áo của cô, miệng nói:
- Kì, em nói xem, tôi cho em tự do 1 năm là để em ổn định tinh thần, chứ không phải để em về đây nối lại tình xưa. Em khiến cho tôi bực mình.
Hàng cúc áo đã bị gỡ, cảnh xuân lộ ra trước mắt. Ngón tay hắn di chuyển trên chiếc bụng phẳng lì của cô, rồi dừng lại nên vết sẹo chính giữa bụng. Tay hắn vuốt ve vết sẹo.
" Đừng.." Mục Tử Kì hoảng loạn nói. Nước mắt cô chảy ra. Vết sẹo đó đối với cô chính là cả một vết thương đầy ám ảnh.
" Mục Tử Kì, em biết không? Bộ dạng của em lúc này chỉ khiến tôi muốn động dục đấy." Tay hắn rời khỏi vết sẹo trên người cô, lau nước mắt.
" Vearly, làm ơn... " Mục Tử Kì rưng rưng nói.
" Em yên tâm. Tôi không đụng đến em đâu. Tôi vừa mới làm xong, cho nên bây giờ còn chưa ham muốn em. Khi nào, tôi có ham muốn thì em sẽ là kẻ đầu tiên tôi làm cùng." Vearly khẽ hôn lên cái cổ trắng ngần của Mục Tử Kì, hắn vẫn lưu luyến hương vị của Mục Tử Kì.
Mục Tử Kì chỉ có thể im lặng. Cô có thể cảm nhận được phần hạ thân của hắn đang cứng lên. Bây giờ nếu cô khiến hắn tức giận thì nhất định hắn sẽ tra tấn cô. Vearly cuối cùng cũng rời khỏi người cô. Hắn đứng dậy đi về phía phòng thay quần áo thay y phục. Mục Tử Kì cũng ngồi dạy cài lại cúc áo. Cô nhìn bản thân trong gương, tàn tạ đến lạ. Trên cổ tràn ngập vết hôn. Cô căm ghét chúng.
Vearly thay đồ xong bước ra. Nhìn Mục Tử Kì, cười lớn:
- Tử Kì, 9 năm nay em ở bên tôi vậy mà vẫn chẳng bằng 5 tháng em ở bên hắn nhỉ.Em từ nước Mĩ xa xôi chạy về Trung Quốc chỉ vì nghe tin hắn cưới vợ. Còn sẵn sàng giết cả vợ hắn để thỏa cái lòng ghen tức của em. Em thật khiến tôi khâm phục tấm chân tình này.
- Vearly, anh thừa biết Bạch Niên Vũ chẳng qua cũng chỉ làm một cái bẫy. Vậy sao anh vẫn tới Trung Quốc?
- Bạch Niên Vũ đã có lòng mời thì sao tôi lại không tới chứ. Huống hồ ở đây còn có thứ mà tôi quan tâm nữa.
- Vearly, anh lại muốn làm gì?
- Muốn ư? Dù sao thì tôi cũng là cường tộc ở giới hắc đạo châu Âu mà, tôi chỉ tới đây để vui thú thôi.
- Anh...
- Mục Tử Kì, ngày mai tôi rất mong chờ cái tin Mục gia bị đánh đổ. Lúc ấy chẳng phải em sẽ đỡ phải lo sợ một ngày tôi đụng đến nó. Bở vì nó đã bị chính người mà em yêu đạp đổ rồi. Mục Tử Kì, em sẽ như thế nào? Tôi rất mong chờ.
Mục Tử Kì im lặng. Đúng vậy, ngày mai Mục thị sẽ bị đánh đổ. Ngày mai cô sẽ mất tất cả.
- Em yên tâm. Tôi sẽ nuôi em, dù sao thì em vẫn là món đồ chơi mà tôi chưa chơi chán mà. - Vearly lạnh nói.
Mục Tử Kì cười khổ. Cô vậy mà lại là đồ chơi cho kẻ khác.