Chương 70
“Đi thôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, hơi trầm, lại vô cùng dễ nghe vang lên bên tai cô.
Giây tiếp theo, bàn tay cô đã nằm gọn trong tay anh.
Tô Phương Dung chấn động, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía anh. Tần Lệ Phong một mực nhìn về phía trước, vừng vàng dắt cô đi qua dòng xe cộ tấp nập trên đường, Tô Phương Dung đi bên cạnh anh, trái tim đập liên hồi, gương mặt không kìm chế được đỏ bừng nên.
Dắt qua qua đường xong, anh vẫn không buông tay cô ra ngược lại cứ như vậy dắt cô đi vào nhà hàng. Khuôn mặt Tô Phương Dung đỏ như gấc, cô muốn rút tay ra, nhưng lại sợ làm vậy lại có vẻ quá dứt khoát khiến anh hiểu lầm. Có lẽ chỉ là anh quên không buông tay cô ra mà thôi, hoặc là… Hoặc là…
Không kịp để cô suy nghĩ thêm, sau khi nhân viên phục vụ đưa hai người tới chỗ ngồi, Tần Lệ Phong vô cùng tự nhiên thả tay ra giống như chưa có chuyện gì xảy ra rồi chậm dãi nhấc cốc nước lên đưa tới miệng.
Trái tim Tô Phương Dung vẫn không ngừng loạn nhịp, cô dùng việc nhìn thực đơn để điều chỉnh lại hô hấp của bản thân.
“Anh nhìn thử xem, xem có muốn ăn món gì không?”
Cô lịch sự đưa thực đơn qua cho anh, Tần Lệ Phong nhìn lướt qua, tùy ý nói: “Cô chọn là được rồi, tôi không kén ăn.”
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Tô Phương Dung lại cảm thấy cực kỳ áp lực!
Lúc gọi món ăn sợ nhất là câu “cái gì cũng được”, anh nói rõ để cô quyết định, nhưng Tô Phương Dung lại biết anh cực kỳ kén ăn nên cũng chỉ có thể căng thẳng cố hết sức chọn.
Đúng lúc này, một giọng nói chứa đầy sự ngả ngớn vang lên: “Ha ha, hy vọng là tôi không đến trễ.”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tiếu Bảo Lộc đôi lông mày của anh khẽ nhướn lên, sau đó lại quay đầu lại nhìn Tô Phương Dung, trong đôi mắt lạnh lùng có chút dao động.
Anh không nghĩ tới cô thật sự sẽ mời Tiếu Bảo Lộc.
Thấy Tiêu Bảo Lộc nháy mắt với mình, Tô Phương Dung như trút được gánh nặng, nhiệt tình mời anh ta ngồi xuống, cô nhìn anh ta giống như nhìn thấy cứu tinh của mình.
Tiêu Bảo Lộc rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô rồi ngó đầu qua xem tờ thực đơn trước mặt Tô Phương Dung, nói một cách tùy ý: “Này, cô đã gọi những món gì rồi? Tôi nói trước nhé, tôi không ăn cay.”
Tô Phương Dung nghe thấy vậy vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không biết…”
Tiêu Bảo Lộc nháy mắt với cô: “Tuy rằng tôi không ăn cay, nhưng tôi cũng thích ăn món ở đây.”
Thấy anh ta như vậy, Tô Phương Dung bật cười thành tiếng.
Anh ta quả nhiên là một tên công tử đào hoa xung quanh không thiếu bóng hồng, khi anh ta ở chung một chỗ với phụ nữ, không những không khiến người ta cảm thấy khó chịu ngược lại thái độ rất hợp lễ.
Một ánh mắt nhẹ nhàng từ phía đối diện lướt tới dừng lại trước khuôn mặt tươi cười của cô mấy giây rồi lại nhanh chóng dời đi.
Cho dù ở chung với bất kỳ ai cô đều vô cùng tự nhiên.
Chỉ riêng anh là không.
“Anh,” Tiêu Bảo Lộc nhìn về phía Tần Lệ Phong, cười đầy ý vị hỏi: “Nghe nói anh mới đổi chiếc Maybach s600?”
Thái độ của Tần Lệ Phong hôm nay cực kỳ lạnh lùng: “Ừ.”
“Không tệ!” Tiêu Bảo Lộc giống như sớm thành thói quen, anh ta lại nói tiếp: “Em đã để ý chiếc xe đó từ lâu rồi, đáng tiếc ông bố già không cho tiền! Nếu không… Buổi tối cho em mượn được không, em đi hẹn hò.”
Tần Lệ Phong trước giờ không để ý chuyện này nhưng bây giờ lại từ chối: “Xe có chút vấn đề, anh đã gọi cho cửa hàng, chút nữa họ sẽ cho người đến lấy.”
Tiêu Bảo Lộc thoáng có chút thất vọng: “Ai, được rồi! Nhưng mà đợi xe sửa xong anh nhất định phải nói cho em biết nhé!”
Tần Lệ Phong không nói gì, chậm rãi cầm cốc nước lên uống, ánh mắt lại xuyên qua chiếc cốc nhìn về phía người đối diện.
Tô Phương Dung đang cúi đầu xem nên gọi món gì, vừa phải chú ý thói kén ăn của Tần Lệ Phong để ý chuyện Tiêu Bảo Lộc không thể ăn cay, vẻ mặt lập tức trở lên vô cùng rối rắm.
Tần Lệ Phong đặt cốc xuống rồi lấy thực đơn qua xem, anh tùy ý lật xem vài lần, sau đó quyết đoán chỉ vào mấy món ăn: “Cái này… Còn có cái này…”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vội vàng ghi lại: “Vâng thưa ngài, mời ngài đợi một chút.”
Tô Phương Dung tràn đầy sự cảm ơn nhìn về phía anh rồi nở nụ cười, anh đã giúp cô một việc không nhỏ.
Chẳng bao lâu sau đồ ăn được dọn lên, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiêu Bảo Lộc giống như tùy tiện hỏi: “Anh, sao anh lại hủy bỏ khởi tố?”
Tay Tô Phương Dung khựng lại , cô đưa mắt nhìn về phía Tần Lệ Phong, không nghĩ hai người vừa mới nói chuyện xong anh đã lập tức đi giải quyết.
Tần Lệ Phong cũng không nhấc đầu lên, tùy ý nói: “Anh cảm thấy bài học lần này cũng đủ để cô ta nhớ kỹ rồi.”
“Đối với loại đàn bà như vậy mới không sợ chút giáo huấn này đâu!” Tiêu Bảo Lộc nói một cách không đồng ý: “Anh, anh cũng dễ mềm lòng quá rồi đấy!”
Tô Phương Dung cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Là tôi muốn làm như vậy.”
Tiêu Bảo Lộc sửng sốt: “Cô?”
Anh ta cảm thấy người phụ nữ này có chút khó hiểu, tốt bụng cũng phải có mức độ chứ, lần này bị người ta bắt nạt đến suýt chút nữa đi gặp Diêm Vương mà vẫn còn muốn làm thánh mẫu!
Tần Lệ Phong nhìn cô cũng không nói thêm gì.
“Các anh đã giúp tôi quá nhiều rồi, tôi không muốn bởi vì tôi mà khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn.” Tô Phương Dung nói rồi lại chậm rãi cúi đầu xuống: “Chuyện càng phức tạp sẽ liên lụy đến các anh.”
“Chúng tôi sợ chắc?”
Tiêu Bảo Lộc ngang ngược nói: “Cho dù bây giờ tập đoàn J.L đang hợp tác với Duyệt Lai thì làm sao? Ai dám bắt nạt phụ nữ nhà họ Tần, bắt nạt chị dâu của tôi thì chỉ có chết!”
Nhận thấy ý bảo vệ trong lời nói của anh ta, Tô Phương Dung cũng cực kỳ cảm động, nhưng càng như vậy, cô càng không muốn liên lụy bọn đến bọn họ. Vả lại, nếu như chuyện của cô và Quý Bình Long bị lộ, Tần Lệ Phong nhất định chịu rất nhiều chỉ trích!
Đến tận lúc này, Tô Phương Dung mới có chút hối hận, vì sao trước đó cô không nói chuyện của hai người họ cho Tần Lệ Phong biết chứ? Là cô không tin anh hay cô không đủ tự tin? Sợ anh không để ý đến mình…
“Chuyện này anh biết phải làm thế nào.” Tần Lệ Phong trả lời, chấm dứt đề tài này.
Tiêu Bảo Lộc nhún nhún vai, lẩm bẩm: “Được thôi, dù sao đây cũng là vợ của anh.”
Tô Phương Dung nghe thấy vậy vô thức nhìn về phía Tần Lệ Phong, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên, sau đó cô nở nụ cười đầy xấu hổ rồi cúi đầu xuống, liên tục uống canh. Đến cuối cùng chỉ đành lấy cớ trang điểm lại, xấu hổ đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh.
Tiêu Bảo Lộc thấy vậy, buông xuống chiếc đũa xuống, cười nói: “Anh, anh thay đổi rồi.”
Tần Lệ Phong cầm lấy khăn ăn, động tác cực kỳ ưu nhã lau khóe miệng, bâng quơ “ồ” một tiếng.
“Ngoài công việc ra, muốn ăn một bữa cơm với anh cũng khó. Cho dù có cùng nhau ăn cơm, cũng tuyệt đối không vượt qua mười lăm phút, trong lúc đó một nửa thời gian anh đang nghe điện thoại. Nhưng mà hôm nay…” Tiêu Bảo Lộc khẽ nhướng mày, nghiêng người về phía trước, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Anh không nhìn điện thoại, càng kỳ lạ là một cú điện thoại cũng không có! Do đó em có thể chắc chắn là anh không có tắt máy mà là anh đã dặn dò trước nên mới không có bất kỳ ai gọi điện thoại tới làm phiền.”
Tần Lệ Phong không phủ nhận, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn thẳng về phía anh ta, đôi môi chậm rãi nhả ra từng chữ: “Đúng vậy, nhưng đối diện anh lại có một con kỳ đà…”
Tiêu Bảo Lộc ngẩn ra, ngay sau đó kháng nghị nói: “Anh! Anh không thể có vợ liền quên thằng em này được!”
Tần Lệ Phong không nói gì, chỉ nhướng mày lên giống như đáp lại lời anh ta.
Tiêu Bảo Lộc trừng mắt nhìn sau một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đứng dậy: “Được thôi, vừa hay em phải đi hẹn hò…”
Không đợi anh ta nói xong, Tần Lệ Phong ném về phía anh ta một chùm chìa khóa: “Xe đỗ ở ngân hàng đối diện.”
Hai mắt Tiêu Bảo Lộc sáng ngời, anh ta lập tức nắm chặt lấy chìa khóa xe: “Em đảm bảo biến mất trong vòng ba giây!” Nói xong, người cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Lệ Phong.
Đợi đến khi Tô Phương Dung trở về, không thấy Tiêu Bảo Lộc đâu cả liền tò mò hỏi: “Giám đốc Tiêu đâu?”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn cô: “Nó có hẹn rồi.”
“Thì ra như vậy…” Tô Phương Dung ngồi xuống, bầu không khí vốn vô cùng vui vẻ cũng trở nên xấu hổ.
Cô cầm cốc nước, mất tự nhiên hỏi: “Phía bà Quý bên kia… Anh định giải quyết như thế nào?”
Ngược lại với vẻ mất tự nhiên của cô, Tần Lệ Phong vô cùng tự nhiên nói: “Ngoại trừ cái ghế bà Tần ra, cô cũng là nhân viên của tôi. Sau khi trải qua chuyện đáng sợ kia, cô nhất định cực kỳ sợ hãi, do vậy phát sinh các chi phí như tiền lương, tiền viện, tiền ăn uống, tiền thuê hộ lý, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần… Thân là ông chủ, tôi nhất định thanh toán song phẳng với bà ta.”
Nói xong anh cụp mắt xuống, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ lóa mắt: “Là chồng của cô, tôi sẽ bắt bà ta trả giá nhiều hơn!”
Tô Phương Dung siết chặt lấy chiếc cốc trong tay.
Cảm giác trái tim loạn nhịp đầy quen thuộc này lại xuất hiện lần nữa. Cô theo bản năng vỗ lồng ngực mình, ý muốn khiến mình bình tĩnh lại. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của anh, cô lại không thể nào bình tĩnh nổi!
Cô bị bệnh, nhất định là bị bệnh!
Nếu không sao bên tai cô cứ quanh quẩn câu nói “Là chồng của cô” kia chứ…
Cô không nói gì, anh đương nhiên coi đó như sự cam chịu, chuyện này đối Tần Lệ Phong mà nói cũng không khó, ngược lại, nếu không phải cô xin anh bỏ qua, anh còn muốn độc ác hơn thế này! Không phải bỏ tiền là có thể xong việc!
Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài, Tô Phương Dung nhắc Tần Lệ Phong đi lấy xe, anh thuận miệng nói: “Tiêu Bảo Lộc lái đi rồi.”
“Vì sao?”
“Hẹn hò.”
Tô Phương Dung lập tức sáng tỏ, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy chúng ta… ngồi taxi?”
Tần Lệ Phong lập tức nghiêng người nhìn cô: “Cô rất mệt sao?”
Tô Phương Dung hơi khó hiểu, nhưng vội vàng xua tay: “Không mệt.”
“Vậy đi bộ một lúc với tôi.”
“Ồ.”
Đuổi kịp bước chân của anh, Tô Phương Dung thỉnh thoảng lại trộm ngắm anh, không may bị anh bắt gặp, ngượng ngùng cười nói: “Tôi cho rằng, anh hẳn là rất bận mới đúng.”
Cho nên việc giống như tản bộ này, anh không thèm làm mới đúng.
Anh gật đầu đáp: “Tôi đúng là rất bận.”
Trong văn phòng vẫn còn mấy hạng mục chưa xử lý, còn ấy cuộc điện thoại đường dài cần gọi, càng chưa nhắc đến mấy văn bản chưa kịp đọc.
Anh quay đầu sang nhìn cô rồi nói: “Cho dù có bận cũng phải hẹn hò với vợ mình xong mới được.”
Bước chân Tô Phương Dung đột nhiên dừng lại, cô nhìn thẳng về phía anh, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ, cô buột miệng nói ra vấn đề bám trong lòng mình bao lâu nay.
“Chúng ta…”
Tần Lệ Phong đột nhiên nhíu mày, tiến lên hai bước, kéo cô vào trong lòng mình. Cùng lúc ấy, một chiếc xe máy nhanh chóng lao qua bên người họ. Người ngồi ử phía sau còn không ngừng quay đầu nhìn về phía họ.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại, trong mắt đẫm sự lạnh lùng, anh quay đầu nhìn về phía Tô Phương Dung, không nhịn được hơi nghiêm khắc nói: “Cô có biết bây giờ xe cộ đi nguy hiểm như thế nào không? Về sau đang đi đường không được ngơ ngác như vậy.”
Tô Phương Dung lúc này mới phản ứng lại đây, cô vô thức ôm chặt lấy túi xách. Cô nhìn bóng dáng anh, sau đó nuốt lại những lời định hỏi.