TỔNG TÀI TRUY THÊ : CÔ VỢ CŨ VÀ ĐỨA CON THIÊN TÀI

Bây giờ Bạc Nhan đã bắt đầu sợ hãi mỗi lần gặp mặt Đường Duy.



Cô cảm thấy chỉ cần mình không xuất hiện trước mặt



Đường Duy thì có lẽ tâm trạng của Đường Duy sẽ tốt hơn một chút.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Chỉ cần Đường Duy có thể tốt hơn một chút vậy cô chịu chút uất ức, cũng không có gì là quá.






Cô thở dài một hơi, Bạc Nhan ngồi xuống trên bàn ăn của nhà mình, sau đó nhìn má Vương đang bận rộn làm bữa khuya cho cô trong phòng bếp. Trong lòng của cô dâng lên chút cảm giác ấm áp, bởi vì từ nhỏ cô đã thiếu thốn tình thương của mẹ, sau khi về nhà họ Tô thì cuộc sống hàng ngày đều do một tay má Vương chăm sóc.



Cho nên suy nghĩ từ một góc nào đó, má Vương giống như cho cô ngôi nhà thứ hai, lúc Bạc Nhan chịu uất ức nhất thì sẽ tìm tới má Vương hiền lành, còn có thể nhận được chút an ủi từ bà.



Rất nhanh má Vương đã làm xong đồ ăn khuya bưng ra tới cho Bạc Nhan: “Còn may trước đó dì có nấu cho ông chủ một chút cháo, vừa vặn còn một ít, cháu mau ăn đi, một hồi má Vương sẽ nấu canh cho cháu uống thêm “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ.



Bạc Nhan cười cười: "Cháu không đói tới vậy, chỉ ăn một chút là được rồi. Sao muộn như vậy rồi mà dì còn chưa ngủ? Là đang định quét dọn hay sao?" "Ông chủ vẫn luôn ngủ trễ, vừa mới tắm rửa xong cũng mới vừa ngủ thôi, dì đây không phải là giúp một tay lau nhà thôi sao?” Sau nói cái này xong thì má Vương còn hơi lo lắng nói: “Haiz, ba con các cháu đúng thật là, đều không khiến người ta bớt lo chút nào, Nhan Nhan à, gần đây trường học học tập van tot chu?" “Ừm, cháu tiến bộ lên rồi ạ.



Bạc Nhan chỉnh sửa lại tóc rồi nói: "Còn một cuộc thi còn chưa xong a, đúng là cháu phải cố gắng nhiều hơn. "Cháu đấy, từ nhỏ thì cháu đã không thích nói chuyện nên dì chỉ sợ cháu có chuyện gì mà đau lòng lại cứ chịu đựng một mình thôi.



Má Vương ngồi xuống một bên, nhìn Bạc Nhan nhai kỹ nuốt chậm, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nói: “Nhan Nhân ả, sau này dì cũng tự tin hơn một chút, Nhan Nhan nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, dì không tin là không có cậu con trai nào thích, đúng không vậy?”



Bạc Nhan bị bà nói mà đỏ mặt, sau đó lắc đầu nói: "Không có, dì đừng nói lung tung a. Má Vương ở một bên che miệng cười, ngược lại là trên lầu










Tô Kỳ nghe thấy vậy thì nhịn không được ngáp một cái rồi đi xuống. "Má Vương, chuyện gì làm bà vui vẻ tới vậy? A...



Anh ta ngây ngẩn cả người khi trông thấy con gái nhỏ của mình đang ngồi trong phòng húp cháo, còn tưởng rằng là mình bị hoa mắt, dù sao Bạc Nhan không phải luôn thích vội vã đi theo sau lưng của Đường Duy à? Sao tối hôm nay lại đột nhiên về nhà rồi? “Nhan Nhan?”



Tô Kỳ đi xuống, má Vương lập tức lấy thêm một bộ bát đũa, sau đó nói: “Ông chủ, sao ông lại tỉnh rồi?” "Nghe thấy âm thanh dưới lầu.



Tô Kỳ khoát khoát tay thể hiện là không sao hết, sau đó nói: “Sao hôm nay con trở về rồi? Không nói một tiếng với ba trước, để ba cho tài xế tới rước con "Ba à, con không sao đâu... Gần đây ba rất bận, nên con không muốn làm phiên ba.



Âm thanh của Bạc Nhan rất thấp, không biết bắt đầu từ lúc nào khi cô biết rõ về thân thể của mình, bao gồm cả việc bí mật về việc Tô Kỳ trở thành ba của mình thì mỗi khi trước mặt Tô Kỳ, dáng vẻ có luôn hạ thấp xuống rất nhiều.



Tô Kỳ cảm thấy Bạc Nhan luôn cố gắng chôn giấu suy nghĩ của mình xuống đáy lòng, có lẽ tuổi thơ của cô trải qua nhiều chuyện nên dẫn tới tính tình của cô bây giờ rất hướng nội, loại tính tình này có chỗ tốt là rất kiên nhẫn nhưng lại vô cùng cố chấp, từ một phương diện nào đó nhìn qua có thể thấy tính tình này rất cực đoan.



Nếu ngày nào đó, một người cố gắng chịu đựng tới mức chịu hết nổi thì có lẽ cô cách ngày tận thế không còn xa nữa...



Tô Kỳ nói: “Nhân Nhan, có phải con cãi nhau với Đường Duy hay không?"



Bạc Nhan nằm chặt cái thìa trong tay, sau đó vì năm không vững mà cái thì cứ thế rơi thẳng xuống đất.



Một tiếng vang nhỏ vang lên, chia năm xẻ bảy.

Bình luận

Truyện đang đọc