TỐNG TÂM

Ngày cứ lặng lẽ trôi, chớp mắt đã qua một tháng.

Vào đông, Nghiêm Thiệu tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi mang hai cái đuôi nhỏ đi mua quần áo ấm. Tống Du còn nhỏ, Tống Tâm lại không dám ăn mặc quá đắt cho nên hắn chỉ đưa hai người đi trung tâm thương mại.

Có con nít nên họ không công khai nắm tay nhau, Tống Du cố hết sức chen vào giữa, giống hệt một cái bóng đèn rực rỡ. Tống Tâm không có chút cảm giác nào, vui vẻ hỏi nhóc mua xong quần áo có muốn đi ăn vặt ở chỗ cũ không, lập tức bị Tống Du vạch trần, nói ai mới là người muốn đi ăn ở đây, cậu đỏ mặt nói mới không có đâu mà. Âm thanh của một lớn một nhỏ truyền vào tai, Nghiêm Thiệu phải xoa đầu cả hai mới chịu yên tĩnh lại.

Tống Du chọn đồ rất nhanh, lấy vài bộ ngay ở gian hàng cho trẻ em đem đi tính tiền, chủ yếu là kiểu áo liền mũ. Tống Tâm do dự, vừa muốn xem chất liệu lại muốn nhìn giá cả, chẳng biết nên mua cái nào. Nghiêm Thiệu thay cậu làm chủ, dựa vào sở thích mà tìm vài bộ đồ, cái nào cũng muốn cậu mặc thử.

Tống Tâm mặc áo khoác rộng trông rất đáng yêu, khăn quàng to sẫm màu che khuất cằm càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, thoạt nhìn giống hệt tuyết tinh linh. Nghiêm Thiệu thoả mãn, mua tất cả, Tống Tâm không biết giá tiền còn hơi thấp thỏm, chưa kịp nói gì đã bị một câu "Đẹp lắm, tôi rất thích" của Nghiêm Thiệu chặn trở về.

Nghiêm Thiệu thích... Tống Tâm xấu hổ cúi đầu cười, chỉ cần hắn thích là đủ rồi.

Nhờ phúc của Nghiêm Thiệu, mùa đông năm nay của cậu tốt hơn những năm trước nhiều. Không chỉ có thêm nhiều quần áo ấm, Nghiêm Thiệu còn lấy lí do kiểu như "Nếu tay em lạnh tôi nắm cũng không thoải mái đâu" rồi mua cho cậu không ít thứ, thậm chí có một lần hắn nói muốn quyên tặng điều hòa cho cả trường, làm Tống Tâm sợ đến nỗi cự tuyệt ngay lập tức.

Hai người đều rất bận, Tống Tâm phải học bài, Nghiêm Thiệu lại càng bận với đủ thứ việc phải xử lý, liên tục bay đi các nơi công tác. Khí trời trở lạnh, Tống Tâm không thích ra ngoài, nhưng chỉ cần Nghiêm Thiệu có thời gian cậu vẫn gọi tài xế đến đón về nhà.

Cậu hỏi chuyện học ở trường của Tống Du và cả tin tức của Đường Ninh. Thời gian trước hai đứa khá thân nhau, cùng ra cùng vào, thành tích học tập của bé cũng khá hơn một chút, có lần còn được cô khen trước lớp, nhưng dạo này trên người Đường Ninh lại bắt đầu xuất hiện vết thương, Tống Du hỏi ai đánh cũng không nói, nhất định giấu, bị Tống Du quát xong còn len lén khóc.

Tống Tâm bảo nhóc rủ Đường Ninh về nhà xem sao, nhưng nhóc nói dạo gần đây cứ đến giờ tan học là anh trai Đường Ninh đã nghiêm mặt đứng ở cửa lớp, cậu bé phải lập tức ngoan ngoãn cùng gã ta về nhà. Tống Du còn suýt nữa đánh nhau với gã, nhưng Đường Ninh đứng ở giữa cản lại nên không tiện xuống tay.

Tống Tâm nghe xong chuyện mất ngủ hai ngày liền, mấy lần muốn gọi điện cho bố Đường Ninh nhưng lại không biết nên nói thế nào. Nghiêm Thiệu mấy ngày nay bận sang nước A đàm phán chuyện làm ăn, lúc hai người nói chuyện điện thoại, cậu liền nói hết nỗi bận tâm của mình ra.

"Thật ra chuyện này là việc nhà người ta, tôi không muốn em quản cho lắm". Hình như Nghiêm Thiệu đang tắm, bên người có tiếng nước, tiếng nói rất nhẹ, "Nhưng nếu em bận tâm thì em muốn thế nào cứ làm thế đi. Nhớ nói em là người của Nghiêm gia, tôi sẽ làm chỗ dựa cho em".

Tống Tâm vô cùng nhẹ dạ thiện lương, bởi vậy nên lúc trước em ấy mới cứu Tống Du. Bây giờ, em ấy muốn đem tình cảm như cũ đi cứu một đứa trẻ khác cho nên Nghiêm Thiệu cũng không muốn ngăn cản.

Người yêu nhỏ của hắn hình như đang cảm động đến rối tinh rối mù, lăn qua lăn lại trên giường, tiếng thở cũng nhanh hơn chút. Nghiêm Thiệu cho cậu vài cách, chỉ cậu nên xử lý như thế nào, rồi bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay cầm áo choàng (tắm) khoác lên người, huynh đệ phía dưới hơi đứng thẳng, tiếng nói trầm thấp: "Chờ khi tôi về, em có muốn cảm tạ tôi chút gì không?"

Tống Tâm che miệng lén lút cười, rất khờ dại đáp ứng: "Được ạ."

Bình luận

Truyện đang đọc