[TQTP] NẾU TẠ LIÊN KHÔNG PHI THĂNG

Sau khi vào trong phòng trà, Thanh Huyền vui vẻ ngồi cạnh Tạ Liên rồi nói:

"Thái tử điện hạ, lần này đi đến Châu An xa lộ có thể sẽ chậm mất mấy ngày nhưng nếu chúng ta đi đường tắt qua một cây cầu nối theo sông Trị U sẽ đến sớm hơn dự kiến."

Tạ Liên: "Đến đó sớm nhất là bao lâu?"

Thanh Huyền ngã người ra ghế rồi nói: "Ba ngày."

Lý Sâm đưa tay lên cằm gật đầu nói: "Như vậy vẫn có thể chuẩn bị theo kế hoạch."

Thanh Huyền mở to mắt mà nói: "Kế hoạch gì cơ?"

Tạ Liên cười nói: "Thật ngại quá đây là chuyện trọng sự không thể tiết lộ cho người ngoài được."

Thanh Huyền chán nản: "Giữa chúng ta có gì là người ngoài chứ? Điện hạ, sau này ta với huynh sẽ còn gặp nhau rất nhiều đó!"

Tạ Liên lắc đầu thở dài nói: "Xin lỗi nhưng đây là chuyện không thể nói được."


Thanh Huyền: "Được rồi, ta cũng không muốn làm khó các huynh nữa. Vậy đi! Ba ngày nữa xuất phát, huynh không ngại nếu ta theo cùng chứ? Đã lâu lắm rồi ta cũng không ghé Châu An lần nào! Ở đó có một tửu lâu rất ngon đó, nếu huynh và Lý Sâm giải quyết sự vụ hoàn thành ta sẽ đưa hai người đến đó nếm thử."

Tạ Liên gật đầu: "Làm phiền rồi."

Thanh Huyền bật cười nói: :Phiền gì chứ? Có thể làm bạn với thái tử điện hạ hàng ngàn người ngưỡng mộ ta mới là người vinh dự đó!"

Sau khi đã bàn bạc kĩ lưỡng, Tạ Liên và Lý Sâm cũng không nên ở lại lâu hơn liền nhanh chóng từ biệt trở về.

Trước lúc ra khỏi cổng, Thanh Huyền vẫy tay nói:

"Thái tử điện hạ, huynh bảo trọng nhé! À còn nữa, Lý Sâm! Trên đầu y dính lá kìa!"

Lý Sâm hét lên: "Chuyện xấu hổ như thế đừng nói lớn có được không!?"


Thanh Huyền gãi đầu nói: "A? Ta xin lỗi là ta lỡ miệng rồi."

Tạ Liên bước lên kiệu sau đó vẫy tay nói: "Thanh Huyền, hẹn ngày gặp."

Lý Sâm cũng bước theo.

Trên đường trở về Lý phủ, Lý Sâm ngồi trên kiệu than vãn:

"Cái con người Thanh Huyền này rốt cuộc thông mimh sáng dạ tới mức nào chứ? Ta thấy y thật sự chỉ thích chơi đùa thôi! Nào có tài giỏi như lời đồn?"

Tạ Liên: "Ta không nghĩ như vậy, vừa rồi nói chuyện qua cảm thấy y là một người thật sự có hiểu biết. Huynh nhớ không? Lúc nãy y không những biết về lễ nghi cùng truyền thống ở Châu An, y còn biết được ở thảo nguyên có những thảo dược quý hiếm. Còn nữa y không những biết đến doanh trại trú quân ở Tây Bắc mà còn nắm rõ tình hình trong triều. Chỉ nghe y nói thôi ta thật sự cũng thấy thú vị."

Lý Sâm cũng gật đầu: "Ta nghĩ y đã nhiều lần du ngoạn hơn nữa chuyện triều chính chắc hẳn Thủy Hoành đại nhân cũng đã nói qua nên thật sự mới tỏ tường đến như vậy."


Tạ Liên nói: "Con người của y thật thà thiện lương, chúng ta có thể tin tưởng y. Dù sao nếu Thủy Hoành đã một lòng muốn ta tìm đến y chắc hẳn cũng đã có chủ đích định sẵn."

Lý Sâm: "Điện hạ, rốt cuộc huynh đã biết bao nhiêu thứ rồi vậy?"

Tạ Liên xua tay nói: "Đều là đoán mò cả thôi. Nhưng ta biết nếu lần này chúng ta tìm ra manh mối ở Châu An thì cuộc đấu đá trong triều mới bắt đầu."

Lý Sâm im lặng...

Sau khi đưa Lý Sâm hồi phủ, Tạ Liên cũng theo kiệu mà trở về trong cung.

Lúc xuống đã thấy Phong Tín và Mộ Tình dắt ngựa đứng ở phía sau rồi nói:

"Thái tử điện hạ, cũng xế chiều rồi huynh có muốn hồi cung không hay là đến thỉnh an hoàng hậu?"

Tạ Liên quay đầu lại nhìn nói: "Hai ngươi trở về trước đi, ta đến võ khố một chuyến?"

Nói xong, y liền phất tay áo đi nhanh bỏ mặc hai tên kia đang đứng ngây ra không hiểu chuyện gì.
Phong Tín: "Võ khố? Hiện giờ không phải các binh sĩ đều đã nghỉ hết rồi sao? Y đến đó để làm gì cơ chứ?"

Mộ Tình dắt ngựa đi về phía trước nói: "Mặc kệ huynh ấy đi, nếu hai ta đi theo chỉ có khiến huynh ấy phiền thôi."

Phong Tín: "Ngươi nói như vậy là có ý gì hả?"

Mộ Tình: "Tên đần như ngươi có nói trăm lần cũng không hiểu đâu!"

Phong Tín nổi gân xanh: "Mộ Tình! Miệng mồm sạch sẽ một chút cho ta!"

Phía bên này, Tạ Liên chắp tay sau lưng rải bước đi. Ánh nắng hoàng hôn đang buông xuống dần trên mái đình càng khiến cho khung cảnh trở nên thật đẹp.

Đứng trước cửa, Tạ Liên mới nhớ ra các binh sĩ giờ này đã nghỉ rồi liền bất giác xoa ấn đường mà nghĩ.

Mình thật ngốc.

Nhưng khi nhìn vào trong, lại thấy có một thân ảnh bé nhỏ đang ngồi một góc, đầu vẫn bị băng thành một cục chỉ lộ ra một đôi mắt nhỏ. Kế bên lại là một cây đao nằm yên vị ở đó, có lẽ hắn vừa mới tập luyện xong.
Tạ Liên chú ý một chút liền thấy đứa trẻ ấy trên tay cầm một ánh sáng đỏ cúi đầu nhìn rất chăm chú. Y có chút hiếu kì liền đưa chân bước qua ngưỡng cửa tiến tới.

Lúc ấy, người kia nghe thấy tiếng chân bước tới gần liền ngẩng đầu lên nhìn, con mắt to tròn ấy bỗng nhiên sáng rực lên một thân ảnh triều phục cùng ngũ quan sáng sủa.

Tạ Liên mỉm cười nhìn hắn nói: "Đệ đang xem cái gì đấy?"

Đứa trẻ bỗng nhiên bừng tỉnh liền đem giấu sau lưng không muốn đưa y xem cúi đầu đỏ mặt nói:

"Ta...ta...đây là món đồ ta rất quý trọng, không thể để người khác xem được."

Tạ Liên ngồi xuống bục thềm bên cạnh rồi ngước lên nhìn ánh mặt trời đang lặn nói:

"Vậy à?"

Binh sĩ thiếu niên kia nín bặt.

Tạ Liên quay đầu nhìn hắn cười nói tiếp: "Muộn như thế này rồi sao đệ không trở về?"
Binh sĩ thiếu niên cúi gục đầu, hai vành tai đỏ ửng lên nói: "Ta...ta chờ huynh."

Tạ Liên kinh ngạc mở to mắt hỏi: "Đệ biết hôm nay ta sẽ đến sao?"

Hắn lắc đầu nói: "Không...ngày nào ta cũng chờ huynh."

Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy ngạc nhiên đến chết lặng.

Y cảm nhận được sự lạc lõng và cô đơn của đứa trẻ này. Chẳng lẽ vì lời hứa lúc trước, hắn luôn ở đây chờ y dù không biết y sẽ đến đây vào lúc nào sao?

Tạ Liên trong lòng có chút chua xót nói: "Mỗi ngày đều ở đây đến tối, chỉ vì chờ ta?"

Binh sĩ thiếu niên kia gật đầu, rồi nhỏ giọng nói: "Huynh đã hứa với ta rằng huynh sẽ trở lại, cho nên....ta lúc nào cũng ở đây chờ."

Tạ Liên mỉm cười bất đắc dĩ thở dài thầm nghĩ: "Đứa trẻ ngốc, chẳng lẽ nếu hôm nay ta không đến, đệ vẫn ở đây chờ ta mãi sao?"
Y không nói ra, chỉ đưa tay lên xoa cái đầu nóng rực kia. Binh sĩ thiếu niên lúc này có chút mơ hồ không biết nói gì chỉ cảm thấy bản thân mình rất nóng, nóng tới lợi hại!

Tạ Liên không nói gì cả chỉ lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu.

Cả hai đều im lặng không nói gì.

Đột nhiên y bừng tỉnh mới nhớ ra nãy giờ mình hành động có chút cổ quái liền nhanh chóng thu tay về.

Có điều binh sĩ thiếu niên kia có chút hụt hẫng nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Tạ Liên lúc này ho khan vài tiếng rồi nói:

"Đầu của đệ bị thương nặng lắm sao? Tại sao lại quấn nhiều vải băng đến như vậy."

Binh sĩ thiếu niên lắc đầu nói: "Không phải."

Tạ Liên: "Thế thì tại sao lại quấn kín cả mặt như thế chứ?"

Binh sĩ thiếu niên cúi đầu nói: "Ta...ta rất xấu."

Tạ Liên phì cười: "Tại sao lại xấu chứ? Ta thấy đệ sau này sẽ trở thành một thiếu niên rất anh tuấn đó!"
Hắn lắc đầu nói: "Ta lúc nhỏ đã bị những đứa trẻ trong xóm nói là khác người, chúng luôn bắt nạt ta nói ta không có cha mẹ, đánh đập ta. Vì thế ta mới lấy vải để che đi khuôn mặt xấu xí của mình."

Trong mắt Tạ Liên bỗng xuất hiện hình ảnh đứa trẻ nhỏ rớt từ trên cao ngày Lễ Thượng Nguyên chồng lên thân ảnh người trước mặt.

Thật giống!

Y có chút mơ hồ nhưng vẫn đáp lại: "Hóa ra đệ cũng có nỗi khổ riêng."

Binh sĩ thiếu niên kia nói: "Điện hạ...nếu ta xấu đến mức như quỷ dọa xa huynh vẫn còn muốn gặp ta chứ?"

Tạ Liên nhịn cười nói: "Tại sao lại không? Người như đệ rất kiên cường chính chắn! Ta thích đệ."

Binh sĩ thiếu niên nghe đến đó bỗng nhiên lồng ngực nhảy dựng lên. Dù biết lời nói của y không theo hướng khác nhưng hắn lại cảm thấy vui sướng đến lạ. Hắn quay đầu lấy tay che mặt mình không dám nhìn Tạ Liên.
Tạ Liên liền cười nói: "Sau này đệ không cần phải cất công đợi ta, vài ngày nữa ta phải xuất cung đến Châu An rồi. Nếu ta trở về, ta sẽ tự đến tìm đệ, được chứ?"

Binh sĩ thiếu niên kia quay đầu lại có chút vui mừng nói:

"Điện hạ, huynh sẽ tới tìm ta?"

Tạ Liên gật đầu nói: "Đúng vậy, vì thế đệ hãy tập luyện chăm chỉ thật tốt. Nếu ta trở về, hãy cho ta thấy đệ sử dụng bảo đao tốt như thế nào nhé?"

Binh sĩ kia liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Được."

Tạ Liên chòm người tới đưa ngón út lên: "Chúng ta hứa nhé?"

Binh sĩ thiếu niên có chút run rẩy đưa ngón tay út của mình lên. Hắn thật sự không dám chạm tới Tạ Liên nhưng lồng ngực lại đập như trống. Cuối cùng, hai ngón tay ngoắt vào nhau.

Điện hạ, ta sẽ chờ huynh trở về."

Tạ Liên cười nói: "Phải rồi, ta vẫn chưa biết tên của đệ. Đệ tên gì?"
Binh sĩ thiếu niên kia liền mấp máy môi nói: "Ta tên Hồng...Hồng Nhi."

Tạ Liên trợn to mắt.

"Đệ....đệ là đứa trẻ đó sao?"

Hồng Hồng Nhi cúi đầu nói: "Ta..."

Tùng! Tùng! Tùng!

Cả hai người hướng về tiếng trống phát ra, đó là trống tập hợp!

Hồng Hồng Nhi: "Điện hạ...ta phải trở về rồi."

Tạ Liên gật đầu nói: "Đệ về đi. Hãy nhớ lấy lời hứa của chúng ta."

Hồng Hồng Nhi gật đầu rồi quay người chạy đi nhưng được chừng ba thước lại quay đầu trở về nhìn bóng dáng kia ngược hướng mặt trời.

Y vẫn ở đó mỉm cười vẫy tay từ biệt hắn.

Vậy là đủ rồi.

Tạ Liên nhìn bóng dáng ấy đã chạy đi xa, cũng quay người bước ra khỏi võ khố rồi trở về cung của mình. Trên đường đi y ngước đầu lên nhìn màn đêm buông xuống.

"Hóa ra đứa trẻ ấy vẫn còn sống, đệ ấy vẫn ở đây bên cạnh mình!"
Cuối cùng mối nghi hoặc bao nhiêu năm nay cũng có thể cởi bỏ rồi.

Hồng Hồng Nhi.

------------ CÒN TIẾP ----------

Bình luận

Truyện đang đọc