TRA CÔNG HAM MUỐN CHIÊM CHIẾP

Lâm Giang Tuyết nhất thời im lặng, tra công cho rằng biểu tình này là đang chột dạ, kiểu tóc bão thổi không bay từ da đầu tróc bắt đầu nổ, động tác không dừng lại, dùng sức vén vạt áo Lâm Giang Tuyết lên.
"Trát Cung... Cậu dám... Đừng... Đừng xem..."
Lâm Giang Tuyết ngoẹo cổ, vô lực kháng cự, trong mắt mơ hồ lộ ra tuyệt vọng, tra công không quan tâm đến cậu, trực tiếp đen áo thun Lâm Giang Tuyết xé ra.
"A..." Như chạm tới vết thương mục nát đã nhiều năm, Lâm Giang Tuyết vừa tuyệt vọng liền lúng túng. Cậu không hiểu tại sao cho tới bây giờ, chính mình còn để ý cái nhìn của tra công đối với cậu, người này tại sao có thể tiện đến mức độ này. Cậu bị sự bi ai sền sệt bao quanh, thở không nổi, nhất thời sinh ra một tia buồn cười.
Ngực trải rộng dấu hôn, vùng xa với hai tiểu quả màu sắc đã nhạt, mà vùng gần đó vết tích vẫn như cũ thác loạn tím bầm, như nhụy hoa hồng nhạt mở ra cánh hoa màu tím.
Này có cái gì để nhìn không?
Ta hút còn trách thiếu tính nghệ thuật.
Tra công mặt không thay đổi suy tư, rơi vào trong mắt Lâm Giang Tuyết, chính là khiếp sợ cùng buồn nôn.
Không được, đã như vậy, ít nhất cũng muốn giữ cho mình chút tôn nghiêm.
"... Tôi cùng ai không liên quan đến cậu, chúng ta đã chia tay, có đúng hay không?" Lâm Giang Tuyết không chớp mắt nhìn chằm chằm tra công, nở nụ cười: "Cậu có thể tránh xa tôi ra một chút được không?"
Tra công ngẩn người, ngữ khí cổ quái nói: "Cậu làm gì... Khóc a?"
Lâm Giang Tuyết nghĩ chính mình đang cười, đến lúc tra công nhấc cậu lên, mới phát hiện không phải cậu nóng đến không thấy rõ đồ vật, mà là đôi mắt đã ướt đẫm.
Tuyệt đối không thể trước mặt tra công thất thố được. Cậu đèn nén tâm tình, nghiêng đầu đi nhắm mắt lại, cực kỳ mỏi mệt nói: "Cậu đi đi."
"Mẹ nó, cút thì cút!" Tra công đứng phắt dậy: "Cậu cho rằng tôi không thể không có cậu đúng không? Tôi cho cậu biết, chỉ cần tôi vung tay một cái, lập tức sẽ có vô số đại mỹ nhân uốn éo cái mông muốn bò lên trên giường của tôi!"
Lâm Giang Tuyết nhắm mắt, giễu cợt nói: "Dù sao những người kia đều tự nguyên chui vào, chúc cậu luôn giữ được phong độ như vậy."
Tra công nghiến răng nghiến lợi: "Cậu không chút nào quan tâm đúng hay không?"
Lâm Giang Tuyết nói: "Tôi tại sao phải quan tâm?"
Tra công đập vào cửa, mặt lạnh đi đến thang máy, đi được một nửa liền quay đầu lại.
Hắn nhớ quần áo của Lâm Giang Tuyết bị hắn xe rách, tuy tức giận nhưng vẫn đến bồi thường.
Đem quần áo bạn trai cũ xé rách, nhanh chân bỏ chạy, tin này truyền đi thì mặt mũi hắn còn để đâu được nữa hả?
Tra công liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Giang Tuyết nằm trên ghế dài co lại thành một đoàn, quần áo rách rách rưới rưới, thân thể run lẩy bẩy.
Thật giống như cậu bị hắn khi dễ vậy.
Tra công sách một tiếng, nói: "Không phải chỉ đem quần áo xé đi thôi sao, còn ?"
Lâm Giang Tuyết: "..."
"Này?" Tra công thấy Lâm Giang Tuyết không phản ứng, chọt chọt mặt của cậu, cũng không phản ứng, liền dùng lực đem mặt cậu đang chôn trong khuỷu tay nâng lên.
Da nóng, đỏ cả mặt, khóe mắt uốn lượn hai vệt nước mắt óng anh.
Phát sốt?
Sốt bao lâu rồi?
Tra công nghĩ theo tính tình của Lâm Giang Tuyết, thấy phát sốt không có gì nghiêm trọng thì sẽ nhịn xuống, không muốn làm phiền người khác, khả năng sốt bao lâu, liền nhịn nhiêu đó thời gian.
Tra công mắng một tiếng, cởi áo khoác tròng lên người Lâm Giang Tuyết, ôm người chuẩn bị đưa đi bệnh viện.
Lâm Giang Tuyết ở trong mộng cũng không thích người khác đụng vào cậu, vô ý thức khước từ, một tay mò tới tiểu bụng bự của tra công.
Tra công: "..."
Lâm Giang Tuyết nhắm mắt lại nặn nặn.
Không khí bất động 3 giây.
Tra công: "Chết tiệt, không được nhúc nhích!"
Người có thể diện như tra công, làm sao có thể chịu được Lâm Giang Tuyết phát hiện cơ bụng mình không còn, lập tức kéo cà vạt xuống, cột chắc tay Lâm Giang Tuyết, không cho cậu sờ loạn.
Ngẫm lại vẫn thấy không yên lòng, ở trong phòng tìm ra một sợi khăn tơ, bịt mắt Lâm Giang Tuyết lại, mới yên lòng ôm cậu đi ra ngoài.
Thư ký tại ga ra đợi tra công rất lâu, đợi được chính là tra công ôm Lâm Giang Tuyết như ôm đứa nhỏ đi tới.
Lâm Giang Tuyết phủ áo của tra công, hai mắt bị bịt kín, hai tay bị trói, hoàn toàn mất đi cảm giác giác quan, giống như núp trong lồng ngực ở tra công.
Tra công làm gì với cậu !
Bạn trai cũ tốt bụng?
Cái này chẳng lẽ chính là tình huống cưỡng chế yêu trong truyền thuyết!
Thư ký vội vã mở cửa xe, nói: "Ngài... Không phạm pháp đi?"
Tra công hóp bụng lại, lạnh lùng nói: "Cậu đang suy nghĩ gì? Tôi con mẹ nó đang bảo vệ thể diện của cậu ta."
Thư ký: "..."
Mà sau đó ngồi xuống, bất kể hóp lại như thế nào, bụng nhỏ đều sụp đổ đi ra. Tra công tiểu tâm dực dực ôm Lâm Giang Tuyết, chỉ lo cậu tỉnh lại phát hiện hai tầng bụng đô đô của hắn.
Tra công có đội bác sĩ tư nhân riêng, hắn mới vừa về khách sạn, bác sĩ đã đứng trước sảnh chờ đợi, đem Lâm Giang Tuyết đặt lên giường, tra công mới đem tay Lâm Giang Tuyết mở ra, cà vạt cột có chút chặt, cổ tay Lâm Giang Tuyết đỏ một vòng, thoạt nhìn phi thường sáp tình.
Bác sĩ kinh nghiệm phong phú, không quá tán đồng nhìn tra công liếc mắt một cái, nói: "Trát tổng, phải tiết chế."
Tra công nghĩ thầm, thiết, tôi cái gì cũng không làm.
Mặt ngoài đàng hoàng: "Ồ."
Bác sĩ nói: "Tình huống như thế này thì nơi đó có thể bị nhiễm trùng, cậu cởi quần cậu ấy cho tôi xem chút."
Tra công nói: "Không thể nào... Cậu ấy hẳn là bị cảm."
Bác sĩ liền liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như đang nhìn một cái tuyệt thế tra nam.
Tra công: "... Vậy ngài kiểm tra đi."
Tra công quen cửa quen nẻo cởi quần Lâm Giang Tuyết ra, bác sĩ liếc mắt nhìn, lập tức dùng ánh mắt xem tuyệt thế tra nam nhìn hắn.
Tra công: "?"
"Trước đó uống thuốc hạ sốt đi, mấy ngày nay nơi này phải hảo hảo bôi thuốc. Trát tổng, khắc chế bản thân!"
Tra công cúi đầu nhìn, Lâm Giang Tuyết nơi kia sưng hù người, chảy máu, đô đô, vừa nhìn cũng thấy rất đau.
Tra công ánh mắt âm trầm lại, nói: "Được."
Chờ Lâm Giang Tuyết truyền nước biển, thư ký bưng sa lát rau củ tiến vào: "Trát tổng, anh ăn một chút gì đi?"
Tra công nhớ tới trước đây hắn và Lâm Giang Tuyết làm, tuyệt đối sẽ bôi trơn đầy đủ mới tiến vào, có chút sưng lên thì sẽ không tiếp tục, xưa nay không đem người làm thành như vậy!
Người kia tại sao dám!
Tra công răng rắc răng rắc mà nhai cải xanh, ánh mắt hung ác, như nhai kẻ thù xương cốt.
Nhai nhai, thư ký trơ mắt nhìn tra công biến thành một bộ dạng hung ác.
Thư ký cẩn thận từng li từng tí một: "Nếu không, không cần giảm béo đi?"
Tra công nuốt xuống một miếng cải xanh, nhấc nhấc bụng nạm, lạnh như băng nói: "Đi thăm dò hành tung ba ngày gần nhất của Lâm Giang Tuyết. Mẹ nó, ta muốn đánh cái tên kia!"
Tác giả có lời muốn nói: một giọt không còn... Ta dạy em làm bài tập đến chín giờ rưỡi... Chà...

Bình luận

Truyện đang đọc