TRA NỮ QUAY ĐẦU: HÀNH TRÌNH TỰ VẢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Kiều Hiểu Tinh lăn lộn nửa ngày trời, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra lời chia tay.
“Chúng ta chia tay đi.” Năm chữ này cô phải dùng hết sức lực của bản thân mới thốt ra được.
Hoá ra chia tay người mình yêu lại là chuyện khó khăn như vậy, cả người đau đớn bủn rủn, tay chân như không còn thuộc về cơ thể này nữa.
Ngôn Tử Kỳ cười cười, véo má cô nói: “Tinh Tinh, hôm nay không phải cá tháng tư đâu nhé.”
Kiều Hiểu Tinh cố gắng để giọng mình không run lên.

“Ngôn Tử Kỳ, em thực sự muốn chia tay với anh.”
Tay cô nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt đến phát đau.
Nét mặt vui vẻ của Ngôn Tử Kỳ nhạt dần, hơi thở bắt đầu lành lạnh.

“Tinh Tinh, chuyện đùa này không buồn cười tí nào đâu.

Em lớn rồi, không phải trẻ con nữa, trước khi nói gì cũng phải uốn lưỡi bảy lần.”
“Không phải, em đã nghĩ kĩ rồi.”
“Lí do?” Đến giọng nói của Ngôn Tử Kỳ cũng không còn bình tĩnh được nữa.
“Em cảm thấy chúng ta không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?”
Đầu óc Kiều Hiểu Tinh rối loạn, nói năng bắt đầu lộn xộn.

“Em quá trẻ, còn anh quá già… Đúng rồi, anh quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến em.

Còn nữa, anh từng nói cuộc đời em còn dài, còn gặp nhiều hoa thơm cỏ lạ.

Anh cũng vậy thôi, rồi anh sẽ gặp một người phụ nữ trưởng thành và chín chắn…”
“Đủ rồi, tất cả chỉ là cái cớ! Em muốn trưởng thành thì việc đầu tiên phải làm là học cách đối mặt với vấn đề, chứ không phải tuỳ tiện nói lời chia tay rồi chạy trốn.” Ngôn Tử Kỳ mất kiên nhẫn ngắt lời.
“Em chưa nói xong, em không chấp nhận được việc anh qua lại với Đường Diệc Hàm.

Em nhỏ nhen, ích kỉ, không hiểu chuyện như thế đấy, em ghen tị với cả người sắp chết.” Cô phải nguỵ trang cho chính mình trở nên thật xấu xa thì anh mới chịu buông tay.
Ngôn Tử Kỳ chau mày, dường như đang cố nhẫn nhịn, sau một hồi lâu mới thở dài, giọng nói tràn ngập sự thất vọng nặng nề: “Anh đã nói rất nhiều lần, chuyện quá khứ đã qua lâu lắm rồi, anh không còn một xíu tình cảm nào với Đường Diệc Hàm, hành động bây giờ hoàn toàn xuất phát từ lòng thương hại.”
“Thật không? Vậy tại sao anh lại để cho Đường Diệc Hàm vào công ty anh làm việc? Còn làm thư kí riêng?” Chuyện này là do Tiểu Niệm nói cho cô.
Có một việc gần đây cô mới biết, sau lần đâm phải Rolls-Royce của Ngôn Tử Kỳ, Tiểu Niệm đâm luôn ra cả tình cảm với trợ lí Ngô Huy của anh.
“Đây là do mẹ anh sắp xếp! Chưa kể bệnh cô ấy trở nặng nên làm được 2 tuần đã nghỉ việc rồi.” Ngôn Tử Kỳ lại một lần nữa nhượng bộ.

“Bảo bối, anh biết thời gian gần đây anh bận rộn nên bỏ bê em, chỉ cần rảnh một chút anh sẽ dành hết thời gian cho em, có được không?”
“Em nghe nói tập đoàn của anh bị thanh tra thuế kiểm tra đột xuất, hơn nữa anh bị nghi ngờ trốn thuế.

Xin lỗi, em không muốn ở bên một người bất lương.”
Ngôn Tử Kỳ bị cô chọc tức đến mức phải bật cười.


“Toàn tin tức lá cải! Đúng là mấy hôm nay anh phải làm việc với người bên cục Thuế, nhưng anh dám thề là anh làm ăn hợp pháp, cây ngay không sợ chết đứng!”
Thấy lí do này còn chưa đủ mạnh, Kiều Hiểu Tinh bắt buộc phải dùng đến một chiêu có độ sát thương cực cao.

“Ở bên anh, em cứ phải cố ép bản thân làm người trưởng thành để xứng đáng với anh, em mệt rồi.

Em muốn quay lại với Tô Minh Viễn, anh ta không đòi hỏi gì ở em hết, gia đình anh ta cũng không bằng gia đình anh, em thấy anh ta phù hợp với em hơn anh.”
Ngôn Tử Kỳ cười lạnh: “Thực sự muốn quay lại với cậu ta, bất chấp việc cậu ta phản bội em?”
“Sao anh lại biết?” Kiều Hiểu Tinh hơi hoảng hốt.
“Anh thấy video trong máy em rồi.” Ánh mắt anh trầm hẳn xuống.
“Không sao, em tha thứ được.” Kiều Hiểu Tinh liếm môi, khó nhọc nói ra những lời trái lòng.
Cô không điên mà quay lại với Tô Minh Viễn!
“Muốn quay lại à? Đừng có hòng.”
Ngôn Tử Kỳ kéo cô vào trong ngực, hung dữ bóp cằm cô chặn kín đôi môi, hành động này như muốn xóa sạch những lời cô vừa mới nói.
Kiều Hiểu Tinh giãy giụa thoát ra nhưng không được, nước mắt tuôn ra như mưa để mặc anh trút giận, đến tận lúc trong miệng cả hai đầy mùi máu anh mới buông cô ra.
Đến lúc cô tỉnh táo lại thì thân thể mềm mại đã bị anh đè xuống giường, bàn tay to lớn xốc váy tiến vào.
“Ngôn Tử Kỳ, nếu hôm nay anh dám đụng vào người em, em sẽ hận anh đến chết!”
Cô nằm trên giường, lẳng lặng nhìn Ngôn Tử Kỳ như người mất hồn vía xoay người bỏ đi.
Kiều Hiểu Tinh lết từng bước nặng nề về phía cửa sổ, ngước nhìn bầu trời u ám không có lấy một ngôi sao.

Cô đứng đó không biết bao lâu, mắt cô như bị mờ đi trước màn đêm đen đặc bên ngoài cửa kính.

Ngày hôm sau, Ngô Huy lén gọi điện thoại cho Kiều Hiểu Tinh: “Kiều tiểu thư, Ngôn tổng hôm nay tức đến nỗi đập vỡ ly, không hiểu đập kiểu gì mà mảnh vỡ cứa vào rất sâu, lòng bàn tay chảy bao nhiêu là máu.

Chúng tôi đã đưa đi bệnh viện rồi nhưng anh ấy nói thà đứt gân tay chứ nhất định không chịu để bác sĩ băng bó, còn lớn tiếng đe doạ ai dám đụng vào thì anh ấy sẽ cho người phá bệnh viện.”
Ban nãy, âm thanh cú đập “choang” một tiếng đinh tai nhức óc khiến Ngô Huy mang tài liệu vào phòng cũng phải giật nảy mình.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thấy Ngôn tổng giận dữ như vậy.

Lúc đầu anh ta cứ tưởng là do Ngôn tổng tức giận chuyện hồ sơ thuế má, nhưng rõ ràng là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả rồi mà.
Không biết phải làm thế nào, Ngô Huy đành gọi cho Kiều Hiểu Tinh cầu cứu.
Thế nhưng cô chỉ “Ừ” một tiếng như không có chuyện gì xảy ra.
Cô biết Ngôn Tử Kỳ đang dùng cách ấu trĩ này ăn vạ, tự nhủ rồi anh cũng sẽ phải để cho bác sĩ băng bó thôi.

Thế nhưng cô đã đánh giá thấp độ lì lợm của anh.
Bởi vì Trần Yến Uyển lại gọi cho cô, bảo cô mau đến bệnh viện.
Thấy tình hình không được khả quan cho lắm, Kiều Hiểu Tinh đành phải bắt taxi đến.

Cô mở cửa phòng bệnh, cố tình tỏ ra không quan tâm.

“Nghe nói anh bị thương.”

Ngôn Tử Kỳ mặt lạnh đáp: “Không cần em quan tâm, chia tay rồi mà, anh có chết em cũng đâu có đau lòng.”
Kiều Hiểu Tinh chẳng buồn phí lời với anh, cô đi qua, quan sát vết thương trên tay trái đã được cầm máu nhưng chưa băng bó của anh.
“Đau lòng rồi chứ gì? Sớm biết sẽ đau lòng như vậy, sao hôm qua còn nói những lời làm anh tức giận?”
Kiều Hiểu Tinh buông tay anh xuống, định quay người rời đi.
Ngôn Tử Kỳ chỉ dùng một tay đã giữ được cô lại, kéo vào trong ngực mình, sau đó đẩy cô lên vách tường, cúi đầu hôn tới tấp.
Kiều Hiểu Tinh không ngờ anh sẽ làm như vậy, vươn tay đẩy anh ra.

“Anh có thôi đi không?”
Ngôn Tử Kỳ thấp giọng hừ một tiếng.

“Vì sao hôm qua em quyết tuyệt với anh như vậy mà hôm nay lại tới đây? Rõ ràng em vẫn còn yêu anh! Em giận cá chém thớt chuyện gì đó nên mới trút giận lên đầu anh, đúng không?”
“Không phải, em chỉ bị người ta ép đến làm thuyết khách thôi, chứ em không muốn quay lại đâu.”
“…”
“Nếu anh không chịu băng bó thì em cũng mặc kệ đấy.”
Ngôn Tử Kỳ cuối cùng vẫn phải thoả hiệp.

Trong lúc Ngôn Tử Kỳ được bác sĩ xử lí vết thương, Kiều Hiểu Tinh tìm một góc vắng người nói chuyện với Trần Yến Uyển.

“Bác nhìn đi, anh ấy thà tự làm tổn thương chính mình chứ không chịu chia tay.

Bác nỡ để con trai mình khổ sở như vậy sao?”
“Bây giờ không chia tay, nhưng một tuần, một tháng, một năm sau, liệu nó còn kiên trì níu kéo không? Dù sao sau này nó vẫn sẽ phải lấy Hàm Hàm, không thì cũng là một thiên kim danh viện nào đó.

Hay cô định cả đời làm tiểu tam, làm tình nhân bí mật trong bóng tối của nó?”
Kiều Hiểu Tinh lập tức biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp cứng ngắc.

“Bác nói gì cơ?”
Câu nói này thực sự đã đả kích Kiều Hiểu Tinh không hề nhẹ.

Trần Yến Uyển đặt túi xách lên ghế, một lần nữa đưa tấm chi phiếu cho cô.
“Tôi không bố thí cho cô, mà là đang trao đổi sòng phẳng.

Cô tiếp tục yêu nó là đang hủy hoại tương lai của nó.

Cô rời đi, muốn du học hay sang nước ngoài làm việc cũng được, tôi sẽ giúp cô an bài tất cả, đồng thời sẽ khiến nó không thể tìm thấy cô.

Rồi hai đứa sẽ có cuộc sống mới, con trai tôi là người bản lĩnh, nó sẽ nhanh chóng chấp nhận và sớm vượt qua.


Còn cô, đàn ông có điều kiện tốt ở nước ngoài nhiều nhan nhản, cô cũng sẽ quên con trai tôi nhanh thôi.”
Kiều Hiểu Tinh như bị chọc giận, xé đôi tờ chi phiếu thành hai mảnh.

“Nếu anh ấy không thể quên được cháu thì sao?”
“Vớ vẩn!” Trần Yến Uyển cao giọng.

“Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy! Cô ngoài cái có chút nhan sắc ra thì không còn gì để con trai tôi phải luyến tiếc hết.”
Kiều Hiểu Tinh nghĩ ngợi một hồi rồi mở chức năng ghi âm trên điện thoại, đưa đến trước mặt bà.

“Bác có dám đánh cược với cháu không?”
Trần Yến Uyển hoài nghi nhìn cô.

“Đánh cược cái gì?”
“Cháu sẽ sang nước ngoài theo ý bác, nếu Tử Kỳ chủ động đi tìm và tìm được cháu, bác phải cho phép bọn cháu lấy nhau.”
Trần Yến Uyển cười khinh thường.

“Được thôi, với điều kiện cô không được sử dụng mạng xã hội, phải đổi điện thoại và toàn bộ cách thức liên lạc, ngay cả bố mẹ cô cũng không được biết.

Quan trọng nhất là không được lén lút liên hệ với nó, cho dù hai đứa có vô tình gặp mặt thì cô phải lờ đi, không được chủ động đến bắt chuyện.”
Kiều Hiểu Tinh tươi cười gật đầu.

“Cháu đồng ý.”
“Tử Kỳ chắc chắn sẽ sớm kết hôn, tốt nhất là cô đừng nên mong chờ gì.” Trần Yến Uyển kiên định nói.
Kiều Hiểu Tinh giữ nguyên nụ cười trên khoé môi.

“Chuyện này chúng ta hãy để thời gian trả lời.”
Trần Yến Uyển thấy cô tự tin như thế thì nhịn không được hỏi: “Trong trường hợp nó không đi tìm cô thì cô định làm gì?”
“Tất nhiên là cháu sẽ cho bản thân một khoảng thời gian nhất định, vượt quá thời gian đó thì cháu không đợi anh ấy nữa.”
“Người sáng suốt sẽ chọn cách tiến lên phía trước.”
Kiều Hiểu Tinh chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Sau khi cô rời đi, Đường Diệc Hàm mang theo dáng vẻ tiều tuỵ đến thăm Ngôn Tử Kỳ nhưng bị anh đuổi về.
“Hàm Hàm yên tâm, bác sẽ luôn đứng về phía con, chỉ cần một ngày bác vẫn còn sống thì con chính là con dâu duy nhất được Ngôn gia chấp nhận.

Con bé xấc xược kia chẳng là cái thá gì cả, nó không bao giờ được phép bước chân vào nhà bác.” Trần Yến Uyển nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đường Diệc Hàm, không kìm được mà thương tiếc vuốt má cô ta.

Ngày 14/2, Kiều Hiểu Tinh không đón sinh nhật cùng Ngôn Tử Kỳ.
Trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an lạ thường, anh gọi cho Kiều Hiểu Tinh nhưng cô tắt máy cả ngày.
Tiểu Niệm không biết lấy được số điện thoại của anh ở đâu lại gọi cho anh, vội vã nói rằng Kiều Hiểu Tinh sắp lên máy bay ra nước ngoài rồi.
8 giờ cô lên máy bay.
Bây giờ đã là gần 7 rưỡi rồi, may mà chỗ anh cách sân bay không xa lắm.
Kiều Hiểu Tinh, em giỏi lắm, dám trốn anh sang nước ngoài.
Rõ ràng đã nói yêu anh, muốn lấy anh, tại sao dám để lại nhẫn đính hôn rồi âm thầm bỏ đi.
“Đến sân bay, phải đến trước 8 giờ kém 15, nếu không tôi đuổi việc anh.” Ngôn Tử Kỳ rít lên với tài xế, khuôn mặt anh cực kì hung ác, mắt toé ra tia lửa dữ tợn.
Nếu Kiều Hiểu Tinh rời khỏi đất nước này, thế giới ngoài kia bao la rộng lớn như vậy, cộng với công phu lẩn như cá chạch của cô mà anh đã nếm trải qua, rất có thể anh sẽ không thể tìm được cô.
Người phụ nữ này quá to gan, lại dám nghĩ đến chuyện chạy trốn? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Nghĩ đến đây, lửa giận không ngừng thiêu đốt tâm trí anh.

Tài xế lái xe rất nhanh, thế nhưng phía trước là đèn đỏ, anh ta không thể không dừng lại.

Ngôn Tử Kỳ nhìn đèn đỏ không chớp mắt, nổi trận lôi đình.

“Nếu tiếp theo lại gặp đèn đỏ thì cứ vượt thẳng cho tôi, hậu quả để tôi xử lí.”
Anh đã ra lệnh cho cấp dưới tập trung ở sân bay đón đầu, anh không tin Kiều Hiểu Tinh có thể lên máy bay thành công.
Người phụ nữ này thật đúng là nhẫn tâm, nói đi là đi luôn!
Nếu hôm nay bắt được Kiều Hiểu Tinh về, anh sẽ dùng dây xích xích hết tay chân cô lại, để cho chừa cái thói chạy loạn.
Sau khi vượt 13 cái đèn đỏ khắp các ngã tư, cuối cùng xe của Ngôn Tử Kỳ cũng đến được sân bay gần sát giờ.
Lúc này Kiều Hiểu Tinh đeo kính râm đội mũ sùm sụp đang thấp thỏm đợi loa thông báo chuẩn bị lên máy bay.

Cô không biết rằng Tiểu Niệm đã lén gọi cho anh, lại càng không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh lại có thể đuổi tới đây.
“Tất cả hành khách của chuyến bay BA 3421 đến Athens, vui lòng chuẩn bị thẻ lên máy bay và hộ chiếu, sau đó di chuyển đến cổng 23.”
Kiều Hiểu Tinh kéo vali đi theo hướng dẫn của nhân viên sân bay, cổ tay bỗng nhiên bị ai đó giữ lại.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Kiều Hiểu Tinh giật nảy mình, không ngờ lại gặp Ngôn Tử Kỳ ở đây! Trên gương mặt tuấn mỹ lúc này là một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào cô.
“Ngoan, về với anh đi.” Anh dùng giọng nói hết sức ôn nhu thuyết phục cô.
Nước mắt Kiều Hiểu Tinh suýt chút nữa rơi xuống, cô phải nhắc nhở chính mình rằng nếu cô không rời đi thì mẹ anh sẽ lại gây phiền phức cho anh.
“Không về.” Kiều Hiểu Tinh mím môi, chầm chậm lắc đầu.
Sắc mặt Ngôn Tử Kỳ tối đi vài phần, anh đang mở miệng định nói tiếp thì…
“Đoàng!” Một tiếng động lớn vang lên giữa đại sảnh, ngay tại nơi tập trung mọi hành khách.
“Đoàng!” Lại một tiếng động nữa vang lên sau lưng Kiều Hiểu Tinh.
Đây là tiếng nổ súng!
Nối tiếp hai tiếng súng là tiếng kêu cứu mạng, tiếng phụ nữ la hét chói tai, tiếng trẻ con khóc thét.

Tất cả hành khách lẫn nhân viên sân bay đều kinh hoàng đến tột độ.

Người ôm đầu ngồi một góc, người lại kéo nhau chạy tán loạn, những người đang xếp hàng lên máy bay chen chúc nhau ùa qua cổng soát vé.
Ai cũng không tưởng tượng nổi trong sân bay lại có một phần tử khủng bố sử dụng súng, ngang nhiên xả đạn vào đám đông hành khách.
Kiều Hiểu Tinh mở to mắt nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Ngôn Tử Kỳ, trong tình thế cấp bách chẳng hề nghĩ gì mà cứ thế lao ra.
“Đoàng!”
Giây phút ấy, Kiều Hiểu Tinh cảm thấy rất chóng mặt, trước mắt như có một hố sâu thăm thẳm, vô số hình ảnh vụt qua đầu nhưng rồi rất nhanh đã tan biến, để lại sự trống rỗng đến đáng sợ…
Trước ngực vô cùng đau đớn, bên tai là tiếng gào thét, tiếng gầm giận dữ.
Bóng tối bắt đầu bao phủ lấy cô, tầm mắt cô ngày càng mờ dần, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là Ngôn Tử Kỳđang há miệng hét to, nhưng cô cố gắng đến mấy cũng không thể nghe rõ lời anh đang nói.
Dòng máu ấm nóng trên ngực bắt đầu loang ra, Kiều Hiểu Tinh tự nhiên thanh tỉnh lạ thường.
Cô nhận ra mình là một người phụ nữ không ngoan chút nào.

Cô đã từng đứng trước mặt anh hứa hẹn với anh sẽ yêu anh cả đời, cuối cùng cô lại chọn cách hèn nhát là từ bỏ và chạy trốn.
Nhưng có lẽ sau hôm nay hai người không thể gặp lại nhau nữa rồi.

Có lẽ Trần Yến Uyển nói đúng, rồi anh sẽ sớm gặp một người phụ nữ khác, không phải cô, cũng không phải Đường Diệc Hàm.
Anh có thể sẽ yêu người đó, cũng có thể không yêu, nhưng anh vẫn sẽ lấy người đó để thực hiện bổn phận của một người con trai trưởng.
Kiều Hiểu Tinh thật lòng chúc phúc cho anh.
Cơn đau trước ngực càng lúc càng ăn mòn lí trí, ý nghĩ cuối cùng của Kiều Hiểu Tinh trước khi mất đi ý thức là cục cưng trong bụng liệu có bị doạ sợ không.
Chỉ vậy mà thôi…


Bình luận

Truyện đang đọc