TRẠCH NAM HOÀNG KIM

  Cơm nước xong chuẩn bị về nhà, Lâm Hải Đường đột nhiên nhớ tới một chuyện: "À đúng rồi, nói với em một tiếng, em không cần lo lắng Thượng Trình sẽ lại tìm em phiền toái nữa. Kỳ thật chị cũng không biết sao lại thế này, dù sao anh ta rời khỏi Đài Bắc rồi, bị ba mẹ mang về cho ông bà, giống như đắc tội người nào, phạm vào chuyện lớn, ba mẹ anh ta bán nhà cửa giúp anh ta bồi thường một số tiền lớn, nghe nói anh ta cũng có chút vấn đề tâm lý."

     Diệp Tố Kỳ kinh ngạc cực kỳ: "Chị Hải Đường, không phải vì những việc mà Thượng Tình làm với em mà chị trả thù hắn chứ..."

     Nếu là người khác, Diệp Tố Kỳ có thể sẽ cảm thấy năng lực đối phương hữu hạn, nhưng chị Hải Đường lại khác, cô là giám đốc công ty ngoại thương, quan hệ rộng, việc cô muốn làm căn bản không ai có thể ngăn cản cô.

     Lâm Hải Đường mỉm cười: "Em nói cái gì đấy? Em gái chị bị người đàn ông thối nát khi dễ, chị đương nhiên phải làm chút gì, không thì ngụm khí này chị sao có thể nuốt xuống? Trước đó quả thật chị có tìm phiền toái cho hắn, nhưng cực kỳ đáng tiếc, lần này chị còn chưa kịp làm cái gì, Thượng Trình đã xảy ra chuyện. Được rồi, em nhanh về nhà đi, chị còn phải về nhà chuẩn bị buổi tối có hội nghị chat webcam."

     Mang theo tâm tình vi diệu, Diệp Tố Kỳ đón xe điện ngầm về nhà, dọc theo đường đi đầu óc cô không ngừng xoay chuyển, nhớ tới Thành Uyên, còn có chuyện chị Hải Đường giúp cô trút giận.

     Đời trước, trong lúc cô và Thượng Trình kết giao, không chỉ một lần bị Thượng Trình gia bạo, nhưng chưa từng có một người bạn nào sẽ giúp cô trút giận. 

     Thì ra đây là có người hậu thuẫn, bảo vệ vô điều kiện, cô không phải một mình, mà có người nguyện ý vì cô trả giá, cô phải dùng bao nhiêu nước mắt đổi lấy?

     Nghĩ tới đây, Diệp Tố Kỳ không khỏi cảm thán, may mắn, cô còn có cơ hội làm lại.

     Phương diện tình bạn là như vậy, vậy còn tình yêu? Cũng có thể làm lại sao?

     Hiện tại nghĩ đến Thành Uyên, rốt cuộc cô không lừa được chính mình, lồng ngực của cô sẽ nóng lên, mặt cũng sẽ đỏ lên, rất muốn thấy anh.

     Nhưng nên mở miệng như thế nào? Chị Hải Đường muốn cô chủ động một chút, nhưng Thành Uyên là tên ngốc không hiểu phong tình, đối với sự chủ động của cô, cực kỳ có khả năng sẽ không nghĩ đến hành động của cô có ái muội, mà sẽ cho rằng cô coi anh như bạn, một loại tín nhiệm, càng thêm "tôn trọng" cô.

     "Chán ghét, làm gì lại tôn trọng em như thế!" Diệp Tố Kỳ không khỏi tức giận, Thành Uyên thật sự quá không hiểu phong tình, cọc gỗ! Một chút tâm cơ cũng đều không hiểu, như vậy sao được?

     Lẩm bẩm càu nhàu về tới nhà trọ thuê với anh trai, mới đến đầu ngõ đã nghe thấy âm thanh rung trời, lộc cộc lộc cộc lộc cộc kéo lại tâm tư của cô.

     Cô đi vào ngõ nhỏ, thì thấy rất nhiều hộ gia đình vây quanh nhà trọ, bao vây ở dưới lầu một chủ cho thuê nhà, bọn họ đều vây quanh công nhân.

     "Làm sao vậy, bà chủ, thi công gì sao?"

     Diệp Tố Kỳ cũng thấy hố lớn trên mặt đất, bên trong còn tràn ra nước, còn không phải nước sạch, mà là nước thải đã sử dụng của mấy hộ gia đình, công nhân xem ra đang tận lực sửa gấp.

     "Ai nha, Diệp tiểu thư, cô tan sở rồi sao?" Chủ cho thuê nhà thấy Diệp Tố Kỳ, lộ ra biểu tình xấu hổ nói: "Anh em các cô đều không ở nhà, tôi mới muốn phải về nhà gọi điện thoại cho cô. Là như vậy, bồn cầu lầu một chúng ta bị tắc, mời thuỷ điện tới sửa, ai biết vòi nước lại vỡ ra, hiện tại không phải chính phủ đề xướng giấy vệ sinh phải vứt bồn cầu sao? Tôi đã nghĩ thừa dịp này đổi ống nước lớn một chút, cũng sửa lại phòng tắm phòng bếp lầu một lầu hai lại một thể luôn, nhưng bởi vì là công trình lớn, cần ba ngày làm việc, cho nên ba ngày nay... Không có nước sử dụng."

     "Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Diệp Tố Kỳ khóc thét, không điện còn có thể nhẫn, dù sao thời tiết lạnh, đi ngủ sớm một chút là được, nhưng không nước thật sự cực kỳ phiền toái, yêu sạch như cô không chỉ nói ba ngày không tắm rửa, một ngày cô cũng không chịu nổi.

     "Coi như bồi thường, tháng sau chỉ cần trả nửa tháng tiền thuê nhà cho tôi là được, ba ngày nay ủy khuất anh em hai đứa rồi, tạm thời ở lại nhà bạn đi." Vẻ mặt bà chủ nhà xấu hổ: "Thật có lỗi, nên thông báo trước cho mọi người."

     "Đừng nói như vậy, bác cũng không muốn." Diệp Tố Kỳ vội vàng đáp lễ, để cho chủ cho thuê nhà không cần tự trách.

     Cùng chủ cho thuê nhà chào tạm biệt, cô kéo thân thể mỏi mệt về đến trong nhà, mở đèn, khom lưng cởi giày, thấy phía trên tủ giầy không có nonsbaor hiểm của anh trai, anh lại vẫn chưa có về nhà. 

     "Anh trai thúi! Trong nhà cũng không có dùng lại vẫn ở bên ngoài chơi!" Cô nhịn không được oán giận Diệp Vĩnh Kỳ gặp sắc quên em gái chưa từ bỏ ý định bước vào phòng tắm xoay vặn mở vòi nước, chỉ nghe thấy vòi nước không phát ra âm thanh nào, nửa giọt nước cũng không rơi xuống, cô không khỏi uể oải ngồi ở trên bồn cầu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho anh trai còn đang đi hẹn hò.

     "Làm chi?" Diệp Vĩnh Kỳ vừa tiếp điện thoại liền không kiên nhẫn: "Có chuyện mau nói."

     Diệp Tố Kỳ dùng giọng hữu khí vô lực nói: "Anh, chủ cho thuê nhà nói muốn sửa ống nước, trong nhà ba ngày không có nước dùng, bảo chúng ta ba ngày nay ở tạm nhà bạn, anh nói, nên làm gì bây giờ?"

     "Thiệt hả?" Ngoài ý liệu, giọng Diệp Vĩnh Kỳ mang theo hưng phấn, lập tức bỏ lại em gái, quay đầu thầm thì với bạn gái, đại khái 2 phút sau, anh vui vẻ tuyên bố: "Tiểu Đồng đáp ứng thu lưu anh ba ngày, anh có chỗ ở rồi, yên tâm đi."

     "Có thể ở chỗ chị Tiểu Đồng sao? Em cũng an tâm." Diệp Tố Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra.

     "Đợi một chút, em yên tâm cái gì?" Diệp Vĩnh Kỳ hỏi: "A?"

     "Tiểu Đồng nói chính là thu lưu 'anh', không phải thu lưu 'chúng ta', em tới làm gì? Đừng có tới!" Thân là đàn ông, bạn gái có thể đáp ứng để cho anh ở tạm lúc khó khăn, Diệp Vĩnh Kỳ làm sao có thể để cho em cái bóng đèn này có cơ hội ngăn cản anh và tiểu Đồng càng tiến xa một bước?

     Diệp Tố Kỳ lập tức biết Diệp Vĩnh Kỳ suy nghĩ gì, không phải là muốn thế giới hai người không bị quấy rầy thôi sao!

     Hừ, khẳng định cả đầu đều muốn làm chuyện xấu, anh trai có thể hạnh phúc, cô đương nhiên là chúc phúc, cũng cực kỳ nguyện ý cho anh trai chế tạo cơ hội bồi dưỡng cảm tình, nhưng hiện tại đã khi nào rồi, anh trai cư nhiên cả đầu chỉ có tình yêu, cũng không nghĩ tới cô một chút.

     "Diệp Vĩnh Kỳ, anh đừng quá đáng!" Cô gọi cả tên cả họ ông anh: "Anh cứ mặc kệ em như vậy? Em nào có chỗ nào có thể đi!"

     "Em làm trò, em không có đồng nghiệp sao? Tới nhà bọn họ ở." Diệp Vĩnh Kỳ nói: "Không thì quản lí nhân sự kia mấy ngày hôm trước vẫn cứ muốn đưa em về nhà cũng được, hắn nhất định rất vui vẻ  thu lưu em."

     Đây là lời anh trai nên nói sao!

     "Không phải em đã nói với anh, bởi vì em được thủ trưởng nâng đỡ công việc thuận lợi, kết quả mấy đồng nghiệp vào công ty cùng lúc có chút ghen tị, quan hệ không tốt lắm, mấy vị tiền bối cũng kiêng kị em, tiền bối có giao tình không tệ, đều có gia đình, sao em có thể tới nhà người ta quấy rầy? Còn có anh nói cái gì, kêu em gái mình tới nhà đàn ông qua đêm, anh quen người ta sao? Chỉ gặp mặt đối phương vài lần, anh có biết nhân phẩm anh ta tốt không, có thể khi dễ em hay không? Anh làm như vậy ... không thấy cắn rứt lương tâm sao!" Diệp Tố Kỳ vô cùng đau đớn nói.

     Diệp Vĩnh Kỳ lành lạnh mà nói: "Cũng đúng, chỉ thấy mặt một lần có phần nguy hiểm, không thì em hỏi Thành Uyên đi, anh đã gặp cậu ta nhiều lần, tính tình thẳng thắn, giao em cho cậu ta anh cũng yên tâm."

     Nghe thấy anh trai đề nghị, một bụng tức giận của Diệp Tố Kỳ nháy mắt diệt sạch.

     Mặt cô nóng rát, nhớ lại đề nghị của anh trai, ở tạm trong nhà Thành Uyên, cô không bài xích, nhưng kêu cô mở miệng với Thành Uyên như thế nào? Quá mất mặt rồi.

     "Tâm động sao?" Diệp Vĩnh Kỳ cười nhạo: "Trước anh nhờ em hẹ tiểu Đồng ra ngoài chơi, lại cùng Thành Uyên đóng kịch, bốn người đi ra ngoài chơi, để cho anh và tiểu Đồng có nhiều không gian, không muốn em ở cạnh, lại để em thuận tiện bồi dưỡng cảm tình với Thành Uyên nha! Có em gái nào như vậy à? Cả ngày cười nhạo anh có khác phái không có nhân tính, chính em còn không phải cười ngây ngô với di động, si ngốc đợi Thành Uyên trả lời tin nhắn. Anh nói cho em biết, tâm động không bằng lập tức hành động... A nha!"

     Diệp Vĩnh Kỳ còn đang vui vẻ quở trách em gái, đột nhiên kêu thảm thiết, thì ra là Ôn Hân Đồng một chút lưu tình cũng không có nhéo trên eo anh một cái.

     "Cái gì? Thì ra Tố Tố nói muốn ra ngoài chúc mừng qua ba tháng thử việc là do anh bày ra? Nói, cùng phạm tội còn có ai? Có phải còn có Hải Đường hay không? Anh làm gì mà khiến cho chị em tốt của tôi cam nguyện bán đứng tôi, anh nói cho rõ ràng!"

     Diệp Tố Kỳ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói tức giận của chị Tiểu Đồng, cùng với anh trai cầu xin tha thứ, không khỏi hé miệng mà cười, cũng vì tình cảm bọn họ mà cao hứng, về phương diện khác cũng vì anh trai quá mức đắc ý vênh váo nói lỡ miệng bị giáo huấn mà vui sướng khi người gặp họa. 

     Cô bị tin tức hết nước khiến cho có hơi chút phiền não, nghe ông anh bị mắng, tâm tình nhất thời trở nên rất vui vẻ, nhớ lại thật sự là quá tốt, tốt xấu gì cũng có người có thể khống chế được anh trai.

     "Đừng như vậy, tiểu Đồng, Tố Tố còn không có gác điện thoại, nghe được nhất định sẽ cười nhạo của anh, giữ cho anh chút mặt mũi!" Diệp Vĩnh Kỳ cầu xin tha thứ, muốn bạn gái tạm thời bỏ qua cho anh.

     "Tố Tố." Ôn Hân Đồng đoạt lấy di động Diệp Vĩnh Kỳ, quan tâm mà nói: "Hết nước cực kỳ phiền toái đi? Nhà chị rất lớn, hai anh em cùng tới ở đi, dù sao khách phòng cũng đủ, chỉ là có chút xa chỗ em đi làm, em phải ra ngoài sớm một chút, chỗ Hải Đường cách công ty em gần hơn, nhưng cô ấy ở cùng người nhà, có chút bất tiện. Chúng ta vừa mới tới núi Dương Minh xem cảnh đêm, hiện tại đi xuống núi trở về, em thu dọn quần áo chút đi, chúng ta tới đón em, đi tới nhà của chị."

     "Không được." Diệp Tố Kỳ khéo léo từ chối rồi.

     "Không được nghe Diệp Vĩnh Kỳ nói hưu nói vượn, em mới không phải bóng đèn!" Ôn Hân Đồng nghe thấy Diệp Tố Kỳ cự tuyệt, nhịn không được trừng bạn trai, đều do anh nói chuyện linh tinh.

     "Chị Tiểu Đồng, em muốn nhờ chị giúp em một chuyện." Diệp Tố Kỳ mắc cỡ ngại ngùng, cắn móng tay, thẹn thùng nói: "Lần này, đổi lại là chị và anh trai đóng kịch giúp em..."

     "Đóng kịch cái gì... Ác ác nha!" Ôn Hân Đồng vừa mới bắt đầu còn có chút phản ứng không kịp, nhưng lập tức liền hiểu ý tứ của cô, hưng phấn kêu to: "Được được, có vấn đề gì, em muốn gọi điện thoại cho Thành Uyên sao? Cậu ta nếu ngốc đến mức cự tuyệt em, đợi chúng ta về nhà login nhất định sẽ mắng thảm cậu ta! Tố Tố, em cố lên, chị cúp điện thoại trước! Có tin tức gì tốt nhất định phải nói cho chị biết nha."

     Ôn Hân Đồng rất nhanh cúp điện thoại, người đầu tiên muốn báo cho chính là chị em tốt Lâm Hải Đường, chia sẻ tin tức này với cô ấy, các cô đều cảm thấy Thành Uyên và Tố Tố không cùng một chỗ thật sự quá đáng tiếc.

     "Tố Tố không tới nhà em? Vậy con bé muốn tới nhà ai? Thành Uyên kia sao?" Diệp Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt bạn gái vui vẻ, sắc mặt nháy mắt đen lại, PHI một tiếng, thập phần khó chịu.

     Ôn Hân Đồng liếc anh một cái: "Như thế nào? Không phải anh kêu Tố Tố đi tìm Thành Uyên cầu cứu à, hiện tại lại mất hứng cái gì? Anh phản đối?"

     "Cũng không phải phản đối..." Diệp Vĩnh Kỳ thay đổi sắc mặt, dùng giọng rầu rĩ nói: "Chỉ là khuyên Tố Tố chủ động tiếp cận Thành Uyên, cùng với việc nó thật sự nghe lời đi tìm Thành Uyên là hai việc khác nhau, Thành Uyên quả thật là người đàn ông không tệ, anh cực kỳ yên tâm giao Tố Tố cho cậu ta, nhưng Tố Tố chủ động nói muốn tới nhà đàn ông qua đêm, sao anh có thể chấp nhận được..." Siêu cấp khó chịu!

     Ôn Hân Đồng trừng mắt nhìn, xem vẻ mặt Diệp Vĩnh Kỳ trước mắt thật sự không có bộ dáng lỗ mãng như bình thường, thổi phù một tiếng bật cười.

     "Thì ra anh là muội khống, ha ha ha ha."

     Nghe vậy, trên mặt Diệp Vĩnh Kỳ có cảm giác bị nhìn thấu, không chịu nổi, anh ảo não trừng mắt bạn gái không thể đè nén tiếng cười, một giây sau tóm cô tiến vào trong lồng ngực mình, hôn cái miệng cười không ngừng của cô kia.

     Núi Dương Minh là chỗ cao nhất, nhìn xuống có thể thấy rõ ràng cảnh đêm Đài Bắc hoa lệ, bầu trời không có sương khói, ánh trăng tản ra ôn hòa chiếu rọi đôi tình lữ kia.

     Uhm... Có lẽ, không chỉ là một đôi nha...

Bình luận

Truyện đang đọc