TRÁI TIM CHIÊU CHIÊU - MI DỰ

Giang Chiêu Chiêu ngồi vào ghế phụ, mặt mày đầy tức giận.

Với vẻ ngoài quyến rũ như vậy, khi hai bên má phồng lên, cô trông giống như một con chinchilla xinh đẹp.

(chinchilla là một loại sóc chuột)

Văn Minh nâng tay, véo má cô.

Giang Chiêu Chiêu đưa tay che lại, trừng mắt nói: “Văn tổng, anh không thấy mình đã vượt giới hạn rồi sao?”

Văn Minh không cảm thấy vậy.

Anh đưa tay ra, vòng qua sau gáy cô.

Nghiêm túc nhìn cô không chớp mắt: “Hiện tại, tôi không có bạn gái.”

Đôi mắt hồ ly với hai mí mắt xếp chồng lại đột nhiên mở to.

Văn Minh nói rõ: “Miêu Thư Kỳ, không phải là bạn gái tôi.”

Giang Chiêu Chiêu quay mặt đi: “Có liên quan gì đến tôi.”

Cô đeo lại kính râm.

Người đàn ông lạnh lùng suốt thời gian qua cuối cùng cũng nở một nụ cười, tâm trạng tốt lên, ngón tay vô tình gõ nhẹ lên vô-lăng, mở một bản tình ca.

Giang Chiêu Chiêu lại lần nữa tắt nhạc, tùy tiện chuyển sang một kênh tin tức.

Khi không còn không khí lãng mạn, nhiệt huyết trong lòng cô tự nhiên cũng nguội lạnh.

Cô làm sao có thể mềm lòng với anh chứ?

Người như anh, thanh nhã như ngọc trắng, nhưng khi lạnh lùng lại khiến người ta thề sẽ cắt đứt tình cảm.

Văn Minh từ đầu đến cuối đều là một người lạnh lùng.

Là Giang Chiêu Chiêu khi còn trẻ đã sai lầm khi đánh giá sức nặng của mình trong lòng anh, tưởng rằng mình có thể trở thành ngoại lệ của anh.

Cô nhớ đến một người bạn của Văn Minh năm đó, tên là Dương Học Sơn. Tính cách hoàn toàn khác với Văn Minh, nhiệt tình, hòa đồng, thích lo chuyện bao đồng.

Là một người có bản chất quản lý tự nhiên. Khi đó Văn Minh cô độc, học giỏi, xuất thân tốt, lại đẹp trai, Dương Học Sơn đảm nhận việc ngăn chặn các bóng hồng, hàng ngày đánh võ thái cực với đủ loại cô gái. Anh thì yên tâm hẹn hò với Giang Chiêu Chiêu.

Bỗng một đêm nọ, Dương Học Sơn đứng chờ ở cửa nhà Văn Minh, mang một chiếc ba lô lớn màu đen, đồng phục lùng thùng rơi xuống vai: “Văn Minh, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”

Văn Minh khi đó không để tâm lắm, nói: “Được, đợi tôi đưa Chiêu Chiêu về nhà trước.”

“sùy.” Dương Học Sơn không hài lòng.

Nhà của Giang, Văn hai nhà lúc đó ở gần nhau, đến cửa nhà Văn Minh thì cũng coi như đến cửa nhà Giang Chiêu Chiêu.

Cô mỉm cười, tay thoát khỏi bàn tay Văn Minh: “Hai người nói chuyện đi.”

Dương Học Sơn lại nói: “Hừ.”

Văn Minh trực tiếp chỉ tay vào người: “Cậu có ý gì?”

Dương Học Sơn: “Không có ý gì.”

Cô về nhà chỉ mất năm phút, ngồi trước bàn ăn uống sữa bò ấm, thì nghe thấy ngoài kia có âm thanh gì đó bị đổ, rồi tiếp theo là tiếng đấm đá đến tấp nập.

Cô có thể mơ hồ nghe thấy Dương Học Sơn đang chửi rủa không thành câu: “Mẹ kiếp… Văn Minh… cậu…”

Giang Chiêu Chiêu xỏ dép và lao ra ngoài.

Đó là mùa xuân ở Minh Thành, những con hải âu mỏ đỏ từ Siberia xa xôi trở về quê hương theo từng đàn.

Hoa nở khắp nơi, không khí tràn ngập hương hoa, màu xanh của thành phố còn tươi sáng hơn cả trong mùa đông, trong sân nhà Giang, hoa giấy đang nở rộ.

Văn Minh như một con sư tử điên cuồng, còn Dương Học Sơn hoàn toàn bị áp chế, anh không có ý định dừng lại.

Giang Chiêu Chiêu nhào tới, kéo tay anh. Cánh tay mảnh khảnh của cô thậm chí còn bị sức mạnh của anh kéo lên, cô gần như treo toàn bộ trọng lượng lên người anh, Văn Minh mới từ từ dừng lại.

Giang Chiêu Chiêu quỳ nửa người trên mặt đất, Dương Học Sơn phun ra một ngụm máu, vừa đủ rơi xuống mép quần thể thao của cô.

Cậu con trai thở hổn hển, trong bóng tối không thể nhìn rõ ánh mắt của anh ta, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc: “Cô làm bộ tốt đẹp cái gì…”

“Bịch.” Lại thêm một cú đấm.

“Rầm rầm.”

— Cho đến khi giọng nói bình tĩnh của Văn Ý từ phía sau họ vang lên, Văn Minh mới lấy lại lý trí.

Anh không quan tâm đến người bạn nằm trên đất, cũng không để ý đến người chị đang đứng trong đêm với bộ đồ ngủ, vẫn kiên quyết đưa Giang Chiêu Chiêu vào nhà.

Dưới ánh đèn ở hành lang, cô nhìn thấy khớp ngón tay của Văn Minh đỏ rực, chắc chắn sẽ sưng lên.

Cô hỏi: “Sao vậy?”

Văn Minh chỉ thấp giọng, nhẹ nhàng: “Không sao, anh có thể xử lý. Em nghỉ ngơi đi.”

Giang Chiêu Chiêu cúi đầu, trong lòng nghĩ đợi anh bình tĩnh lại rồi mai hỏi.

Cô gật đầu, Văn Minh nhẹ nhàng xoa tóc đuôi ngựa của cô, chỉnh lại mái tóc ngang trán của cô. Anh nói: “Sáng mai, đúng giờ anh sẽ đợi em.”

Đó là lần cuối cùng Giang Chiêu Chiêu và Văn Minh nói chuyện bình tĩnh, đầy tình cảm.

Cô không chờ được đến sáng hôm sau, mọi thứ đã thay đổi.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một cú phanh gấp, cả người bị đẩy về phía trước.

Những chuyện hồi trẻ như một giấc mơ nửa tỉnh nửa mê.

Cô mở mắt, bên ngoài là tòa nhà Khởi Hành. Dù tầng dưới của tòa nhà đã cho thuê, nhưng quyền đặt tên vẫn thuộc về Khởi Hành.

Nhưng hình như có gì đó không đúng.

Cô tháo kính râm ra.

Chưa kịp làm xong, mu bàn tay đã bị bàn tay to của Văn Minh giữ chặt, anh mạnh mẽ đẩy tay cô trở lại.

Từ khe hở của kính rơi xuống, Giang Chiêu Chiêu nhìn thấy khuôn mặt Văn Minh, trắng bệch như tờ giấy.

Anh vẫn cố chấp, gần như bạo lực bắt cô đeo kính râm trở lại.

“Văn Minh!!” Giang Chiêu Chiêu phát điên.

Nhưng chỉ phát điên được nửa giây.

Sự trắng bệch cũng lan ra trên gương mặt nhỏ bé của cô.

Ngoài cửa sổ xe, khu vực chờ khách của sảnh tầng một tòa nhà, cũng là lối vào bắt buộc để vào tòa nhà.

Chu Thục Lan mặc bộ đồ quý phái, đi cùng vài vệ sĩ và côn đồ quen mặt, đang quan sát xung quanh như dò xét.

Bóng lưng của cô ta chỉ cách chiếc Magotan khoảng một mét rưỡi.

Mỗi lần Giang Chiêu Chiêu thấy Chu Thục Lan, đều không thể kiềm chế được sự hoảng hốt trong lòng, lưng cô toát mồ hôi lạnh, răng va vào nhau.

Văn Minh là người đầu tiên ổn định lại, chiếc xe dừng lại ở khu vực chờ khách, anh chỉ mở một phần ba cửa sổ bên lái.

“Lầu hai đã chuyển đi hết chưa?”

Bảo vệ thấy biển số xe của anh, nhận ra anh liền trả lời: “Dạ chưa” đồng thời liếc nhìn đám người của Chu Thục Lan, ho khan lên tiếng quát: “Đi nhanh! Đi nhanh đi! Đừng chắn đường!”

Khi Chu Thục Lan quay lại nhìn vào xe, Văn Minh đã đạp ga rời khỏi quảng trường nhỏ trước tòa nhà.

Hai tay Giang Chiêu Chiêu nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

“Nhìn dáng vẻ của em.” Văn Minh nói với giọng châm chọc.

Giang Chiêu Chiêu không thể nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên cô thoát khỏi sự giám sát của Chu Thục Lan.

Thì ra, cô không cần phải đứng đó, chờ đợi những lời mắng mỏ chửi rủa của Chu Thục Lan, và những ánh mắt tò mò, chế nhạo của người qua đường.

Trong lòng anh cảm thấy bức bối, đến mức nói chuyện cũng phải gầm gừ: “Trưa nay không ăn ngon, đi ăn trà chiều với tôi.”

Cuối cùng cô cũng có phản ứng, gật đầu.

Mỗi lần căng thẳng qua đi, huyết áp và nhịp tim đột ngột tăng vọt khiến cô không biết phải làm sao, cơn đói cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh đỗ xe tại khu phức hợp xây dựng Quốc Tế bên kia sông Trực Cổ, nơi có duy nhất một tòa nhà theo phong cách đền chùa Trung Quốc, trước đây là nhà thờ của một gia tộc danh giá.

Giờ đây, nó đã trở thành một tiệm cà phê bánh ngọt cao cấp.

Ánh nắng xuyên qua các ô cửa, chiếu xuống bàn gỗ hồng.

Dưới ánh sáng như vậy, thời gian dường như ngưng lại.

Giang Chiêu Chiêu cầm chiếc nĩa bạc, mạnh mẽ cắt một miếng bánh ngọt, gần như nửa miếng bánh đã được cô nhét vào miệng.

Văn Minh nhìn cô, đôi môi đỏ xinh đẹp bao quanh thức ăn, bên khóe môi có những mảnh vụn ngọt ngào vô tội, đôi mắt của cô dường như mất đi thần sắc.

Trái tim anh đột nhiên đau nhói, nắm lấy tay cô.

Một sự dịu dàng hiếm thấy, như cơn mưa nhẹ: “Chiêu Chiêu, anh đã trở lại bên em. Từ giờ, em không cần phải sợ nữa.”

(Có thể nhiều bạn cảm thấy cách xưng hô của Văn minh lộn xộn, lúc đầu thì tôi-cô, lúc sau là tôi-em, lúc là anh-em. Thật ra không phải là mình nhầm mà mình để cách xưng hô theo tình hình và tâm trạng. Lúc đầu mới gặp lại nhau sắm vai không quen biết thì là tôi-cô, sau khi nhận ra nhau rồi nhưng vẫn còn xa cách thì là tôi-em, nhưng trong quá trình xa cách đó thì lâu lâu gặp những lúc tình cảm bùng nổ yêu thương dâng trào giống xưa nên xưng anh-em. Cho đến lúc cảm thấy tình cảm có vẻ xích xích lại gần tí rồi thì dứt khoát xưng anh-em luôn. Còn Chiêu Chiêu từ đầu vẫn lạnh lùng thì chỉ có tôi-anh cho đến khi xác định tình cảm rồi thì mới em-anh)

Bình luận

Truyện đang đọc