TRÁI TIM ĐÁ BIẾT YÊU



Trở về
Tại nhà nó
_Jun à,anh ăn một chút đi,anh không thương em sao-San gõ cửa phòng Jun
_Anh xin lỗi,giờ anh không muốn ăn-Jun nói vẫn ở lì trong phòng
San cũng lắc đầu ngán ngẩm,bên phòng hắn cũng không tốt hơn,hai người này ang thi nhau nhịn ăn hay sao đấy.
Giờ cả bọn đang tập trung tại phòng khách,nói vậy chứ phải ngồi dưới đất,sofa thì bị rách te tua,bàn thì vỡ tan tành,tivi cũng nát vụn,nhìn căn nhà không khác gì nhà hoang và tác giả không ai khác là hai hotboy nhà ta(Jun và hắn).
_Nó đã đi một tháng rồi đó,cứ như vậy không có ích lợi gì đâu-San nói mệt mỏi
_1 tháng không có tung tích gì-Jin tiếp
_Không có cách nào liên lạc với nó sao-Ruby nói
_Không được,gọi hay nhắn tin cũng vậy không có kết nối gì hết-Ren trả lời
_Kết nối.....kết nối....trời ơi đúng là ngu mà-Si ngồi lẩm nhẩm một mình

_Nè...nói gì vậy-San lay Si
_Quên còn cái này sao-Si nói rồi lấy trong túi ra cái đồng hồ đeo tay màu đen
_Trời ơi...quên mất là còn có nó-Ruby cốc đầu mình
_Đây là gì vậy-Ty hỏi
_Đây là đồng hồ dochính tay chị ấy làm,mỗi đứa chúng em ai cũng có một cái,nó được kết nối với đôi bông tai của chị ấy,khi mình nhắn tin đôi bông tai sẽ run lên và lúc đó chị ấy sẽ lấy đồng hồ ra và xem tin nhắn-Lucy giải thích
_Sao mấy người không đeo bông tai-Ty nói
_Tại Jen không thích đeo đồng hồ nên hay cất vào ở đâu đó vì thế phải nhờ đôi bông tai mới biết có tin nhắn còn tụi tui thì lúc nào cũng đem hay đeo đồng hồ bên cạnh phòng khi có trường hợp khẩn-San nói
_Xong,tao đã gửi tin cho nó rồi,cầu mong nó nhận được-Si nói
Giờ chỉ còn trong cậy vào cái đồng hồ này thôi
~Quay về phía nó
~
Sau một tháng vùi đầu vào công việc,công ty của nó đã ổn định và phát triển nhiều hơn,nhất là công ty đá quý của nó đã leo lên vị trí thứ nhất nhờ vào bản thiết kế,bản thiết kế này làm tiêu hao rất nhiều sức lực của nó nhưng nhờ một người mà nó mới có ý tưởng này.Phải nói giờ nó rất mệt mỏi,trong một tháng lúc nào nó cũng ở bên bàn làm việc,không nghỉ ngơi một chút nào giờ nhìn nó phải nói là không tưởng tượng được.Khuôn mặt thì xanh lè,mắt bị thăm quần do thiếu ngủ,môi thì khô khốc,người thì gầy guộc,nhìn nó không ai nghĩ là tiểu thư nhà họ Trương đâu.
Giờ nó đang ngồi bên bàn làm việc,đầu tựa vào ghế,mắt nhắm hờ,tay coa hai thái dương,cuối cùng công việc cũng đâu vào đấy.
Từ ngoài vào là chàng trai khuôn mặt đẹp từng centimet người đó không ai khác là Jim.Nhìn anh bây giờ tươi sáng hơn lúc trước nhiều vì trong 1 tháng nó chỉ bắt anh ăn rồi ngủ không cho anh đụng vào công việc
_Jen à,xong việc hết rồi mình đi ăn nha-Jim nói
_Ừhm cũng được-Nó mệt mỏi đứng dậy
_Nhìn em xem,xấu vậy ai thích nữa-Jim xót xa khi thấy nó với bộ dạng này
_Không sao đi thôi-Nó cười gượng
Đang đi vài bước thì nó cảm thấy run run ở tai,nó thở dài rồi bước lại bàn làm việc lấy trong tủ ra cái đồng hồ màu xanh,có tin nhắn nó mở tin ra xem
"Jen à,maỳđang ở đâu vậy quay về nhà đi,Jun và Ken lo ày lắm,không ai ăn uống gì hết còn đập phá đồ đạc nữa,đọc được tin thì tranh thủ quay về nếu không là có chuyện lớn đó-Si"

_Gì vậy-Jim thấy nó cầm đồng hồ xem gì đó nên thắc mắc hỏi
_Không có gì,giờ em phải về rồi,việc thì em sắp xếp xong rồi,anh tiếp tục quản lí đi nha,có chuyện gì báo cho em biết-Nó nói một lèo
_Sao về nhanh vậy,em còn chưa nghỉ ngơi gì mà-Jim nói
_Về bên đó em sẽ nghỉ ngơi sau bye anh-Nó không để Jim nói gì đi nhanh ra ngoài
3 tiếng sau tại sân bay riêng của nó,nó bước xuống ai cũng cúi chào,nó không nói gì lấy môtô phóng nhanh về nhà.
_Không lẽ lộn địa chỉ sao ta-Nó nhìn căn nhà trước mặt,nhìn như nhà hoang vậy nó lắc đầu ngán ngẩm bước vào.Trong sân mảnh vỡ thủy tinh rải rác khắp nơi,vừa mở cửa ra một bình hoa bay thẳng tới cùng tiếng la hét
_Mấy người kiếm Jen về ngay-Jun nói trong điện thoại
_Mấy người không kiếm được thì kiếm chỗ trốn đi-Hắn cũng không kém gì
Nó đứng ngoài vừa đi vừa né những đồ vật không cánh mà bay tới
_Jun,Ken ra đây nhanh lên-Giọng nói nhỏ nhưng sức công phá rất mạnh ngay lập tức mọi người chạy tới chỗ nó nhất là Jun nghe tiếng nói của nó liền chạy ra ôm chặt nó
_Jen à,em đi đâu sao không nói,anh lo cho em lắm,anh xin lỗi vì chuyện lúc trước nếu có giận anh thì nói đừng bỏ đi nữa-Jun nói giọng tha thiết
_Em không giận đâu,sao anh không ăn uống,nhìn xem xấu quắc à,em phải xử tội vì không chăm sóc San nữa,giờ thì anh và cả anh nữa vào ăn cơm ngay-Nó nói xong kéo tay hắn và Jun đi
Nó cảm thấy đau khi thấy hắn như vậy,còn hắn thì rất vui khi thấy nó trở về.
Cả bọn cùng nhau vào phòng ăn,gọi là phòng ăn vậy chứ nhìn như bãi rác vây.Bàn ghế thì gãy,nồi,niêu,xoong chảo thì móp méo,chén bát thì vỡ tan tành.Nó nén giận kéo mọi người xuống rồi kêu nhà hàng mang đồ ăn tới

_Ăn xong hai người phải don dẹp lại hết căn nhà này,làm cho nó trở lại bình thường-Nó nói giọng lạnh run
Mọi người ai cũng tội nghiệp thay cho Jun và hắn,don dẹp hết căn nhà không biết bao lâu còn phải mua đồ nữa như vậy chắc chủ công ty đồ dùng gia đình lời to
Jun và hắn thì bị nó nhồi đồ ăn như nhồi gà làm hai chàng vừa ăn vừa nhăn nhó,cả hai đều có chung ý nghĩ"Nếu có lần sau phải ăn uống đầy đủ nếu không chỉ trong vòng một ngày nó có thể biến con cò thành con heo ngay lập tức"
_Chị à,sao nhìn chị xanh xao quá vậy-Jin giờ mới thấy bộ dạng củng nó
_Đúng rồi nhìn mày kìa,ốm nhom vậy-San nói
_Sao,thời gian em đi bị gì hả sao thành ra thế này-Jun lo lắng hỏi
_Không sao đâu,em đi lấy nước nha-Nó nói rồi đứng dậy
Đang đi bỗng nhiên nó thấy đầu đau nhức,quay vòng vòng như chong chóng vậy,mắt thì mờ dần,chân thì đứng không nổi nữa,cứ thế nó ngã xuống nhưng nó không thấy đau vì có một vòng tay ấm áp đang đỡ lấy nó,phải rất ấm nó cố mở mắt nhưng không được cứ thế nó chìm sâu vào giấc ngủ....
~End chap 19
~


Bình luận

Truyện đang đọc