TRẠM LAM

Nhìn về phía bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo mà căng thẳng của cô gái, Lạc Trạm ngừng lại hai giây, đôi mắt lười biếng từ từ nhắm chặt lại.

Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn đối phương.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, kiểu đối mặt trong ba giây này đủ để khiến cho người thích anh biết khó mà lui, nhưng mà hiển nhiên, lần này không dễ “giải quyết” như thế.

Bầu không khí yên tĩnh vi diệu này kéo dài gần mười giây, còn muốn tiếp tục lâu hơn.

Tiền Thân Hào quay người về sau, nhích lại gần: “Trạm ca, tiểu tiên nữ chỉ về phía anh đúng không? Rõ ràng an tĩnh như vậy, kết quả lại là kiểu người chủ động tấn công, hoàn toàn không nhìn ra đấy.”

Lạc Trạm không có biểu cảm gì, tầm mắt nhìn xuống: “Cậu qua đây ngồi.”

“Hả?”

“Ngồi giữ chỗ này.”

“Không, không, không được, em không dám đâu. Anh ghét đụng chạm thân thể như thế, hôm nào em không cẩn thận đụng anh một chút, còn không phải sẽ bị anh ném ra bên ngoài phòng học sao.”

“Đừng phế….”

Lời chưa kịp nói xong.

Cô gái vốn dĩ đang đứng trước lớp học không biết nói gì, đã được Lưu Mỹ Du cho phép đi qua đây. Lúc này cô ôm cặp sách, dừng lại ở vị trí bên cạnh Lạc Trạm.

“Chào, chào cậu.”

Giọng cô gái nghe cao hơn rất nhiều so với lúc nãy giới thiệu, dường như lấy hết dũng khí. Chẳng qua là cô vẫn còn khẩn trương, đến nỗi nói lắp bắp, gương mặt trái xoan trắng nõn cũng ửng đỏ lên.

“Tớ có thể…ngồi ở chỗ này với cậu không?”

Lạc Trạm đảo mắt qua, hơi nhíu mày, không che giấu được sự thiếu kiên nhẫn.

Trước khi anh mở miệng, Tiền Thân Hào cười hì hì nghiêng người tới gần trước mặt cô gái: “Bạn học nhỏ, cậu biết Trạm ca của bọn tớ hay là biết anh tên gì không mà muốn ngồi cùng bàn với anh ấy?”

Lạc Trạm lạnh lùng liếc qua.

“Tớ biết. Lạc Trạm.” Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc, “Anh ấy tên là Lạc Trạm.”

Ánh mắt Lạc Trạm lay động một cái, quay đầu nhìn về phía cô gái.

Lúc cô gọi tên anh, anh cảm giác giống như đã từng quen biết…

“Hôm nay rất vui được gặp anh.”

Cô gái nhỏ dường như đang nhớ lại một số lời mở đầu đã chuẩn bị, giọng nói hơi run rẩy. Cô lấy dũng khí ngẩng đầu, đối mặt với Lạc Trạm, sau đó vừa căng thẳng lại khó khăn rút bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn từ phía sau cặp sách, đưa ra.

“Tớ là Lam Đinh, Lam trong xanh lam, Đinh trong Đinh Châu.”

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Lam Đinh, ngọn lửa trong mắt Lạc Trạm dịu xuống, cuối cùng trở nên yên lặng.

Mấy giây sau, anh hơi cười giễu, nhếch khóe miệng.

Sao lại cho rằng, là tiểu nha đầu không có lương tâm kia đã trở lại.

“Tôi không muốn quen cậu, cũng không có hứng thú với tên gọi của cậu.”

Trước mặt Lam Đinh, nam sinh dáng người thon dài không biết làm sao, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, chán nản. Anh kéo ghế ra phía sau, rũ mắt ngồi xuống. Giọng nói và biểu cảm lạnh băng như nước đá, lộ ra sự lạnh nhạt, cự tuyệt xa cách nghìn dặm.

Lúc anh cự tuyệt bàn tay đưa ra của Lam Đinh, anh thậm chí còn không liếc mắt lên.

“Bên cạnh tôi có người rồi.”

Cô gái sững sờ mấy giây, mi mắt rũ xuống, hàng mi tinh tế che kín đôi mắt buồn bã.

Cô đứng tại chỗ hai giây, từ từ xoay người.

Thế này là từ bỏ sao?

Lạc Trạm dựa lưng trên ghế, mí mắt giật một cái. Cảm giác quen thuộc vô hình đó lần nữa dấy lên trong lòng anh. Anh nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế, làm bộ như vô tình liếc mắt.

Sau đó Lạc Trạm đã nhìn thấy, cô gái nhỏ tên Lam Đinh đó đi về phía trước hai bước, dừng lại ở bàn trước mặt anh

Hàng sau ngoại trừ Lạc Trạm, Tiền Thân Hào cũng độc chiếm một bàn hai người.

“Tớ có thể…”

“Bạn học nhỏ, cậu muốn ngồi ở đây à?” Tiền Thân Hào lúc này so với ai đó cũng thông minh hơn, ánh mắt sáng lên, “Dĩ nhiên có thể, không thành vấn đề. Có chuyện gì cậu cứ tìm tớ, chiếu cố bạn học mới và giúp đỡ mọi người vẫn luôn là tính cách tốt của tớ!”

Lam Đinh ngơ ngác, gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì, không có gì…”

Tiền Thân Hào xoa xoa tay còn muốn tiếp tục lấy lòng, đáng tiếc Lam Đinh mới vừa để cặp sách xuống, liền bị chủ nhiệm lớp Lưu Mỹ Du gọi lên phân phó việc gì đó.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé yếu ớt của cô gái nhỏ, Tiền Thân Hào vừa lộ ra ý cười đạt được ý đồ, sau gáy liền bị “tập kích.”

“Ôiii…”

Tiền Thân Hào che đầu quay lại, giọng ủy khuất: “Trạm ca, sao anh lại đánh em?”

Lạc Trạm không biểu tình bỏ sách trong tay xuông.

Anh rất ít khi có lúc tay nhanh hơn não, giây trước đó là thế.

Nhưng Lạc Trạm không biểu hiện gì cả, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiền Thân Hào: “Không phải ngày hôm qua cậu nói tự có nguyên tắc, không động tâm với người đã có chủ?”

“À, chuyện này, người ta cũng chưa nói thích anh mà? Hơn nữa em còn chưa gặp được tình yêu đích thực mà.”

“Tình yêu đích thực?”

“Đúng vậy!” Tiền Thân Hào nhanh chóng thuyết phục mình, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng ngửa mặt nói, “Hôm nay khi em nhìn thấy bạn học mới liền có cảm giác cô ấy chính là tiểu tiên nữ định mệnh của đời em ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì định mệnh đời em hy sinh chút nguyên tắc có là gì đâu?”

Giải thích xong, Tiền Thân Hào lại hết sức thân thiện an ủi Lạc Trạm: “Trạm ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ nhanh chóng bắt tiểu tiên nữ lại, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy quấy rầy anh!”

Lạc Trạm: “...”

Lạc Trạm phát hiện, lời này của Tiền Thân Hào không hề xua tan sự tức giận trong lòng anh, ngược lại giống như thêm dầu vào lửa.

Cảm giác buồn bực này càng ngày càng bị thiêu đốt, ngọn lửa tựa như len lỏi trong lòng anh.

Nguyên nhân cụ thể không rõ, nhưng “Đầu sỏ” hiển nhiên chỉ có một.

Lạc Trạm lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn về bóng người nhỏ bé bên cửa lớp học.

Lam Đinh.

*

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là Toán học.

Ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, Lạc Trạm hiếm khi vừa không ngủ cũng không tự thôi miên mình với số Pi, mà ngồi nâng gò má, ánh mắt lười biếng, lạnh nhạt nhìn bóng lưng nhỏ bé của người ngồi bàn trước.

Lạc Trạm giờ phút này có chút hoài nghi nhân sinh.

Nếu như không phải anh có trí nhớ rất tốt, đối với từng chữ từng hành động của Lam Đinh ôm cặp sách trước mặt anh buổi sáng đều nhớ rõ, vậy anh có lẽ cũng hoài nghi ban ngày sinh ra ảo giác hoặc là suy nghĩ chủ quan.

Bởi vì theo suy đoán của anh, Lam Đinh ngày hôm nay sẽ không ngừng “quấy rầy” anh, từ sau khi thể dục giữa giờ trở về chỗ, đừng nói quấy rầy, ngay cả một lần quay đầu cũng chưa từng có.

Thật…Thật giống như hoàn toàn quên phía sau còn có người sống sờ sờ vậy.

Lạc tiểu thiếu gia lần đầu tiên trong đời đồng thời sinh ra hoài nghi đối với nhân cách và mị lực của mình.

Chẳng lẽ buổi sáng tiểu cô nương tới muốn ngồi cùng bàn với anh, hoàn toàn là bởi vì hung danh bên ngoài của anh, người mới đến chạy đến thăm hỏi?

“A”

Nghĩ đến hình tượng của mình trong mắt học sinh mới có thể là đại ca xã hội đen hung ác, trong lòng Lạc Trạm tràn đầy khó chịu, tầm mắt quanh đi quẩn lại rồi rời đi.

“Lạc Trạm.” Vừa vặn là cũng trong lúc đó, âm thanh trên phía bục giảng vang lên.

Lạc Trạm nâng mắt.

Thầy Tần, người thay thế giáo viên toán học đã xin nghỉ, đứng giữa bục giảng, cầm phấn cười như không cười nhìn anh, rất không có ý tốt.

Tầm mắt Lạc Trạm dừng lại khoảng không ngay trên đầu thầy Tần.

Còn năm phút nữa hết giờ, thầy Tần cũng đã giảng bài xong, lúc này gọi tên anh phần lớn là muốn “bới lông tìm vết”(*), các thầy giáo dạy toán có lẽ đều có chút tật xấu không chịu thua, thầy Tần ban đầu năm lớp 10 cũng thích đấu trí với Lạc Trạm, khi bại khi thắng, làm không biết mệt.

(*)找茬: xoi mói, bới lông tìm vết có tính khiêu khích

Học sinh trong lớp đã quá quen với cảnh này, không ai ngạc nhiên.

Lạc Trạm rủ xuống mắt, chống bàn học đứng lên, giọng nói lười biếng: “Có ạ.”

“Trong giờ học em không nghe giảng, sao lại còn ngây người?”

“Không ngây người.”

“Vậy mới vừa rồi em đang làm gì?” Lão Tần ném phấn viết về phía hộp, “Suy nghĩ quy luật vận hành của vũ trụ?”

“...”

Tầm mắt Lạc Trạm lơ đãng quét qua bóng lưng của Lam Đinh ngồi bàn trước. Chờ tới lúc anh ý thức được hành động này của mình, anh nhíu mày lại.

Phòng học rơi vào yên lặng.

Lam Đinh ngồi phía trước đang cúi đầu nghiêm túc ghi chép rốt cuộc không kiềm chế được, lo lắng dừng bút lại. Cô có chút bất an nhìn thầy giáo có dáng vẻ hung dữ trên bục giảng, đồng thời vểnh tai nghe động tĩnh ở sau lưng.

Qua chừng năm giây, cô mới nghe thấy giọng nói uể oải, lạnh nhạt trên đỉnh đầu khẽ rung lên trong không khí.

“Không có.”

Không đợi Lam Đinh thay Lạc Trạm thở phào một cái, liền nghe giọng điệu lười biếng đó tiếp tục nói:

“Trong giờ học dễ bị sao nhãng, cho nên em có thói quen suy tính hành trình ngắn. Ví dụ như lợi dụng các ví dụ chuyển động định kỳ khác nhau trên đồng hồ và đồng hồ để xây dựng các mô hình hàm lượng giác, kết hợp chúng, sau đó thực hiện biến đổi Fourier hoặc Laplace.”

Thầy Tần đứng trên bục giảng sững sỡ quay đầu lại nhìn đồng hồ, sau đó quay đầu lại: “Giờ học của thầy nhàm chán như thế sao?”

Lạc Trạm không lên tiếng.

Thầy Tần cười kìm nén, sau đó nghiêm túc giả vờ tức giận gõ hình vẽ hình học không gian trên bảng đen: “Nếu không nghe giảng, ba phút còn lại dùng phương pháp thầy đã giảng giải bài toán này, nếu không sẽ bị phạt đứng đến giờ tự học buổi tối.”

Bạn học trong lớp nghe vậy, biểu cảm của người này càng nhạt nhẽo hơn so với người khác.

Thầy Tần lúc nào cũng hỏi như thế, lần nào Lạc Trạm hiển nhiên sẽ không nghe giảng, nhưng lần nào cũng sẽ nêu ra mấy phương pháp đơn giản nhất trong khoảng thời gian rất ngắn.

Trong đó đương nhiên có phương pháp giải của thầy Tần.

Bạn học lớp mười một đều biết chuyện này, nhưng chỉ có học sinh mới ngày thứ nhất đến lớp Lam Đinh không biết.

Cho nên nghe được lời của thầy Tần, cô liền khẩn trương bế tắc, sau đó cúi đầu loạc xoạc viết gì đó.

Cô gái nhỏ ở ngay dưới mí mắt anh, Lạc Trạm không muốn biết cũng khó.

Nhìn thấy Lam Đinh dường như xé một trang giấy từ quyển vở, Lạc Trạm cau mày, buộc mình thu hồi sự chú ý. Anh xoay người đi ra chỗ ngồi.

Lạc Trạm bước lên bục giảng, mới vừa bước ra bước đầu tiên ——

“Rào!”

Một chồng sách vở mới tinh vô cùng đúng lúc rơi xuống từ trên bàn, rơi tán loạn trên mặt đất.

“Thật xin lỗi —— “

Cô gái hốt hoảng từ chỗ ngồi đứng dậy, đến bên cạnh bàn ngồi chồm hổm xuống, dọn dẹp đống sách vở lộn xộn trên mặt đất.

Lạc Trạm rũ mắt, không biểu tình nhìn Lam Đinh ngồi ở trước chân mình.

Sau đó anh từ từ nhíu mày lại.

Vốn rất nhỏ con, lúc ngồi xổm xuống ôm đầu gối co lại thành một khúc như vậy, rất giống với mèo con bị giội nước dưới mưa.

Từ mái tóc dài rũ xuống lộ ra cần cổ trắng nõn giống như đồ sứ dễ vỡ, cổ hơi cong, lộ ra chút độ cong yếu ớt.

Cảm giác phiền não vô hình lại lần nữa xông lên đầu.

Lạc Trạm nhíu mày lại.

Đứng im hai giây, anh còn ngồi xổm xuống, không nói gì, giúp Lam Đinh nhặt sách vở lên.

Lúc anh đưa cho Lam Đinh quyển sách cuối cùng, anh nghe giọng cô gái nhỏ nói câu “Cảm ơn” rất nhẹ nhàng trong khoảng cách gần.

Lạc Trạm theo bản năng muốn tiếp lời, sau đó cũng cảm giác căng thẳng trong lòng bàn tay.

Lạc Trạm sợ run lên, cúi đầu.

Ở trong lòng bàn tay là mảnh giấy bị gấp lại nhỏ.

Nghĩ đến mấy giây trước, anh đứng ở phía sau nhìn thấy Lam Đinh xé một trang giấy từ quyển vở.

Lạc Trạm: “...”

Là anh hoa mắt ——

Đâu phải mà mèo con đáng thương, rõ ràng là tiểu hồ ly bề ngoài vô tội, nhưng lại tâm cơ.

Bình luận

Truyện đang đọc