TRĂM NĂM HÒA HỢP, ƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI

Thật ra Hạ Lâm Hi cũng không ngờ, bọn họ có thể làm ra tiền nhanh như vậy.

Từ lúc công ty thành lập đến nay, khó khăn kể ra không hết. Hai từ “thành công” nói nghe dễ dàng nhưng con đường này đến nhường nào mấy ai biết, cho đến tận lúc công ty phát triển đến bây giờ rồi vẫn có một đống phiền toái cần giải quyết.

Từ Trí Lễ nhìn thấy Hạ Lâm Hi không nói gì, nghĩ thầm chắc cô nổi giận rồi. Đồng tử cậu ta đảo quanh, nụ cười vẫn giữ nguyên: “Dù cậu không muốn nói, mình vẫn quan tâm đến các cậu.”

Sáng sớm mùa đông, ánh Mặt Trời thật nhạt, xung quanh có rất nhiều sinh viên vội vàng nhấn còi xe vang to. Ngoại trừ điều này ra, trên hành lang các giảng đường, gió thổi lá rụng tạo nên tiếng soàn soạt theo từng bước chân học, vừa lúc bù vào những khoảng trống im lặng.

Bọn họ đều trầm mặc vài phút, Hạ Lâm Hi nói sang chuyện khác: “Thi cuối kì sắp xong, năm hai cũng qua được một nửa.”

Từ Trí Lễ bồn chồn gật đầu, trả lời lấy lệ: “Thời gian qua thật mau.” Trong tay cậu là một tệp tài liệu, ở đó có vài trang hợp đồng, nhưng nhớ lại tình hình của công ty Tưởng Chính Hàn, cậu ta cũng lo lắng ít nhiều.

Đến gần cầu thang, Từ Trí Lễ lại mở miệng hỏi: “Thời gian qua mau thật, giống như hôm qua mình vẫn còn cấp ba, nay sắp lên năm ba đại học rồi.”

Cậu bước lên một bậc cầu thang, nói vu vơ: “Từ lúc còn nhỏ, mình đã ôm giấc mơ có công ty cho riêng mình. Khi đó gia đình ai cũng bận, ba bắt ép mình vào lớp Olympic Toán… Mình không thích Toán nhưng phải giả vờ xuôi theo ý ba mẹ.”

Hạ Lâm Hi chạm tay vịn, nhìn qua Từ Trí Lễ, cô không rõ, bỗng dưng cậu nhắc đến chuyện cũ làm gì, nhưng những con ngoan trò giỏi như họ, ai không có quá khứ chua xót? Hạ Lâm Hi nghĩ bản thân còn thê thảm hơn cả cậu nên không nhún nhường gì ai: “Tham gia lớp Olympic Toán, sau này vẫn có chỗ để dùng.”

Cô nói: “Năm mình học cấp một đã phải học thêm đến bảy môn, tiếng Anh, đàn piano, thư pháp, thể dục thẩm mỹ và còn rất nhiều nữa. Mẹ luôn nói rằng đó là tiền mồ hôi nước mắt của bà, nếu mình không chăm chỉ họ, đó là sự lãng phí thời gian và sức lực lớn nhất.”

Từ Trí Lễ thở hắt hơi, lúc đầu cậu chỉ nghĩ muốn né đề tài công ty, nói sơ về nguyện vọng thời niên thiếu của mình để kéo gần khoảng cách với Hạ Lâm Hi, nghe được gì đó từ miệng cô. Nhưng khi cô kể về tuổi thơ của mình, cậu không kiềm được hỏi thêm: “Không phải chứ? Lúc tiểu học cậu không được chơi đùa sao?”

Hạ Lâm Hi nói: “Hiếm khi lắm, cũng không được xem TV, chỉ thỉnh thoảng mua vài cuốn truyện ở hiệu sách, lén đọc trong phòng.” Cô xốc chiếc cặp trên lưng, mái tóc dài tung bay, ngón tay còn một vệt mực. Điều này khiến Từ Trí Lễ nhớ ra, bọn họ vẫn còn là sinh viên.

Nghĩa vụ của sinh viên là gì? Là học tập, là tiến bộ, là trưởng thành.

Cậu ngẩn ngơ trong chớp mắt.

Nhưng sau đó cậu nhớ đến chuyện mình mới dựng công ty, không còn an tâm với Tưởng Chính Hàn như trước.

Thời gian qua thật mau, tháng Một qua đi, tháng Hai lại đến.

Công ty Tưởng Chính Hàn tuyển thêm vài người mới, nhân lực lao động tổng cộng bốn mươi. Tết Âm mọi người được nghỉ một tuần, Tưởng Chính Hàn giống một ông chủ thật sự, anh chuẩn bị tiền lì xì cho mỗi người, chỉ riêng Hạ Lâm Hi nhận được rất ít.

Cô hờ hững nhìn phong ba của người khác, ai nấy đều dày sập, nhìn bao lì xì mỏng manh của mình, cô không đành lòng mở ra.

Đó là tiền thưởng sau một thời gian làm việc, những nhân viên khác chuẩn bị ra về, đèn tiết kiệm năng lượng tắt dần. Trần Diệc Xuyên còn nán lại trêu chọc: “Hạ Lâm Hi, tiền lì xì của cậu được bao nhiêu?”

Hạ Lâm Hi nhét bao lì xì vào túi xách: “Quan trọng không nằm ở tiền mà là ở tấm lòng.” Cô thật sự không nghĩ như vậy, cô cũng bức bối lắm chứ.

Trần Diệc Xuyên không tỏ vẻ hơn cô, cậu ta ôm một sập giấy nháp, bắt đầu thu dọn chỗ ngồi, gương mặt vẫn tráo trở: “Xin lỗi nha, tiền lì xì công ty phát tôi hơn cậu chắc rồi.” Nói xong cậu đổi mục tiêu, nhìn Cố Hiểu Mạn: “Cố Hiểu Mạn, tiền lì xì của cậu bao nhiêu vậy?”

Cố Hiểu Mạn đang làm sổ sách, nghe tiếng Trần Diệc Xuyên gọi, cô còn không thèm ngẩng đầu lên: “Tiền lì xì của cậu bao nhiêu thì của mình thế đấy.”

Trần Diệc Xuyên cau mày: “Sao cậu biết mình được bao nhiêu?”

Tiếng bàn phím lạch ca lạch cạch, con chuột nhấp nháy trên màn hình, công việc hôm nay sắp xong, Cố Hiểu Mạn trả lời: “Tiền lì xì của mỗi người đều rút ra từ tài khoản, cậu nói mình biết hay không?”

Trần Diệc Xuyên vỗ bàn: “Đây là tuyệt mật, cậu phải cẩn thận, đừng để lộ ra ngoài nhé.”

Cố Hiểu Mạn tì hai bàn tay lên bàn phím, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cậu: “Mình đã ký hợp đồng, chữ ký dấu vân tay đủ cả, nếu mình tiết lộ thì vào tù chắc rồi. Giảng viên kế toán của mình nói rằng, hàng năm số người theo ngành này nếu không làm tốt thì vô tù giam hay bệnh viện cũng rất nhiều.”

Cô thể hiện rõ sự ngay thẳng của bản thân, Trần Diệc Xuyên cũng không chấp nhất: “Ôi, nặng nề gì chứ, cái gì mà tù giam hay bệnh viện.” Cậu đến bên cạnh, tay trái ghì vai cô: “Bạn học Cố Hiểu Mạn, cậu nhìn công ty chúng ta đi, sớm muộn gì cũng phát triển hơn người. Còn cậu? Một trong những nguyên lão, ngồi ở vị trí trưởng phòng tài chính, nắm cổ phiếu trong tay…”

Cả khu làm việc thật tĩnh lặng, ngoại trừ văn phòng tổng giám đốc ra chỉ còn phòng Cố Hiểu Mạn còn sáng đèn.

Trần Diệc Xuyên dựa lưng vào vách từng, chân trái hơi khuỵu xuống, đầu gối chạm bên cạnh bàn còn tay trái khoác vai Cố Hiểu Mạn. Cố Hiểu Mạn đung đưa chân, lơ đãng đụng phải cậu, tốc độ gõ bàn phím của cô chậm lại, ngoại trừ hàng đống con số trong đầu ra chỉ còn lại một vài tình cảm phức tạp.

Cố Hiểu Mạn lên tiếng hỏi: “Cậu thấy công ty thế nào? Mình nhìn thấy nó lớn thêm từng ngày, cảm giác như…” Suy nghĩ của cô hơi tắt lại, im lặng trong chốc lát cuối cùng cũng tìm được một từ so sánh hợp lý: “Giống như xếp gỗ vậy, mỗi ngày xếp một viên, cuối cùng cũng tạo nên được một tòa nhà.”

Trần Diệc Xuyên cúi đầu sát cô, đôi mắt nhìn chăm chú: “Trước đây mình chưa chơi xếp gỗ bao giờ.” Cậu nhớ lại, bổ sung: “Năm sáu bảy tuổi, mình chỉ thích chơi cộng trừ nhân chia.”

Cố Hiểu Mạn nghe vậy thì quay qua, định nói chuyện với cậu, ngờ đâu chóp mũi cậu chạm vào mặt mình. Ngay lúc chạm vào nhau kia, cậu cũng không trốn tránh, thậm chí còn đăm chiêu, giống như tìm thấy một thứ gì lý thú, nếu không thử sẽ không bỏ qua.

Cậu vừa tò mò vừa hiếu kì, như chú chó nhỏ mới sinh, không dè dặt, không lùi bước.

Bất chợt, cả không gian tối sầm lại, những bóng đèn tắt ngúm. Cố Hiểu Mạn giật mình nhớ ra, khoảng mười giờ đêm, tòa nhà sẽ bật chuông báo, nếu bọn họ không nhấn nút, đèn đóm sẽ không sáng lại nữa.

Đêm tối giao hòa cùng sự tĩnh lặng, màn hình máy tính vẫn sáng bình thường. Trần Diệc Xuyên kề sát một chút, hôn lướt qua trán cô như một chú chuồn chuồn nước. Sườn mặt cậu phản sáng, chiếc mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng.

Cô Hiểu Mạn ghì tay trên bàn phím, đôi mắt không dám nhìn ra khỏi màn hình, cô nghẹn họng một lúc lâu mới bật thốt được câu: “Bây giờ… Bây giờ cậu làm vậy, lúc cấp ba mình tỏ tình tính là gì?”

Trần Diệc Xuyên nghe thấy chợt có cảm giác như một giấc mơ nhưng tay trái không buông cô ra. Cậu thầm nghĩ, chuyện cũng đã làm rồi, không thể để cô lùi bước được, vậy nên tay cậu men xuống thắt lưng Cố Hiểu Mạn, hôn lên môi cô.

Cố Hiểu Mạn không nói một lời, cả người run rẩy, trong đầu từng đoạn ký ức tua lại, nhưng rời rạc không thấy kết nối. Cô phải làm sao bây giờ? Cô có khả năng làm gì giờ đây?

Cậu mang một chiếc áo khoác vận động, cô miết đường áo, vòng tay qua cổ. Cậu thật sự là chàng trai năm cấp ba ấy, nổi bật từ xa, rạng rỡ tựa như Mặt Trời.

Trong công ty không chỉ mỗi hai người bọn họ, tại phòng tổng giám đốc chỉ cách vài bước, Hạ Lâm Hi nép sau bồn cây, lẳng lặng quan sáng.

Tưởng Chính Hàn nhìn theo cô, hỏi khẽ bên tai: “Lúc nãy em định nói gì với anh?” Đôi môi của anh lướt nhẹ qua tai cô, khiến cô chợt nghĩ, lúc này đây, trong công ty, ai cũng không đứng đắn.

Hạ Lâm Hi khoác tay anh: “Em hỏi một chuyện nhé.” Cô hếch cằm lên, nom giận dữ lắm, hơn cả là không có ý định nuốt cục tức này xuống: “Tại sao tiền lì xì của em lại ít như vậy? Những gì em viết chất lượng kém lắm sao? Lão Dương và Tạ Bình Xuyên ít nhiều đều khen ngợi em cơ mà…”

“Anh cũng khen em.” Tưởng Chính Hàn đi lệch trọng điểm. “Dù ở nhà hay ở công ty.”

Hạ Lâm Hi làm rõ: “Tiền thưởng của em còn không bằng một nửa Trần Diệc Xuyên…” Cô còn chưa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã lấy bao lì xì trong túi cô, mở ra trước mặt. Tất nhiên bên trong có tiền giấy, nhưng kẹp giữ hai tờ là một chiếc thẻ tín dụng.

“Mật khẩu là sinh nhật em.” Tưởng Chính Hàn đưa thẻ cho cô. “Vì không vừa bao nên đành dùng thẻ.”

Hạ Lâm Hi do dự một lát vẫn đưa tay ra nhận. Cô cầm xong thì lùi về một bước, diễn rất sâu: “Cảm ơn ông chủ.”

Giống hệt một nữ nhân viên sau khi nhận được ưu đã thì nhiệt tình cảm ơn ông chủ mình.

Ông chủ đưa tay xoa đầu cô, như một lời cổ vũ không thành tiếng.

Ngày kế là nghỉ Tết Âm lịch, Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi đều không quay về thành phố Giang Minh, để đuổi kịp lần tái tạo cơ cấu vào tháng ba, họ chọn ở lại Bắc Kinh Tết này. Ngoại trừ Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi, Trần Diệc Xuyên và Cố Hiểu Mạn cũng không về nhà. Cũng may cha mẹ họ suy nghĩ rất thoáng, sau khi hỏi con cái rõ ràng xong thì chẳng làm khó gì.

Ngoại trừ nhà Hạ Lâm hi. Sau khi nói chuyện với cha, giải thích năm nay không về được, cha cô có chút mất mác nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Khoảng hai giờ sau, mẹ cô gọi điện đến, bao lời giáo huận dạy dỗ đổ ập xuống đầu cô, không thể nào phản bác.

Mẹ cô nói: “Năm trước nghỉ Đông con cũng không về, thậm chí bây giờ cũng không.”

Hạ Lâm Hi vội vàng giải thích: “Mẹ ơi, nghe con nói đã. Con chỉ nói hai câu thôi.” Cô đứng dậy tại chỗ, nhỏ giọng bảo: “Bọn con đã kiếm ra tiền, nếu mẹ đăng ký lên trang web chủ, mẹ có thể thử nghiệm sản phẩm của công ty.”

Mẹ cô không quan tâm đến chuyện đó, chỉ đưa ra tối hậu thư: “Tiểu Hi, mẹ hỏi lại con lần nữa, con có về nhà không?”

Hạ Lâm Hi nhình quanh quất, thấy Tạ Bình Xuyên và Tưởng Chính Hàn đang ghé tai nhau. Cha mẹ Tạ Bình Xuyên đều ở Mỹ nhưng nhiều năm rồi anh không về nhà, năm nay Tạ Bình Xuyên cũng như năm trước, tăng ca thêm giờ.

Hạ Lâm Hi ngẫm nghĩ hai giây, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Tháng tư hoặc tháng năm năm nay, con sẽ về nhà.”

Mẹ cô im lặng một nói, cau có: “Mẹ không quản được con nữa.” Còn chưa nói xong, bên kia điện thoại văng vẳng tiếng cha cô chen vào: “Năm bà mới gầy nghiệp, có mấy Tết âm bà cũng đâu về nhà.”

Mẹ cô trút lửa giận qua đối tượng khác, bạn thét lên với cha Hạ Lâm Hi: “Bọn nó giống tôi sao? Tại sao ông lại giúp cái thằng đó? Ông biết gia đình nó thuộc tầng lớp nào không?”

“Ai, được rồi.” Hạ Lâm Hi nghe tiếng cha mình nói: “Nhà tên nhóc đó mở một tiệm sửa xe, cha là người khuyết tật, bà nói với tôi mười lần rồi.”

Mẹ cô cười lạnh: “Ông còn biết nói gì nữa không? Vậy mà ông cũng đồng ý giao con gái mình, ông không biết lo cho con hả?”

“Sao tôi lại không lo được chứ?” Dường như cha cô cũng nổi giận: “Tôi tìm hồi sơ ở chỗ bạn học cũ, cả tổ tiên bọn họ cũng điều tra đến rồi…”

Cuộc đối thoại đến đây khiến Hạ Lâm Hi trở nên kinh ngạc.

Nhưng vẫn chưa xong, mẹ cô lại phản pháo: “Ông nghĩ rằng, tôi cũng chưa tra à? Cho dù trước đây gia đình họ giàu có, biệt thự vùng ngoại ô thì hiện tại thế nào? Không phải ở khu dân nghèo sao? Con mình khởi nghiệp mà vôn liếng bên đó cũng không đưa ra. Tất cả tiền là của con chúng ta đó!”

Cha cô không biết điện thoại còn mở, ông không còn lời nào để nói, buông ra năm chữ: “Nghèo khi còn trẻ người.”

Giàu khi tóc bạc trắng, nghèo khi còn trẻ người, chăm chỉ có ngày hóa thành long phượng.

Mẹ Hạ Lâm Hi cũng không lay động, bà hít một hơi thật sau, đưa điện thoại lên, như nói cho con gái nghe cũng như nói cho chồng mình nghe: “Mấy người không theo nghiệp thương trường, không biết nó hiểm hóc thế nào. Công ty đó phát triển quá nhanh, nhưng có bao nhiêu người từng trải? Tất cả đều về từ Mỹ, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, có hiểu không? Ở một nơi như Bắc Kinh không có ngành công nghiệp nào dễ ăn cả…”

Cha Hạ Lâm Hi khoát tay, cắt ngang lời vợ mình: “Được rồi, được rồi, tôi không phải doanh nghiệp, bà không cần nói với tôi.”

Sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Bên ngoài, đồng nghiệp của cô vẫn đang bận rộn. Còn cô cầm điện thoại của mình, tự cảm thấy chột dạ.

Cô ngồi vào chỗ, nhắn một tin rất dài, người nhận là mẹ mình. Từ ngữ trong tin nhắn mềm mỏng, đầu tiên là giải thích vì sao Tết nhất lại không về. Sau đó là nhún nhường và nhận sai. Năm trước, cô đã cương ngạnh khi bà quyết định cắt nguồn tiền tiêu vặt thế nào. Cuối cùng xin mẹ chỉ bảo thêm kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp.

Tình cảm Hạ Lâm Hi dành cho mẹ rất phức tạp, vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ. Trước đây cô rất sợ mẹ sẽ thất vọng về mình, mỗi lần bị bà dạy dỗ, lòng hiếu thắng lại ào lên, khiến cô tự ép mình làm tốt hết mức có thể. Tính cách không chịu thua ai cũng vì vậy mà ra.

Cô đã từng ghen tị những đứa trẻ có thể nũng nịu với mẹ mình, bởi vì cô không làm được vậy. Người duy nhất cô có thể làm nũng, trước đến nay chỉ mỗi Tưởng Chính Hàn.

Cô không biết phải bày tỏ thế nào, đầu óc như rối tung lên. Mẹ cô trả lời lại: “Là do con chọn.” Sau đó còn bảo: “Chia tay sớm với cậu ta đi, tốt cho cả hai người.”

Hạ Lâm Hi đặt điện thoại xuống, nhớ đến lời mẹ nói: “Cho dù trước kia nhà họ Tưởng rất giàu, sống ở biệt thự vùng ngoại ô.” Cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Chính Hàn gần đó.

Rất nhiều thông tin ồ ạt đến hôm nay, cô cần thời gian chấp nhận.

Nhưng cuộc sống không đợi con người.

Một ngày hôm nọ, những gì mẹ cô nói thật sự xảy ra.

Sau Tết Âm lịch, các đồng nghiệp quay lại làm việc. Ai nấy đều hào hứng, sự nhiệt tình tăng vọt, số lượng khách hàng liên tục tăng lên, bên truyền thông cũng bắt đầu điện thoại đặt lịch phỏng vấn, trong thời gian ngắn đều là chuyện vui.

Chuyện này diễn ra liên tục cho đến tháng bảy.

Chỉ trong một đêm, tất cả nhân viên đều nhận được điện thoại từ một người.

Điện thoại vừa bật lên, ai nấy cũng bất ngờ.

Đầu dây bên kia không e dè, lập tức vào vấn đề chính: “Xin chào cô Hạ Lâm Hi, tôi là nhà tuyển dụng, bên tôi rất ưng ý kinh nghiệm làm việc và khả năng lập trình của cô, nếu cô có hứng thú, chúng tôi đảm bảo thu nhập sẽ cao hơn gấp ba lần hiện tại.”

Hạ Lâm Hi không bao giờ nghĩ rằng, cô cũng là một trong những mục tiêu bị ngắm. Sau khi nghe điện thoại, cô lập tức phản ứng lại, giả vờ như cắn câu: “Tiền lương gấp ba lần tính thế nào?”

Đối phương trả lời: “Cô Hạ, tiền lương hiện taji của cô là một vạn hai đúng không? Bên tôi đề ra ba vạn sáu, hoa hồng chia vào cuối năm bao gồm chính sách ba tuần nghỉ có phép.”

Không phải một vạn hai, là một vạn sáu mới đúng.

Hạ Lâm Hi im lặng hai giây nhưng không chỉnh lại cho đúng. Cô hỏi lại lần nữa. “Xin hỏi, là công ty nào?”

“Là thế này.” Nhà tuyển dụng kính cẩn nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm làm việc của cô, chúng tôi đề cử ba công ty, đều đã thành lập được năm năm, ưu đãi tốt, con đường thăng tiến cao.”

Ngoại trừ Hạ Lâm Hi, không ai hỏi người gọi điện như vậy.

Từ trến xuống dưới công ty đều biết, cô là bạn gái tổng giám đốc. Nhưng mọi khi Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn đã thỏa thuận phải chú ý đến hình tượng trong công ty, trước mặt người khác hành động và lời nói phải cân nhắc.

Tưởng Chính Hàn suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.

Vậy nên các nhân viên cũng không chắc mối quan hệ giữa Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn như thế nào, chỉ cảm thấy bề ngoại hai người họ rất xứng đôi. Hạ Lâm Hi đứng tại chỗ, nhìn quanh nhân viên, trực giác cho cô biết trong công ty có nội gián, hơn nữa người này ngủ đông đã lâu. Ít nhiều cũng đã ngoài ba tháng, chính người này đã tiết lộ điện thoại và email của mọi người. Nếu truy đến tận cùng, chuyện lộ kĩ thuật cũng có khả năng xảy ra.

Tưởng Chính Hàn bước ra từ phòng mình, đi vào chính giữa khu làm việc, lên tiếng: “Công ty đã vào quỹ đạo, cạnh tranh càng lúc càng nhiều, phát triển đến hôm nay đều nhờ vào tất cả các bạn cả.”

Anh nhìn từng nhân viên, gương mặt không tỏ vẻ kích động gì: “Quay vòng vốn lần thứ ba sẽ khởi động vào tháng chín.”

Tưởng Chính Hàn còn chưa nói xong, một nhân viên đã chạy từ WC nam ra.

Thắt lưng của cậu đó còn chưa thắt xong, dây kéo chưa cài, chỉ cầm một chiếc điện thoại, vừa chạy ra vừa nói: “Trời của tôi ơi, mọi người xem tin tức chưa? Hôm nay công ty XV công bố sản phẩm mới, rất giống với lưu trữ dữ liệu bên chúng ta, còn cả phần mềm nâng cao khả năng phân tích.” Cậu nói xong, giọng nói lạc hẳn đi: “Hơn nữa…”

Gương mặt Trần Diệc Xuyên chùng xuống, giọng thúc giục: “Hơn nữa gì? Cậu nói luôn đi.”

“Tổ trưởng Trần.” Nhân viên ấy bảo. “Phí tiêu chuẩn chỉ bằng một phần mười chúng ta.”

Trần Diệc Xuyên văng tục.

Cố Hiểu Mạn đứng bên người cậu, đầu óc như đình trẹ, cô với cổ tay cậu, hỏi: “Anh nói xem, công ty XV định làm gì?”

Trần Diệc Xuyên đến gần cô, khe khẽ bên tai: “Từng có một công ty IT thực lực cao dùng cách này, họ muốn trừ bỏ đối thử cạnh tranh.”

Tưởng Chính Hàn đã nghe qua chuyện kia, anh vào thẳng vấn đề: “Người tuyển dụng đề xuất tiền lương cao gấp ba lần cho mọi người, cuối năm còn chia hoa hồng, căn cứ vào mức lương tiêu chuẩn của một nhân viên, một tháng va vạn sáu, một năm ít nhất phải năm mươi vạn, cả công ty hơn bốn mươi người một năm có thể lên đến hai ngàn vạn.”

Dường như anh cảm thấy tình cảm bây giờ sẽ đuối lý nên dùng hai từ “lợi ích” ra nói rõ: “Một công ty điện toán đám mây, tiền lương trung bình mỗi nhân viên trên ba vạn? Hiện tại chưa có nhưng sau này chúng ta hoàn toàn có thể.”

“Tôi không rõ công ty nào đứng sau.” Anh gõ gõ mặt bàn. “Nhưng mọi người cảm thấy đây là trường hợp vô ý đơn thuần sao?”

Xung quanh không ai phản bác.

Người đứng đầu công ty này chỉ có hai vị, Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên rất ít khi cười, lúc nào cũng khí chất thành phần ưu tú ấy, chưa bao giờ đi trễ về sớm, lúc làm việc giống như một cái máy, vô hình chung khiến mọi người cảm thấy áp lực.

Tưởng Chính Hàn ngược lại, anh nhìn ôn hòa nhưng hành động lại già dặn hơn tuổi thật, giống như một lão làng đã vùng vẫy rất lâu trên thương trường. Nếu nhân viên kiên định với mình, tất nhiên anh sẽ khơi ngợi, đối đãi hết lòng. Nếu cố ý tiêu cực, anh cũng có cách đối phó, tóm lại cái gì cũng có cách hành xử và hành động khác nhau. Người ta không tài nào đoán nổi.

Nhưng tình huống trước mặt còn ác liệt hơn so với trước. Dù có Tưởng Chính Hàn và Tạ Bình Xuyên ở đây, bầu không khí trong công ty vẫn nơm nớp lo sợ.

Bất kể là điện thoại của bên tuyển dụng hay buổi họp báo công bố sản phẩm của công ty XV, tất cả đều chỉ là tiếng kèn báo trận. Giữa tháng, trên mạng lại phán tán bản báo cáo nghiên cứu của công ty khoa học và kĩ thuật Trí Lễ, trong đó phân tích, sản phẩm của công ty Tưởng Chính Hàn tiềm tàng mối nguy hiểm về bảo mật.

Thậm chí còn tung ra vài tư liệu giả, cảnh bảo số còn lại sẽ bị lộ ra sớm.

Người bị ảnh hưởng lớn nhất là khách hàng đang sử dụng điện toán đám mây. Tất cả đều gọi đến trụ sở công ty, bày tỏ sự lo lắng về dữ liệu của mình, một trong số đó còn có mẹ của Sở Thu Nghiên.

Mẹ Sở Thu Nghiên không gọi vào đường dây nóng của công ty, bà trực tiếp gọi con gái mình: “Thu Nghiên, ba mẹ chưa từng kiểm tra qua công ty điện toán đám mây mới thành lập con giới thiệu nhưng bản ghi chép doanh thu của công ty sẽ bị phát tán sao?”

“Không có chuyện đó.” Sở Thu Nghiên luôn miệng giải thích: “Tư liệu công khai trên mạng đều là giả…”

Cô suốt ruột không nhịn được, lời lẽ cũng gấp gáp: “Mẹ, mẹ phải tin con, dữ liệu của điện toán đám mây đó là tự tay con viết.”

Bình luận

Truyện đang đọc