TRẤN HỒN

Cuối cùng, sau khi Thẩm Nguy lục soát từ trên xuống dưới từ góc tủ lạnh đến xó tủ bát, mới lục ra được một gói canh trứng ăn liền (1) chưa quá hạn, đây là thứ duy nhất có thể cho được vào miệng trong cái ổ chó củaTriệu Vân Lan, trừ nước với thuốc ra.

Triệu Vân Lan không biết từ lúc nào đã tìm được điếu thuốc đưa lên miệng, khép hờ mắt tựa vào đầu giường nhìn hắn bận rộn, khóe môi nhếch lên một nụ cười thiếu đánh, trong lòng cũng không biết đang bổ não cái gì.

Thẩm Nguy bước lại, trầm mặt lôi điếu thuốc trong miệng y ra, trực tiếp dụi tắt trong gạt tàn, sau đó đem canh trứng đã ngâm xong nặng nề đặt lên tủ đầu giường: “Uống.”

Triệu Vân Lan giật giật mí mắt, yên lặng bưng bát lên, vừa húp vừa cân nhắc ____ thầy Thẩm kể cả lúc bị người ta chặn đường cướp bóc mà còn có thể ôn hòa, cư nhiên lại nổi giận với y.

Y dùng một ít thời gian tự hỏi rõ ràng nguyên nhân sâu xa của việc này, sau đó đưa ra kết luận cuối cùng, chắc là bởi vì y tương đối đẹp trai, Thẩm Nguy hẳn là coi trọng y rồi.

Thẩm Nguy không thể tưởng tượng được người kia ở trước mặt mình là đang bận rộn cái gì, ngay cả chút công phu uống canh cũng không chịu bỏ ra cho đàng hoàng mà lại ngồi đó âm thầm tự luyến.

Hắn càng nhìn phòng ở của Triệu Vân Lan càng không vừa mắt, quả thực không biết người ở đây phải sống thế nào nữa, cho dù tội phạm phạm vào trọng tội, trước khi hành hình còn được ăn một bữa cơm chặt đầu, làm gì có ai lại tự đem đày đọa mình đói rét đến cái mức này chứ?

Hắn cúi đầu thoáng nhìn Triệu Vân Lan, hoài nghi người này cho dù chết đi cũng không có ai nhặt xác cho y.

Triệu Vân Lan chỉ thấy đối phương im lặng một lát, bỗng nhiên nói một câu rất không đâu vào đâu: “Cảnh sát Triệu đã không còn nhỏ nữa, lại xem như có sự nghiệp đàng hoàng, cũng đến lúc tìm một cô gái mà kết hôn đi, có người chăm sóc dù sao vẫn hơn.”

Triệu Vân Lan đương trường bị một ngụm canh trứng ngon ngọt làm sặc, suýt nữa thì ho đến mức phế quản biến thành cái bánh chẻo.

Bàn tay Thẩm Nguy lập tức cử động theo bản năng muốn đưa ra, ngay sau đó hắn buông tay, giấu bên cạnh người, siết sao nắm chặt.

Triệu Vân Lan không nghĩ tới đối thủ lại ra bài không theo quy tắc như vậy, khiến y không biết bước tiếp theo phải xuất chiêu thế nào, một lát sau, y tìm ra đối sách rồi, đặt bát lên tủ đầu giường, quyết tâm lấy lùi làm tiến sử dụng khổ nhục kế một phen.

“Anh sẽ không nói với tôi là, anh không biết tôi đang theo đuổi anh chứ?” Triệu Vân Lan cố ý tạm dừng một hồi, thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng từng tiếng, y chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đối phương, cuối cùng rơi xuống thân thể căng thẳng của ai đó.

Từ góc độ nhìn của Thẩm Nguy, y giống như đang thất vọng hạ mắt, người vốn nhìn có ba phần tiều tụy kia lập tức có thêm đến mười phần u buồn.

Thẩm Nguy cảm giác phần huyết nhục yếu mềm nhất trong tâm khảm giống như bị ai đó nặng nề đâm qua.

Triệu Vân Lan thoáng liếc thấy phản ứng của hắn thì chợt cảm thấy đắc ý, song khuôn mặt vẫn làm ra dáng vẻ thực thương tâm, muốn cười không cười hạ khóe miệng, hữu khí vô lực khoát tay với Thẩm Nguy: “Quên đi, hôm nay cám ơn anh, tôi không sao, anh đi đi.”

Triệu Vân Lan chuẩn bị tốt lắm rồi, chỉ đợi Thẩm Nguy đi tới là trước hết ôm lấy hắn cho chặt đã, cũng vì thế mà nghĩ luôn mấy lời thoại hay nhất luôn, không nghĩ tới Thẩm Nguy im tiếng một hồi, không biết qua bao lâu, lâu đến mức y sắp không nhịn được mà nhìn trộm xem hắn phản ứng thế nào, đối phương mới thanh cổ họng nói: “Tôi…… Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, không ngờ hắn thực sự bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Triệu Vân Lan: “……”

Tình huống quái quỷ gì thế này! Hôm nay phương thức mở miệng không đúng hay sao hả?

Triệu Vân Lan sửng sốt hơn nửa ngày, nặng nề dựa cả người vào cái gối đầu giường, quả thực không biết nên dùng ngôn ngữ gì mà miêu tả tâm tình lúc này nữa, cuối cùng y mơ mơ hồ hồ lôi từ dưới tủ ra một cuốn lịch vạn niên lật nửa ngày, lật đến hôm nay, thấy ba chữ “Kị cưới gả”, rốt cục khăng khăng một mực đem chuyện vừa rồi quy tội cho bốn chữ “vận số nhọ nồi”.

Một cục tức kia giống như một cái bánh bao, nghẹn ứ lại trong ngực, nghẹn đến mức mắt y trợn trắng cả lên.

Triệu Vân Lan cuối cùng không chơi game cũng không lên mạng trút bầu tâm sự, y thẳng thắn tắt luôn đèn đi, xoay người ngủ.

Đêm dần khuya, trên đường bắt đầu trở nên yên tĩnh, khu dân cư cách đó không xa đã tắt gần hết đèn, tiếng xe cộ dưới lầu dần dần biến mất, chỉ có một vài tia sáng không biết từ đâu chiếu tới, bị rèm cửa kín kẽ chặn lại bên ngoài.

Trong nháy mắt kim giờ và kim phút trùng nhau, chiếc đồng hồ đeo tay Triệu Vân Lan quên tháo bỗng nhiên nhẹ nhàng đánh một tiếng, Triệu Vân Lan ngủ say như chết lập tức mở mắt.

Ngay sau đó, một hồi tiếng mõ cầm canh dày đặc đột ngột vang lên trong bóng đêm, tựa như từ hư không mà đến, lại ra đi trong trống rỗng.

Tiếng mõ cầm canh càng ngày càng gần, một giọng nam cứng ngắc bình thường kéo dài âm cuối, từng câu từng từ đều rành mạch tiến vào tai Triệu Vân Lan.

Người nọ nói với thanh âm giống như đọc lời phúng điếu: “Âm sai mở đường, sinh hồn tránh lui –”

Theo sau là ba tiếng mõ “cốc cốc cốc”.

Bức mành mà Triệu Vân Lan chưa từng kéo ra tự động tách ra lui về hai bên, lộ ra song cửa sổ kết một tầng băng sương, khe cửa hiện lên một vầng bạch quang âm u, lẳng lặng đứng ở ngoài cửa sổ.

Triệu Vân Lan ngồi dậy, khép lại vạt áo, cao giọng nói: “Mời vào.”

Chốt cửa kêu lên kẽo kẹt, sau đó chậm rãi mở ra, một cơn gió hỗn loạn lạnh lẽo thấu xương đổ ập vào mặt, làn da trần lộ ra ngoài của Triệu Vân Lan lập tức nổi lên một tầng gai ốc.

Một bóng đen cầm đèn ***g giấy lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng mười sáu nhà y.

“Người” kia cũng là giấy, cao lớn như người thật, một khuôn mặt trắng bệch như vôi, ngẩng đầu lên là đôi mắt cứng đờ như vẽ, cái miệng to như chậu máu há đến quai hàm, thực sự có thể tới so sắc với lão Ngô của số 4 đường Quang Minh được.

Triệu Vân Lan lấy ra một cái chậu gốm nhỏ từ ngăn dưới cùng của tủ đầu giường, lại lôi từ bên cạnh ra hương nến vàng mã, cắm hương vào chỗ lõm nơi miệng chậu, mang cả hai thứ châm lên đốt, sau đó mới thận trọng gật đầu thăm hỏi người mới đến: “Bất thành kính ý — âm sai đại nhân đi một chuyến này, là có việc gì quan trọng sao?”

Cái miệng chậu máu của người giấy cứng ngắc, tỏ vẻ cảm kích khi nhận hối lộ.

Cao nhân trên đời phần lớn mắt cao hơn đầu, không bao giờ thèm để sai nhân của Địa phủ vào mắt, chẳng ai bằng được vị Trấn Hồn lệnh chủ này, cho dù quên hết đại sự đứng đắn y cũng sẽ không quên “một chút lòng thành”.

Người giấy chắp tay khom lưng với y, cung kính nói: “Lần trước Ngạ quỷ trốn đi, Diêm La tức giận, hạ lệnh tra rõ tam giới, mang cả kẻ sống người chết cùng với các linh hồn đang chịu tội nhất nhất xác minh tra xét, cũng ghi lại danh sách, hợp lại làm một với Sổ Sinh Tử, tạo thành một vật. Tiểu nhân chịu Thập Điện Diêm La sai phái, đặc biệt đưa đến cho lệnh chủ một quyển.”

Người giấy nói xong, hai tay dâng lên một cuốn sổ bìa đen, giao cho Triệu Vân Lan.

Thứ kia nhìn như một quyển sổ ghi chép làm ăn buôn bán bình thường, mặt bìa mang lại xúc cảm như da trâu mềm mại, cầm ở trong tay lại nhẹ một cách kì lạ, dường như chỉ bằng sức nặng của vài tờ giấy mà thôi.

Triệu Vân Lan suy nghĩ một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, lập tức nhận ra khí vị từ trong trang sách: “Sổ Sinh Tử cùng Công Đức lục dùng giấy Phù Tang và mực Hải Long viết thành, lại dán thêm một đạo Truy Hồn phù, có phải hay không?”

Người giấy không nhanh không chậm đáp lời: “Lệnh chủ nhãn lực thật tốt, chắc cũng không cần tiểu nhân nói mới biết vật ấy dùng làm gì chứ.”

“Thỉnh thần linh phù hộ cho người có tính danh bát tự ghi trên đó.”, Triệu Vân Lan nói, “Hoặc là dùng sưu thần phù bao một sợi tóc, có thể truy tra truyện đời trước và sau này của một người.”

Y nói xong, tùy tay lật lật quyển sổ trong tay, bên trong bỗng nhiên rơi ra một tờ giấy mỏng: “Ừm? Lệnh truy nã?”

Đó là một tờ giấy Tuyên Thành trống rỗng, ngay khi chạm tới tay Triệu Vân Lan mặt trên bỗng nổi lên khối đen, sau đó từ tấm màn đen ấy lộ ra một khuôn mặt người, chỉ thấy kẻ đó ngoại hình giống người, đầu rất lớn, không có tóc, lưng còng cổ rụt, bướu thịt đầy đầu, chính là thứ bị Trảm Hồn Sứ một đao chém đôi lúc đó.

Triệu Vân Lan trên mặt không lộ biểu tình, chỉ bình thản hỏi: “Đây là cái gì?”

Âm sai nói: “Vật ấy như người mà không phải người, tên là U Súc, miệng có thể nói tiếng người, nhưng tính tình hung tàn bạo liệt, lấy việc ăn thịt người uống hồn người làm vui, sợ ánh sáng, kị lửa, lệnh chủ nếu thấy thì phải cẩn thận một chút, giết đi cũng được.”

U Súc……

Âm sai nói một chuỗi dài vô số, lại không nói một chữ xem thứ này là từ đâu đến, bản chất là cái gì, lại vì sao mà phải giết, không hiểu tại sao Triệu Vân Lan cảm giác cái cách nói “Như người mà không phải người” này đặc biệt vi diệu.

Ánh mắt y vừa chuyển, phi thường tự nhiên đặt lệnh truy nã U Súc vào trong cuốn sách da, lại đặt một ít vàng mã vào trong chậu con kia, mỉm cười nói: “Làm phiền rồi.”

Người giấy cúi đầu cáo biệt, ngọn lửa trong chậu nhỏ bốc lên thật cao, nháy mắt đốt vàng mã thành tro tàn, âm sai phất tay áo một cái, mang hết tro giấy đi, rất mỹ mãn nói: “Tiểu nhân cáo lui.”

Đèn ***g giấy trắng lúc sáng lúc tối lóe lên mấy cái, người giấy đã biến mất tại chỗ, trước khi đi còn vô cùng lịch sự giúp y khóa kĩ cửa sổ, kéo kín tấm rèm.

Trảm Hồn Sứ, Tứ thánh, U Súc…… Cùng với “Chủ nhân” sau màn, Triệu Vân Lan nằm ngửa trên gường, chăn đã lạnh ngắt, y không ngủ ngay được, liền đem chuyện Thẩm Nguy vứt sang một bên, tiền căn hậu quả bao nhiêu ý niệm vụt qua trong đầu, bóng đêm dày đặc bao trùm, mà càng suy nghĩ sâu xa, Triệu Vân Lan bất giác có dự cảm không lành.

Triệu Vân Lan nửa đêm không ngủ, sau nửa đêm khó chịu, lại đứng lên uống thêm thuốc, y thường xuyên sinh hoạt không theo quy luật, lại còn sống nguội đều ăn, thời gian dài dạ dày viêm mãn tính lại hơi loét ra, luôn luôn thi thoảng lại hành hạ y một phen.

Cho nên sáng sớm hôm sau lúc hơn bảy giờ chuông cửa vang lên, Triệu Vân Lan vừa mơ mơ màng màng ngủ chưa được bao lâu bị vây trong trạng thái “cuồng khuyển”.

Cuồng khuyển, tên như ý nghĩa chính là lục thân bất nhận, gặp ai cắn người đó, Triệu Vân Lan gian nan xuống giường, khớp xương giòn vang một tiếng, không biết có phải vì nằm lâu quá hay không mà toàn thân đau nhức, trong quá trình lê thân ra ngoài, trong lòng Triệu Vân Lan đã đem người ngoài cửa như vậy như vậy lại như vậy thập đại khổ hình đều dùng qua một lần.

Nhưng mà khi y mở cửa ra, lại phát hiện Thẩm Nguy đứng đó, trong tay ôm mấy cái túi to đùng.

Triệu Vân Lan sửng sốt hai giây mới phản ứng lại được, nhanh chóng đem vẻ mặt muốn ăn thịt người thu lại, chuyển thành bộ dạng “vui đón xuân sang”, đáng tiếc đầu óc y lại đang không được nhanh nhạy, biểu tình linh hoạt chậm mất nửa nhịp, thế là kẹt lại vào giữa “ăn thịt người” và “xuân sang”, nếu nhất định phải dùng lời nói để hình dung……

Chắc là vừa vặn phù hợp với cái khuôn mặt của “niên thú” (2) đi.

——————-

Chú thích

(1) Canh trứng ăn liền



(2) Niên thú là con này nè.

Bình luận

Truyện đang đọc