TRẤN HỒN

Sáng sớm thứ hai, trong văn phòng, mùi hương điểm tâm bay bay, Chúc Hồng mua từ căn tin mấy cái bánh bao, cái nào cái nấy vỏ mỏng xếp mười tám nếp bao nhân dày, hương tỏa bảy dặm, người trong mười bước đừng mong sống sót, dậy trễ đói bụng, chuẩn bị tinh thần gặm bánh bao khô với bích quy sô đa là vừa, tất cả bị mùi hương câu tới hết, cả cục trưởng Triệu thần long thấy đầu không thấy đuôi của bọn họ cũng bị dẫn lại luôn.

Triệu Vân Lan sớm đem mấy câu Thẩm Nguy dặn y cái gì mà phải kiêng rượu kiêng thuốc lá kiêng dầu mỡ quên sạch ở gót giầy, mồm ngậm bánh bao, còn vươn móng vuốt bóng nhẫy xoa xoa đầu Quách Trường Thành, vừa xoa vừa sai bảo: “Nhóc con, đi bật TV.”

Quách Trường Thành lon ta lon ton chạy đi, Chúc Hồng nhìn thoáng qua bóng dáng cậu bé, dương dương tự đắc nói: “Tiểu Quách cậu ta cũng rất được, chịu khó hiểu chuyện, chỉ là lá gan quá nhỏ, đến tận bây giờ mới dám ăn đồ ăn tôi đưa đó.”

Triệu Vân Lan: “Thường thôi, thằng nhóc có bệnh sợ người.”

Chúc Hồng vừa định gật đầu, bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó tựa hồ không đúng lắm.

Triệu Vân Lan cúi đầu nhìn cô một cái, lại hảo tâm bổ sung: “Nó không sợ cô, chứng tỏ nó không coi cô là con người ấy mà.”

Chúc Hồng: “……”

Lúc này, cô lại nhìn thấy Đại Khánh không biết đã nhảy lên bàn làm việc từ lúc nào, Đại Khánh nghiêng đầu nghển cổ do thám một lúc, sau đó thừa dịp Triệu Vân Lan cầm bánh bao cho vào miệng, trong nháy mắt nhảy lên giương vuốt cực nhanh, chuẩn xác không sai lệch lôi nhân bánh ra, khoảnh khắc này nó mau lẹ dứt khoát, động tác mạnh mẽ, quả thực làm cho người ta quên mất nó là một con mèo mập ù.

Tiếp theo, Đại Khánh dũng mãnh phi thường hạ xuống mặt bàn, ngậm lấy viên thịt, nhanh nhẹn lộn ngược ra sau ba trăm sáu mươi độ, rơi xuống đất, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, sau đó nó uốn éo cái mông, sải bước chân mèo, lắc lư cái đuôi, đi mất.

Chỉ để lại cho lãnh đạo đang há mồm một cái vỏ bánh còn đang tích mỡ.

Triệu Vân Lan: “Mẹ mi, con mèo chết tiệt!”

Chúc Hồng: “Đáng đời, báo ứng đó.”

Lúc này, trên TV phát bản tin buổi sáng nhắc tới vụ động đất xảy ra tối qua, vùng đất chịu chấn động xem ra không ít, nhưng ảnh hưởng lại không lớn, tâm động đất nằm tại một vùng núi non dân cư thưa thớt, cơ bản cũng không tạo thành tổn thất tài sản nhân mạng gì.

Triệu Vân Lan nói thầm một câu: “Sao lại không mạnh hơn một tí, mình còn đang định mở rộng vòng tay chờ an ủi người ta mà.”

Lâm Tĩnh làm ra vẻ “biết nội tình” thần bí nở một nụ cười.

Chúc Hồng nhìn hắn, hỏi Triệu Vân Lan: “Anh lại câu dẫn con nhà ai rồi?”

“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, thế giới cần có xuân về hoa nở, hương trăm hoa không thể thiếu nhất chính là mùi vị của tình yêu nha, mấy kẻ xấu xa các người đừng có mà vũ nhục tình cảm thuần khiết của người khác nữa đi.”

Lâm Tĩnh: “Ngã phật từ bi……”

Chúc Hồng: “Người đâu cứu mạng.”

Triệu Vân Lan dùng cái tay bóng nhờn túm tóc Chúc Hồng, cô hét ầm lên vội vàng né tránh, Sở Thứ Chi lui về phía sau một bước mở rộng diện tích, trong lúc vô ý ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Uông Chủy? Ban ngày sao cô lại ra đây?”

Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Chúc Hồng lập tức nhảy dựng lên: “Kéo rèm, mau kéo rèm xuống!”

Quách Trường Thành và Lâm Tĩnh vội vàng cùng nhau ba chân bốn cẳng kéo rèm che, rèm vải bông quanh văn phòng còn có một tầng chất chống tử ngoại, sau khi buông hết xuống, trong phòng nhanh chóng tối đến mức ngày đêm không phân biệt được, Đại Khánh ăn xong nhân bánh bao leo vội lên tường, móng nhỏ xuất ra liên hoàn cước đá văng cái đèn đi.

Lúc này sắc mặt Uông Chủy đã trắng bệch gần như trong suốt, cho đến khi trong phòng không còn một tia nắng mặt trời cô mới dám tiến vào, mềm nhũn người ngồi phịch lên ghế, cuộn mình thành một cục, thoạt nhìn suy yếu như thể sắp biến mất đến nơi.

Lâm Tĩnh lôi từ trong ngăn tủ của mình ra một cây hương, châm lên đưa đến dưới mũi Uông Chủy: “Mau, hấp thụ chút khói hương.”

Cây hương cháy hết một nửa Uông Chủy mới hơi ổn hơn, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thể nhìn qua cũng chân thật hơn một ít, không giống ảo ảnh như vừa rồi nữa.

“Cô sao lại thế này?” Triệu Vân Lan không chút thương hương tiếc ngọc gõ đầu Uông Chủy, không ngờ y lại có thể chạm vào đối phương, cô bị gõ đến nỗi hơi ngửa ra sau một chút, “Không muốn sống nữa phải không? Không muốn sống chút nữa cho cô ra kia tắm nắng, cháy đen cho nó đẹp nhá!”

Quách Trường Thành lần đầu thấy lãnh đạo nổi trận lôi đình, sợ run cầm cập.

Uông Chủy sâu xa nhìn Triệu Vân Lan một cái, nâng tay chỉ hướng TV.

Tin tức đang nói đến đội cứu viện và phóng viên đã tới thôn nhỏ trên núi gần tâm động đất, kiểm kê tình hình tổn thất.

Tâm động đất ở phía Đại Tây Bắc, nơi đó điều kiện đường xá cực kém, cư dân cũng ít, muốn đi vào trong đó, rất nhiều đoạn đường chỉ có thể đi bộ, trên màn ảnh có thể thấy trên núi lác đác vài căn nhà đất nhỏ bé, cũng không biết có người ở hay không, đã bị chấn sụp mất một góc rồi.

Cửa thôn có một tấm bia đá rất cũ, trên đề “Thôn Thanh Khê”

Đôi mắt của Uông Chủy cho dù so với các bé gái cũng vẫn là đặc biệt to tròn, bởi vậy ánh mắt nhìn thế nào cũng thấy có chút tán loạn vô thần. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khối bia kia một hồi, đợi ống kính rời đi, mới khe khẽ nói: “Đó là …của tôi ……”

Quách Trường Thành tưởng rằng cô sẽ nói “nhà” hay là “quê nhà” gì đó, nhưng Uông Chủy dừng một chút, lâu thật lâu, mới quay sang Triệu Vân Lan, ngước đôi mắt tròn to nhìn y, rồi nói: “Đó là nơi chôn cất tôi.”

Những lời này thành công thổi tới cho văn phòng một cỗ âm phong nhè nhẹ.

“Sếp Triệu, tôi muốn xin nghỉ.” Uông Chủy dùng loại thanh âm bay bổng mà cứng nhắc đặc trưng của mình mà tiếp lời, “Tôi muốn được nhập mộ làm an.”

Triệu Vân Lan nhíu nhíu mi, lấy thuốc lá: “Cô……”

Uông Chủy mặt không đổi sắc nói: “Đừng để tôi phải hút thuốc thụ động.”

Triệu Vân Lan: “…… Cô là quỷ đó có được hay không hả Uông Chủy nữ sĩ, sẽ không viêm phổi đâu.”

Uông Chủy thành thật nói: “Quỷ cũng ngửi được mùi lửa khói đó, anh mà còn như vậy, sớm muộn cũng biến thành một cây hương muỗi hình người cho xem.”

Triệu Vân Lan rầu rĩ đem bật lửa nhét lại vào trong túi: “Cô vào Trấn Hồn lệnh, xem như vĩnh viễn không siêu sinh, xuống mồ cũng không an được, cần gì chứ? Lại nói mấy người không phải là không thịnh hành thổ táng sao?”

Uông Chủy không nói, chỉ cúi đầu, một lát sau, lại lặp lại lần nữa: “Tôi muốn về nhà.”

Triệu Vân Lan thở dài: “Cứ cho là cô muốn về nhà, vậy cô muốn đi kiểu gì?”

Uông Chủy: “Còn chưa có nghĩ tới.”

“Chẳng lẽ cô muốn đi giữa ban ngày ban mặt như này hả?” Triệu Vân Lan tức giận hỏi.

Uông Chủy không nói.

Triệu Vân Lan vừa định nói tiếp, bỗng nhiên di động reo, y ra cửa nhận điện thoại, đến khi trở về, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa không thể nén được.

Y vội ho một tiếng, giơ đồng hồ đeo tay lên, nói với Uông Chủy: “Như vậy đi, cô trước tiên cứ lánh đi đã, đến tối tôi thả cô ra, tôi nghĩ …đến lúc đó đi cùng với cô.”

Uông Chủy không kịp nhiều lời vô nghĩa, lập tức hóa thành một luồng khói trắng, trong chớp mắt chui vào mặt đồng hồ của y.

Tất cả những người khác đều kinh ngạc.

Sở Thứ Chi hỏi: “Sếp Triệu, ngươi lười chả ra cái dạng gì, đi công tác toàn sai người khác, cái gì có thể làm ngươi đại giá quang lâm Đại Tây Bắc vậy?”

Triệu Vân Lan: “Cút, ta đây làm gương cho cấp dưới.”

Lâm Tĩnh nói: “A Di Đà Phật, ta thấy ngươi ngửi thấy lợi ích mới bỏ công thì có.”

Triệu Vân Lan thoạt nhìn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng y thật sự bề bộn công việc nha, mới có một lúc như vậy mà điện thoại lại vang lên, y cau mày lấy di động ra, trừng mắt lườm mấy tên cấp dưới to gan lớn mật muốn mưu đồ tạo phản một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài, trong chớp mắt khi điện thoại được kết nối, trên mặt theo bản năng lộ ra một nụ cười cảnh xuân xán lạn: “Alo, ai, anh rể ạ…… Khụ, nói cái gì thế? Anh đừng khách khí với em, có anh rể nào lại khách khí với em vợ mình đâu chớ?”

Chúc Hồng ngơ ngác ngậm bánh bao, nhìn bóng dáng y rêu rao đi mất, kỳ quái hỏi: “‘Anh rể’ ở đâu ra thế? Tên kia có anh rể lúc nào vậy?”

“Đó là Bộ trưởng Tống” Đại Khánh nhảy lên bàn, nghe nghe chỗ này ngửi ngửi chỗ khác.

Chúc Hồng: “Bộ trưởng Tống nào?”

“Đường Quang Minh này không phải sắp quy hoạch thành phố thương mại sao, chúng ta có khi một hai năm nữa là phải chuyển nhà rồi, y coi trọng một khu tứ hợp viện (1), ngay khu trung tâm, gần sát vách với trường đại học, ở giữa nơi náo nhiệt mà lại yên tĩnh, bây giờ đang chắp nối quan hệ chứ gì nữa.” Đại Khánh liếm liếm móng vuốt, lấy một loại khả năng bát quái hoàn toàn vượt xa một con mèo tiến hành phổ cập tri thức cho cô.

Chúc Hồng không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vậy, vậy Bộ trưởng Tống kia sao lại thành anh rể y chứ? Y còn không có chị gái nữa mà.”

Đại Khánh hừ mũi: “Ai biết đâu được đấy, dù sao uống qua chục bữa rượu, thì cho dù y không có chị, cũng có một lũ anh rể rồi.”

Thẩm Nguy dạy xong lớp buổi sáng, học sinh bắt đầu lục tục ra ngoài, hắn đứng ở bục giảng thu dọn giáo án trên bàn sách.

Ánh mặt trời ngoài cửa lớp chiếu vào, loang loáng qua đôi mắt hắn, động tác trên tay dừng lại, cúi đầu, liền thấy một sợi chỉ vàng không biết từ nơi nào tiến vào, cuốn lấy mặt dây chuyền trên cổ mình.

Thẩm Nguy nâng tay muốn kéo sợi chỉ kia xuống, nhưng ngón tay lại lập tức xuyên qua, chỉ vàng giống như có sinh mệnh, chậm rãi tách ra rất nhiều sợi, quấn lên ngón tay, thân mình, cả trên cổ hắn.

Thẩm Nguy nhắm chặt mắt, mở ra, trước mặt không có bất cứ cái gì.

Hắn nhịn không được đưa tay nắm lấy khối cầu nho nhỏ đang tỏa quang mang bốn phía kia, trong lòng hiểu được, gặp người nọ một lần, về sau chỉ sợ trốn không thoát nổi.

Bàn tay ấm áp của Triệu Vân Lan làm lòng hắn rối như tơ vò, đã qua một ngày mà mu bàn tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ khi đó, nóng bỏng như vậy, đốt người như vậy.

Vẫn là…… trước tiên cứ trốn y một thời gian đi.

Triệu Vân Lan sáng sớm đã chạy ra ngoài, cả ngày không thấy bóng, đến tận buổi tối tan tầm mới gọi điện về văn phòng, lúc này Lâm Tĩnh và Chúc Hồng đã theo chân lãnh đạo tan ca chạy mất, Đại Khánh ghé vào cục tản nhiệt sau máy tính ngủ ngon lành không biết trời trăng, Sở Thứ Chi vẫn như cũ trưng ra cái mặt quan tài, không coi ai ra gì binh binh bốp bốp chơi dò mìn.

Quách Trường Thành đành phải nghe điện: “Alo?”

“Tiểu Quách?” Triệu Vân Lan hỏi, “Có bận không, không có việc gì thì giúp tôi một chút.”

Quách Trường Thành: “Vâng, anh nói đi ạ.”

“Minh Giám — à, cái đồng hồ của tôi ấy mà, sát khí bên trong quá nặng, Uông Chủy không thể ở lâu, hai ngày nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ấy đi, phải tìm cái gì đó làm vật dẫn, cậu lên mạng tìm cho tôi một con búp bê hình người, tốt nhất là lớn một chút, có thể đứng lên, cử động được lại càng hay, chọn cửa hàng cùng thành phố ấy, bảo bọn họ cần dùng gấp, mai mang ngay đến.”

Quách Trường Thành một bên gật đầu một bên ôm điện thoại lướt mạng: “Sếp, em tìm được một cái, kích cỡ giống con người, các đốt xương rất linh hoạt, cũng có thể đứng……”

Triệu Vân Lan bên kia hình như đang bận gì đó, có chút vội vàng, vừa nghe thấy thế thì đã ngắt lời cậu: “Được rồi được rồi được rồi, cái này tốt rồi, mua đi, bảo bọn họ mang hàng tới nhanh lên chút.”

Quách Trường Thành lên tiếng, mới định click mua, vô ý lại nhìn lướt qua tên shop, chợt bị giáng cho đơ tại trận (2) ____ cậu phát hiện ra đây là một shop bán đạo cụ tình thú.

Trạch nam bé bỏng ngây thơ đỏ bừng mặt, ấp úng nói với đầu dây bên kia: “Sếp …sếp ơi…. cái này có chút….”

Triệu Vân Lan: “Cái gì cơ? Ai nha quý giá một chút cũng không làm sao, cậu nhớ lấy hóa đơn là được, sẽ được chi trả hết – tôi không thèm nghe cậu nói nữa, ở đây có chút việc, cậu tranh thủ thời gian đi!”

Nói xong, không thèm đắn đo mà cúp máy.

Quách Trường Thành nhìn chằm chằm màn hình máy tính, yên lặng…đỡ không được.

——————————-

(1) Cái nhà bạn Lan muốn chuyển tới có dạng như thế này:



(2) nguyên văn: nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên: trạng thái xuất thần, không kịp phản ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc