TRẤN HỒN

Nhóm người Thẩm Nguy không hiểu đầu cua tai nheo gì bị Triệu Vân Lan lôi kéo, Lãng ca chiêu đãi ê hề thịt cá xong lại sắp xếp cho họ vào khách sạn năm sao duy nhất trong vùng.

Tinh mơ hôm sau, trời còn chưa sáng, ba chiếc xe việt dã đã đồng loạt đứng trước cửa khách sạn, cốp sau vừa mở, chỉ thấy bên trong là quần áo chống rét, trang bị dã ngoại, lương thực thực phẩm nóng, thuốc men công cụ vân vân và mây mây đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là đồ mới chưa bóc nhãn, cơ hồ đủ tài trợ nguyên một đội khảo cổ.

Triệu Vân Lan thoạt nhìn khá là thản nhiên, tuyệt không cảm giác nhận đồ của người mà xấu hổ. Y bảo Lâm Tĩnh đưa cho mỗi người lái xe một bao Trung Hoa (1), lại cùng tiến đến tiễn chân Lãng ca vẫn còn lôi lôi kéo kéo thân thân thiết thiết.

Lãng ca nhiệt tình dào dạt, tuy rằng tối hôm trước bị Triệu Vân Lan dùng một cân ba lạng rượu đế rót cho nằm sấp nhưng thoạt nhìn cứ như là bị rót cho thích chí, sáng sớm nay tinh thần vẫn sáng láng như cũ____trừ cái mặt sưng phù giống đầu heo ra.

Gã vươn vuốt gấu, đập bùm bụp lên vai Triệu Vân Lan, lưu luyến không rời nói: “Anh em tốt, lần này đi, tôi chiêu đãi không chu toàn, thật sự không cho các cậu ăn ngon uống đủ, nơi này là địa phương hẻo lánh, cậu nghìn vạn lần phải thông hiểu cho chúng tôi, đừng chê trách đấy.”

Triệu Vân Lan trừng mắt: “Ông anh xem, lại khách khí rồi có phải không đây? Mấy người chúng tôi ngàn dặm xa xôi đến quấy rầy, cũng không có nửa câu khách khí đâu, anh lại đã có tinh thần thế rồi. Lãng ca, tương lai anh tới Long Thành, em đây cho dù đập nồi bán sắt, chơi trò may rủi đứng ở ngã ba mà chặn xe, cũng phải đi theo toàn bộ hành trình, đến lúc đó gọi cho Tạ tứ ca, chúng ta ba người thế nào cũng phải ăn no uống say một trận.”

Bùi ngùi lưu luyến với Lãng ca xong, Triệu Vân Lan quay đầu thấp giọng hỏi Thẩm Nguy: “Đường núi không thông, mấy đứa nhóc kĩ thuật không ổn, tôi cũng không yên tâm, như vậy đi, anh với họ đi với chúng tôi, tôi, Lâm Tĩnh, Chúc Hồng mỗi người lái một xe, tách nhóm học sinh ra, đến Thanh Khê thôn thì tập hợp, anh nói có được không?”

Hướng dẫn viên du lịch trả tiền hẳn hoi cũng không có tận tâm tận lực được như vậy đâu, Thẩm Nguy nếu lại từ chối thẳng mặt thì có vẻ như thật sự có chút không biết cư xử.

Nhưng là vô công không hưởng lộc, Thẩm Nguy không có da mặt dày như y, đến tận khi ngồi lên xe, vẫn còn có vẻ rất băn khoăn: “Lần này là tôi suy tính không chu toàn, thực sự làm phiền cậu rồi, hơn nữa lại không quen biết gì vị Lãng ca kia, còn làm cho gã phải tiêu pha nhiều như vậy, cậu xem khi trở về có phải nên trả cho gã……”

Triệu Vân Lan khoát tay chặn lại rất ra vẻ đại gia: “Không có việc gì, cái này anh không cần phải xen vào, ai cũng không nợ ân tình của ai, đều ghi tại sổ sách của tôi cả rồi. Đi theo tôi anh lại càng không được khách khí như vậy.”

Thẩm Nguy: “……”

Vừa lúc phía trước đèn đỏ, Triệu Vân Lan đạp phanh, quay đầu qua cười với hắn, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, trên mặt Thẩm Nguy phủ một tầng sắc đỏ mỏng manh, sau đó hắn theo bản năng nhìn lướt qua hai học sinh ngồi trên ghế sau, phát hiện tất cả bọn họ đều hưng phấn ngó ra ngoài cửa sổ, mới tựa hồ thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Vân Lan trong lòng bỗng nhiên khẽ động, cảm giác chính mình có thể tiến thêm một bước mà dò xét, vì thế y khoát tay kéo một góc cổ áo bị gập vào của Thẩm Nguy ra, nhẹ nhàng vuốt phẳng, ngón tay trỏ cong lên cố tình chạm lướt qua phía sau vành tai hắn, thanh âm vô cùng tự nhiên mà buông chậm lại một ít, ngay trong lúc Thẩm Nguy bất ngờ không kịp phòng bị chưa kịp phản ứng, đã an toàn lui lại.

“Cổ áo không kéo phẳng kìa.” Y điều chỉnh kính chiếu hậu, nhìn thẳng ra đằng trước, ngồi rất nghiêm chỉnh mà phát ngôn.

Lúc này mặt Thẩm Nguy đỏ tận mang tai rồi.

Đèn đỏ qua đi, Triệu Vân Lan một lần nữa đạp ga, nhìn không chớp mắt chuyên tâm lái xe, khóe miệng lại vểnh lên rất là khả nghi.

Thẩm Nguy xoay đầu về phía cửa sổ, thoạt nhìn thật giống như đang thẹn thùng, nhưng Triệu Vân Lan không thể thấy Thẩm Nguy vừa quay lưng, sắc ửng đỏ trên mặt chậm rãi tan hết, biến thành trắng bệch.

Hắn tựa hồ luôn nhíu mày, mi gian cơ hồ đã in thành một đường rất sâu rất sâu. Mỗi lúc như thế, khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn kia sẽ hiện lên một vẻ lãnh lệ không nói nên lời, nhìn qua xa cách mà cô độc.

Lái xe đường núi là một kiểu thử thách thể lực, lại còn xóc nảy đến choáng váng, sau sáu bảy giờ, hai học sinh ghế sau đã ngã trái nghiêng phải ngủ mất, Thẩm Nguy không dám chợp mắt, ngồi ở ghế phó lái, có đôi khi sẽ lưu ý lái xe, ít nhất không thể để y mệt rã rời, hơn nữa vị này hôm nay phải lái xe mà tối hôm trước còn nốc nhiều rượu thế nữa.

Càng đi về phía trước, đường càng thu hẹp, khúc quanh cũng ngày càng nhiều, bên cạnh bánh xe không tới một mét chính là vách núi, đến cả hành lang bảo hộ cũng không hề có, chỉ cần không lưu ý một chút thì ngay lập tức có thể lao thẳng xuống.

Cũng may mấy chiếc xe mà Lãng ca đưa tới thật sự rất không tồi, hơn nữa Triệu Vân Lan người này nhìn thì có vẻ không nên thân, không ngờ lái xe lại rất vững vàng.

Theo con đường bọn họ từ từ vào núi, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp, ngay cả xe mở điều hòa cũng có thể cảm giác được.

Ven đường đã bắt đầu có tuyết đọng thật dày. Tiếp tục đi lên, vết tích để lại trên mặt đường càng kì lạ, lớp tuyết bánh xe đẩy ra đã lộ ra băng trắng.

Đến lúc này, ba chiếc xe nguyên bản cách nhau rất gần đồng thời thả chậm tốc độ, khoảng cách càng lúc càng lớn.

Sau đó Triệu Vân Lan thong thả đạp phanh, cẩn thận dừng xe lại.

Hai chiếc xe phía sau ngay khi y giảm tốc độ cũng đã dừng lại rồi.

“Phía trước đường rất trơn, xem chừng phải dùng đến dây xích (2).” Triệu Vân Lan vừa nói vừa mở cửa xe, lại nói tiếp với Thẩm Nguy, “Bên ngoài lạnh, đừng xuống dưới.”

Thẩm Nguy không để ý tới, nhảy xuống giúp đỡ y, sâu trong núi non trập trùng, gió lạnh thấu xương có thể quật người té ngã. Không sợ trời lạnh, chỉ sợ có gió nổi lên, gió lớn nhưvậy, đừng nói trên người Triệu Vân Lan chỉ trùm có một cái áo chuyên dụng làm màu, mà cho dù là chui vào áo lông dày thì chỉ vài phút là bị thổi đến lạnh thấu tim.

Hai học sinh ngồi trong xe cũng tỉnh lại, nhanh chóng hiểu chuyện định xuống hỗ trợ, bị Triệu Vân Lan quát ầm lên đuổi lại vào trong xe: “Đừng thêm phiền, mau đi vào, vừa tỉnh ngủ đã ra gió, bị cảm ở cái nơi thế này không đùa được đâu.”

Hai người nhanh nhẹn lắp xích cho bánh xe, chỉ một lát đã thấy ngón tay sắp đông cứng, Triệu Vân Lan duỗi thẳng eo, dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy núi cao điệp điệp từng dải, xa xa là sông băng bao la và núi tuyết sừng sững đứng đó, trong khoảnh khắc làm người ta có cảm giác trời cao vợi đất mênh mông, núi tiếp núi nối liền xa xa mây trời, phảng phất cứ như vậy dung hợp với sắc trời tái nhợt.

Sau khi lên xe, Triệu Vân Lan lần lượt gọi điện cho phía sau, dặn dò một lần việc chú ý an toàn khi lái xe trên đường tuyết, lại đặc biệt nhấn mạnh một chuyện: “Chúng ta bây giờ lập tức tiến vào khu vực sông băng, sau khi tiến vào ngàn vạn lần không được lớn tiếng ồn ào, lại càng không được huýt sáo, quậy ra tuyết lở là ban ngày không có người trực ban đâu đấy.”

Toàn bộ vùng núi đều bị băng tuyết bao trùm, mặt trời đỏ thẫm về tây, sắc trời ngày càng mờ mịt, ánh mặt trời dần tối, vết bánh xe ít dần, vẻ hoang vắng lạnh lẽo dần dần hiện rõ.

Sông băng xa xôi càng ngày càng gần, hình dạng cũng ngày càng tối tăm không rõ, chỉ có một góc nhọn nào đó lóe lên ánh sáng lập lòe lạnh lẽo không biết phản xạ lại từ chỗ nào, chỉ vụt qua rồi biến mất.

Triệu Vân Lan mở đèn xe, mấy câu chuyện phiếm nói để nâng cao tinh thần với Thẩm Nguy không biết khi nào đã dừng lại, Thẩm Nguy không dám làm y phân tâm, tốc độ xe trở nên chậm chạp một cách kì lạ, khi bánh xe mang theo xích sắt nghiến trên mặt đất, một loại cảm giác mạo hiểm từ từ nảy sinh, vừa nhìn ra bên ngoài chính là vách núi không rõ bao nhiêu ngàn thước, trắng xóa mơ hồ, phía dưới mịt mù sớm không thấy rõ, thỉnh thoảng lộ ra đá núi loang lổ nâu đen.

Thương Sơn phụ tuyết, minh chúc Thiên Nam.

Hai học sinh ngồi ghế sau không dám thở mạnh.

Trời cuối cùng tối thẫm.

Hai người phía sau, một là nữ đội trưởng áo đỏ, người còn lại là một nam sinh đeo kính, nhóc kính mắt trộm hỏi Thẩm Nguy: “Thầy ơi, tối nay chúng ta có thể rời núi không? Có thể tìm được nơi trú đêm không?”

Thẩm Nguy còn chưa kịp trả lời, Triệu Vân Lan đã đáp: “Không có việc gì, thôn Thanh Khê ở ngay cạnh Tuyết Sơn, vượt qua đoạn này hẳn là nhanh đến thôi, nhưng……”

Y còn chưa nói “nhưng” cái gì, chỉ thấy trước mắt có ánh sáng yếu ớt lóe lên, Triệu Vân Lan nhíu mày, lập tức giảm ga, sau đó cẩn thận chậm rãi đạp phanh, cuối cùng dừng xe lại.

Nữ đội trưởng khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Xe có vấn đề sao?”

Thẩm Nguy khoát tay: “Xe không có việc gì, phía trước hình như có ánh sáng, hai đứa các em đừng nhúc nhích, tôi đi xuống nhìn xem.”

Triệu Vân Lan: “Anh cũng thấy ?”

Thẩm Nguy liếc mắt với y, nét mặt hai người đều có chút ngưng trọng.

Nữ sinh rất nhạy cảm, theo bản năng cảm giác được không khí không thích hợp: “Là…… là ánh sáng đèn đường phải không?”

“Con đường này không có đèn, em ngồi yên đấy.” Triệu Vân Lan quay đầu nhìn cô một cái, “Phía sau có chocolate và bò khô, đói bụng thì tự lấy.”

Y nói xong, đẩy cửa xe bước xuống, Thẩm Nguy theo sát đằng sau.

Lúc này gió không biết đã ngừng từ bao giờ, xung quanh lại càng thêm âm lãnh, không phải cái lạnh do trời tuyết giá rét, mà là loại lạnh lẽo ẩm ướt thấu suốt từ trong tới ngoài, quanh quẩn trong xương cốt không tan không dứt, bốn phía lặng phắc như tờ, tiếng gió, tiếng tuyết rơi, trong chớp mắt tất cả đều biến mất, người đi trên mặt đất cũng sẽ thả nhẹ bước chân theo bản năng.

Ánh sáng cách đó không xa cũng rất lạnh, thi thoảng thoắt chớp thoắt lóe, giống như là có người cầm theo đèn ***g, bỗng nhiên làm người ta nhớ tới những cái đèn ***g giấy trắng dùng khi đưa tang, xuống xe vừa nhìn, phảng phất còn gần hơn lúc nãy.

Triệu Vân Lan trừng lớn mắt, sau đó y một nhát kéo mở cửa xe, đem Thẩm Nguy nhét vào trong, quay đầu khoát tay với mấy người phía sau cũng đang dừng xe xuống xem, làm một động tác “Vào xe đừng ra”, bản thân cũng tự chui vào chỗ ngồi, lưu loát khóa cửa xe lại.

Chỉ một lát thời gian đó, ánh sáng kia đã lại gần hơn, mơ hồ còn có thể nhìn ra bóng người.

Triệu Vân Lan quay đầu lại, nhanh chóng nói với hai học sinh trong xe: “Tí nữa bất luận thấy cái gì, đều im lặng, đừng có dán mặt vào cửa sổ xe, cũng không được lên tiếng.”

Trời thật sự rất lạnh, trên cửa kính xe có một tầng hơi nước, chỉ có tầm nhìn qua kính chắn gió có cần gạt nước là còn tương đối rõ ràng, rất xa, có thể thấy một người cầm đèn ***g ở phía trước dẫn đường, đằng sau là một đám người đang đi về phía bọn họ, nhìn kỹ hơn, những người này có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng mà người người đều là quần áo tả tơi giống như vừa chạy nạn trở về.

Nhiều người như vậy…sao lại đi trên đường xe chạy thế này?

“Đó là người ở đâu vậy?” Nữ đội trưởng run rẩy nhỏ giọng hỏi.

“Không phải là người,” Triệu Vân Lan cúi đầu nói, “Là âm binh mượn đường.”

Nữ sinh che miệng mình, lúc này, cô đã thấy mặt những người đó rồi, đám người bọn họ ánh mắt đờ đẫn, trên người có các loại miệng vết thương khó lòng tưởng tượng, nhưng kì quái nhất vẫn là người cầm đèn ***g giấy kia, hắn…… hay là cô ta, không có mặt, trên đầu trùm một cái mũ rất cao che đến tận cằm, chỉ lộ ra một cái chóp cằm tiêm gầy trắng nhợt, toàn thân tuyết trắng, giống như làm bằng giấy.

Hai chân hai vai hắn đều không chút sứt mẻ, thân thể cứng ngắc, thoạt nhìn giống như là một chiếc diều màu trắng từ xa theo gió bay lại.

Hắn không hề nhìn đường, lại thẳng tắp vượt qua xe của Triệu Vân Lan, thậm chí trong nháy mắt lướt qua nhau, xuyên qua cửa kính xe bị mờ nhìn không rõ ràng, cô bé nhìn thấy “người giấy” kia dừng bước, hướng vào trong xe cúi đầu hai lần, Triệu Vân Lan nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ, “người” đó mới tiếp tục đi về phía trước, những người đằng sau cũng đi theo men đường núi.

Đợi đám người cổ quái đi khuất, Triệu Vân Lan mới nghiêng người xuống xe, mở cốp, lấy đèn pin bên trong rồi nói với Thẩm Nguy: “Phía trước có khả năng đã xảy ra chuyện, tôi qua đó xem sao, anh ở lại trông coi mấy đứa nhóc.”

Thẩm Nguy bất giác nhíu mày.

Triệu Vân Lan nắm tay hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp của chính mình đang bị đối phương điên cuồng hấp thụ, trong lòng sinh ra một tia thương tiếc khó hiểu.

“Đừng nhíu mày.” Triệu Vân Lan nói, “Không có việc gì đâu.”

——————————————————————–

(1) Thuốc lá Trung Hoa



(2) Khi đi trên địa hình băng tuyết vào mùa đông, người ta lắp một loại xích chuyên dụng vào bánh xe để tăng ma sát, chống trơn trượt.

Bình luận

Truyện đang đọc