TRẤN HỒN

“Đi ra ngoài điều tra tình huống về cần phải viết một phần báo cáo vắn tắt theo thông lệ, tôi đánh máy chậm, cậu làm đi.” Sở Thứ Chi rót một chén nước trà, nhàn nhàn nhã nhã kéo một cái ghế dựa ngồi xuống,“Tôi đọc.”

Quách Trường Thành lập tức ngồi nghiêm chỉnh trước máy tính, thật giống như một chuyên gia chứng khoán đang lên ngựa vung đao chuẩn bị tiếp nhận một hạng mục cực lớn.

“Người” trong Cục Điều Tra Đặc Biệt đều đi hết cả, chỉ còn lại có mấy quỷ hồn bay tới bay lui. Văn phòng hình cảnh tối om om chỉ có duy nhất một ngọn đèn, tựa như một ngọn hải đăng trơ trọi giữa biển đêm rộng lớn.

Hai người ngồi xuống không được bao lâu thì cửa đã bị gõ vang. Sau khi Sở Thứ Chi bảo vào đi thì một cái khay nóng hầm hập bay vào, nhìn kỹ thì ra nó không phải là bay từ hư không mà bưng khay là một người không đầu, chỉ lùn có một mẩu nên bị cái khay đại tiệc ở trên che khuất.

Trên khay là hai phần đồ ăn, bốn món mặn một món canh lại có hai bát cơm to nóng hổi, quỷ không đầu hai chân thoăn thoắt, lơ lửng bay vào lại nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn, sau đó không biết lấy đâu ra một gói thức ăn cho mèo nhồi đầy bát ăn của Đại Khánh.

Đại Khánh vẫn duy trì tư thế ngồi rất chi là đoan trang, hơi mất tự nhiên gật đầu nói:“Đa tạ — lại cho bổn tọa thêm một ít sữa đặc nóng nữa thì tốt quá.”

Mấy chương trình tivi thực sự cần lưu ý cái này : Trong con mắt của người lớn, nhu cầu của trẻ con nhược trí với mèo béo đại ngốc được đánh giá như nhau.

Quỷ không đầu lơ lửng trước tủ lạnh, lấy ra một lọ sữa đổ đầy cho đại gia Đại Khánh.

Quách Trường Thành đã quen hoàn cảnh làm việc ở số 4 đường Quang Minh. Dần dần, cậu phát hiện ra giữa người và quỷ cũng không có khác biệt quá nhiều, có một số quỷ tâm địa rất tốt, ví như mỗi lần phải tăng ca làm báo cáo, người anh em không đầu này đều sẽ rất tri kỉ mà đưa lên một bữa đại tiệc còn tỏa khói, khiến cho Quách Trường Thành hôm qua đi từ bưu cục ra chỉ còn lại có hai mươi đồng tiền mà vẫn cảm thấy ấm áp như xuân về vậy.

Ăn cơm xong, Sở Thứ Chi chậm rãi uống trà nóng, nói với Quách Trường Thành:“Đại khái là thế này, còn cách thức chính xác thì cậu tìm các bản báo cáo trước đây mà tự chỉnh sửa, ngôn ngữ phải sửa lại chút — người nọ không phải ngộ độc mà là trúng phải oán chú của tử linh,…… Ừm, oán trong oán niệm ấy, người bị hại có biểu hiện đau đớn khó nhịn ở chi dưới, tử linh hạ chú gã có thể là chết do ngoại thương. Ấn đường của người bị hại biến thành màu đen, hai mắt hóa đỏ, dưới mí mắt có đường nhân quả nhưng không sâu; sau tai có công đức ấn màu đen nhưng rất mỏng, cho thấy đây là người không có quan hệ trực tiếp với tử linh hạ chú, tội không tới nước này. Phán đoán bước đầu, tử linh kia có khả năng đã làm ra hành vi trái pháp luật rất nghiêm trọng…….”

Quách Trường Thành trừng mắt, hai tay nằm chết trên bàn phím — nghe không hiểu, hoàn toàn không theo kịp tốc độ Sở Thứ Chi nói .

Sở Thứ Chi thở dài, duỗi dài hai chân quay đầu lại hỏi thằng nhóc nhược trí đang hướng đôi mắt trông mong về mình:“Sao nào, không rõ chỗ nào?”

Quách Trường Thành:“Đường nhân quả là cái gì?”

Đại Khánh đang chôn mặt trong sữa ngẩng đầu lên, lông đen dính một vòng râu bạc, nghe xong lời này còn không thèm liếm mép, rất có văn hóa ăn uống vểnh râu bạc đặc sắc mà nổi trận lôi đình:“Triệu Vân Lan đây là sao hả? Ta thấy y mỗi ngày không phải là mơ mơ màng màng thì chính là hám lợi đen lòng, chính sự mặc kệ có phải không? Có phải công tác huấn luyện nhân viên mới bây giờ vẫn chưa thèm làm không? Sao thằng nhóc này cái chóa gì cũng không biết thế? !”

Sở Thứ Chi không thể mặc cho một con mèo chửi rủa lãnh đạo được, đành phải nói:“Sếp Triệu gần đây đang bận chuyện chuyển nhà, nếu việc này xong xuôi, năm sau chúng ta đã có thể chuyển đến biệt viện tư nhân có vườn hoa, ngươi cũng có một cái nhà tổ chim treo cây to đùng.”

Miêu đại gia dừng một chút, hỏa khí tiêu bớt rồi. Một lát sau, nó quyết định nể mặt ngôi nhà dành cho mèo dạng tổ chim kia mà miễn cưỡng chấp nhận lý do này, rung rung râu, nó khinh thường giải thích cho Quách Trường Thành:“Đường nhân quả hay cũng chính là tiền căn hậu quả ấy mà, ví dụ như thế này, ngươi đang đi trên đường cái, một thằng du côn lao đến, vô duyên vô cớ giết ngươi, đây chính là trước đó không có nhân quả, cũng không có đường nhân quả. Một thằng du côn lao đến, phát hiện ra ngươi chặn đường của nó, lộn ruột chọc cho ngươi một dao, đâm chết ngươi, nguyên nhân trước đó là do ngươi chặn đường, vừa vặn trùng hợp, cho nên miễn cưỡng tính là có nhân quả, nhưng như vậy thì đường nhân quả cũng rất mờ, cơ bản lấy tay xoa một cái đã hết rồi. Một thằng du côn lao đến, nhận ra ngươi chính là kẻ đang yêu đương vụng trộm với vợ nó, là tên gian phu kích thích nó trả thù xã hội, vì thế điên lên xử lý ngươi, đường nhân quả lúc này không lấy tay lau đi được nữa, nhưng cũng không đặc biệt dầy đặc, ý chỉ tuy là có liên hệ nhưng tội không đáng chết, cũng chính là nhân không xứng với quả. Một thằng du côn lao đến……”

Quách Trường Thành đã bị thằng du côn xử lý vài lần nhịn không được nói:“Phát hiện tôi chính là kẻ thù truyền kiếp của hắn, là kẻ mà hắn đang muốn giết, thế là một dao chọc chết tôi, như vậy thì chắc là đường nhân quả sẽ tương đối sâu có phải không?”

Đại Khánh rung đùi đắc ý phán:“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Quách Trường Thành hỏi:“Thế…thế còn Công Đức ấn là cái gì?”

Sở Thứ Chi tiếp lời:“Người có công đức hoặc tội nghiệt thì sau tai sẽ có dấu hiệu, tỷ như một người thần không biết quỷ không hay hại chết một người khác, cho dù cảnh sát không điều tra ra, hắn cũng không bị pháp luật trừng phạt, nhưng sau tai cũng sẽ vì vậy mà lưu lại một hắc ấn, người ta nói ‘Tổn hại âm đức’ chính là ý tứ này.”

Về phần người có công đức lớn…… Sở Thứ Chi nhìn thoáng qua Quách Trường Thành, hắn có thể thấy sau tai Quách Trường Thành có một bạch ấn rất rõ ràng đang tỏa ra ánh sáng rạng rỡ mà nhu hòa, chẳng qua loại ánh sáng này không phải ai cũng có thể thấy được, cho dù mở thiên nhãn cũng phải chú ý nhập thần mười phần mới nhìn rõ.

Quách Trường Thành dường như có chút đăm chiêu:“Hắc ấn là giống như dấu tay đen sao?”

Sở Thứ Chi sửng sốt:”Cậu gặp qua rồi?”

Quách Trường Thành gật gật đầu, kể lại chuyện tối qua cho hắn.

Đại Khánh nghe xong, cười nhạo một tiếng:“Bị người trần mắt thịt dùng mắt thường nhìn thoáng qua mà còn có thể thấy được thì tên kia cách hình phạt bị sét đánh cũng chẳng còn xa nữa đâu.”

Thấy Quách Trường Thành lại mê mang, Sở Thứ Chi giải thích:“Công Đức ấn của con người thì mắt thường nhìn không thấy, thứ mà cậu gặp kia hẳn không phải là người. Yêu vật tu hành sở dĩ không dám tùy tiện hại người là do bị Công Đức ấn quản thúc, Công Đức ấn đen đến một mức nào đó thì có thể dẫn đến khốc hình sét đánh. Ngũ lôi oanh đỉnh không phải là dễ chơi đâu, đến thời điểm đó đừng nói là yêu vật bị trừng phạt mà ngay cả tiểu yêu ở khu vực lân cận nếu không cẩn thận thì cũng bị liên lụy vào. Cho nên vì sợ gây họa cho người khác, phòng ngừa con sâu làm rầu nồi canh như vậy mà trong Quần Yêu Dạ Yến cuối năm, Yêu tộc đều kiểm kê ưu khuyết điểm, nếu có kẻ vượt quá quy định thì trong tộc sẽ xử lý trước.”

Quách Trường Thành nghe được nửa hiểu nửa không:“Con người làm chuyện xấu cũng sẽ bị sét đánh sao?”

“Sẽ không,” Đại Khánh vung đuôi nhảy xuống đất, cong lưng cuộn mình thành một quả cầu lông xù làm tổ gần cửa tản nhiệt,“Ngươi chưa từng nghe qua câu ‘xây cầu sửa đường mù mắt, giết người phóng hỏa lắm con’ sao? Nhân gian có phép tắc của nhân gian, đại đa số người có kiếp này mà không có kiếp sau, một đời ngắn ngủi như vậy chưa đợi được nhân quả thì đã qua mất rồi, mệnh như con sâu cái kiến, thiên đạo cũng lười quản họ, cho nên có đôi khi người phàm tu công đức cũng không dùng để làm gì…Nhưng mà có khi làm được nhiều việc tốt thì ngẫu nhiên sẽ có vận khí tốt đi, mà cũng chả nhất định, như ngươi công đức dày thì dày thật, vẫn là một tiểu bạch thái mệnh khổ như thường.”

Quách Trường Thành mất ba mẹ từ nhỏ, một đứa trẻ mồ côi thiên phú không tốt tính cách lại nhu nhược, tuy rằng Triệu Vân Lan vẫn nói đùa là mang theo cậu dễ dàng gặp vận phân chó, nhưng công bằng mà nói, Quách Trường Thành phúc trạch cũng không sâu, lớn lên lưng dài vai rộng lại có tướng bạc mệnh.

“Thật sự? Tôi cũng có công đức sao?” Quách Trường Thành nghe xong thì rất kinh ngạc,“Tôi mệnh khổ á? Không có nha, mệnh tôi rất tốt, chỉ là lớn lên không có tiền đồ thôi.”

Cậu thấy bản thân không năng lực cũng không có bản lĩnh gì, cô dì chú bác đều thấy cậu rất đáng thương, thà rằng con cái mình thiếu thốn chứ chưa cắt xén cái gì của cậu bao giờ, bởi vậy mà có khi còn được người nhà đối xử tốt hơn so với những đứa bạn cùng lứa khác, về sau lớn lên vẫn như cũ là một khúc củi mục vô dụng lại được cậu hai nhét cho vào một vị trí công tác tốt như vậy, lãnh đạo và đồng nghiệp đều quan tâm chiếu cố, cư nhiên giữ cậu lại — đây còn chưa được tính là mệnh tốt hay sao?

Mèo đen nheo lại đôi mắt tròn nhìn Quách Trường Thành, trong đôi mắt bích lục có ánh sáng chợt lóe mà qua.

Chưa đợi nó phát ra thêm lời giảng giải nào thì Triệu Vân Lan bỗng nhiên mang theo một thân khí lạnh và mùi rượu tiến vào, khàn khàn hỏi:“Báo cáo viết thế nào rồi ?”

“Dạ……” Quách Trường Thành vừa mở miệng chưa kịp trả lời, liền thấy Triệu Vân Lan đột nhiên khoát tay với cậu rồi thất tha thất thểu vọt vào buồng vệ sinh nôn mửa.

Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành vội vàng theo vào, Đại Khánh “Chẹp” một tiếng, chậm chạp vươn tay béo dưới thân mình ra lắc lắc mấy cái:“Nhân loại ngu xuẩn.”

Nhân loại ngu xuẩn kia sắc mặt trắng bệch tay ôm dạ dày dựa vào một chỗ, Sở Thứ Chi vỗ vỗ lưng y, sai bảo Quách Trường Thành:“Sao lại uống thành thế này…Tiểu Quách, rót một cốc nước ấm vào đây.”

Triệu Vân Lan nôn xong một lần, súc miệng, sau đó mới lắc la lắc lư đứng lên cười khổ:“Một lũ chết tiệt kết bè kết phái chuốc một mình ta, ta có biện pháp gì đây?”

Sở Thứ Chi:“Ngừng đánh rắm đi, ngươi thực sự không uống thì ai chuốc nổi?”

Triệu Vân Lan đỡ tường đi ra ngoài:“Vừa thất tình, còn không cho người ta mượn rượu tiêu sầu sao?”

“Ai nha, thầy Thẩm vẫn không cần ngươi à? Ánh mắt của giáo sư nhân dân quả thực là rất không tồi, quần chúng tỏ vẻ thích hóng hớt.” Đại Khánh cọ cọ chân y,“Nè, cuối năm kiểm tra rát lắm, ngươi không lái xe trong khi say rượu chứ? Say rượu lái xe là phải ngồi trong cục cảnh sát nửa năm đấy nhá.”

Triệu Vân Lan lời ít ý nhiều nói với mập mạp chết toi:“Cút !”

Y tìm cái ghế dựa gục xuống, lấy một tư thế uể oải như một con chó lớn sắp toi nói:“Tiểu Quách đi gọi Uông Chủy, lấy mấy thứ cần kí tên qua đây, lão Sở nói cho ta xem chuyện là thế nào.”

Sở Thứ Chi dùng hai ba câu đem chuyện phức tạp tóm tắt thành rõ ràng ngắn gọn, Triệu Vân Lan nghĩ nghĩ:“Thế này đi, đêm nay vắt sức mà đuổi báo cáo, làm thế nào thì làm viết cho xong đi, ta chờ, viết xong ta trực tiếp đóng dấu chuyển lên trên, đến mai tranh thủ là có thể có phúc đáp rồi, đỡ phải trì hoãn thêm một ngày.”

Sở Thứ Chi thì không vấn đề gì, dù sao vừa rồi cái kẻ nôn hết cả mật xanh mật vàng ra cũng chẳng phải là hắn à nha.

Sau khi Uông Chủy xuống nhà thì rót cho y một cốc nước đường. Cuối cùng thì cô cầm cái gì xuống Triệu Vân Lan đều không nhìn, thật sự là mắt không mở ra nổi, cũng chả thèm quan tâm cứ thế mà cầm bút kí loạn một hồi, sau đó phất phất tay với Uông Chủy và người đàn ông u linh sau lưng cô:“Đừng có ân ân ái ái trước mặt một người đàn ông đang độc thân như tôi, mau cút !”

Đợi Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành đem báo cáo điều tra ban đầu ra cho y kí tên đóng dấu thì Triệu Vân Lan đã dựa bàn ngủ được một giấc rồi.

Đại Khánh dùng móng vuốt luyện một trận quyền Anh lên lưng y mới có thể gọi y tỉnh lại, nó hỏi:“Quên hỏi ngươi, nhà cho mèo dạng tổ chim treo trên cây siêu xa hoa của ta đâu?”

Triệu Vân Lan mơ mơ màng màng nói:“…… Mập mạp chết toi, thật muốn giết ngươi ăn thịt.”

Đại Khánh “roạt” một cái cào vai y, chõ mồm vào lô tai y rít ầm lên một trận:“Ngoéo! Khốn kiếp ! Nhà cho mèo xa hoa của ta đâu? ! Nhà cho mèo xa hoa của ta đâu hả?!”

Triệu Vân Lan:“……”

Y cầm lấy nước lạnh uống một hơi cạn sạch, tóm cái cổ ngắn ngủn của mèo mập liệng nó qua một bên, lau mặt xong mới tỉnh táo hơn chút:“Trên cơ bản là xong rồi, mùa xuân sang năm có thể chuyển tới.”

Mèo đen nghe xong lập tức thay đổi thái độ kiêu ngạo thành nịnh nọt mà cọ cọ tay y:“Đúng rồi nha, lão đại nhà chúng ta rất có năng lực…Tổ chim đê, tốt nhất là trong tổ phải có trứng chim đó ……”

Triệu Vân Lan búng tay đánh văng nó, lại chà chà tay lên bàn

“Con mèo chết tiệt,” y lạnh lùng nói,“Rụng lông đầy tay ta.”

Nói xong, y không đợi Đại Khánh xù lông thì đã nhanh chóng kí tên rồi đứng lên:“Tôi đi đây, hôm nay vất vả hai người rồi.”

Sở Thứ Chi:“Ấy, từ từ, ngươi đi cái gì tới đây thế?”

Triệu Vân Lan:“Lái xe đến, giờ lại lái về thôi.”

Quách Trường Thành có ý tốt nói:“Đã muộn thế này, trời lại lạnh, không nhất định phải lái xe đâu, hay là em đưa…… oái !”

Sở Thứ Chi hung hăng đạp cho cậu một cước dưới gầm bàn, sau đó dùng tốc độ vô cùng mau lẹ nhảy lên đè Triệu Vân Lan xuống ghế, xuất ra vô ảnh thủ rút di động trong túi y:“Thầy Thẩm chắc là đã nghỉ rồi, ta gọi anh ta tới đón ngươi.”

Triệu Vân Lan:“……”

Tên ngốc này chắc chắn không muốn biết hắn đang tìm ai làm tài xế đâu !

Y vươn tay muốn cướp lại điện thoại, Sở Thứ Chi nhanh nhẹn mở ra, chỉ huy Quách Trường Thành:“Nhanh nhanh, đè y lại đè y lại mau, xem xem y say thành cái đức hạnh gì rồi kìa …… Ánh mắt anh ta nhìn ngươi hoàn toàn không thích hợp, ta không tin thầy Thẩm qua thời gian dài như vậy mà vẫn không bị đả động gì.”

Triệu Vân Lan bị Quách Trường Thành và Đại Khánh chỉ e thiên hạ không loạn kết phường đè lại…… Đại Khánh còn rất tận tụy với cương vị công tác đặt mông ngồi lên bụng y, suýt nữa ngồi đến nỗi lãnh đạo nhà nó vì không thở được mà trực tiếp hôn mê.

Triệu Vân Lan:“Không phải thế, coi như ta van ngươi đấy, đừng thêm phiền nữa có được không?”

Sở Thứ Chi trợn mắt nhướng mày với y, giọng nói của Thẩm Nguy đã truyền ra từ trong điện thoại:“Vân Lan? Làm sao vậy?”

Vừa vang một hồi chuông đã nhấc máy rồi, cha ruột hắn chỉ sợ cũng không có nổi cái đãi ngộ thế này đâu, Sở Thứ Chi khoa tay múa chân với Triệu Vân Lan: Sếp Triệu, ngươi trâu bò quá nha ! Đây mà gọi là thất tình á ?

Sở Thứ Chi ho nhẹ một tiếng:“Alo, thầy Thẩm, là tôi. Lãnh đạo nhà chúng tôi hôm nay uống nhiều quá, gặp ai ôm người đó, biến văn phòng thành gà chó cũng không yên. Anh xem, anh có thể vất vả một chuyến lại đây lĩnh cậu ta đi không?”

Triệu Vân Lan nhặt một cái ống đựng bút liệng về phía đầu Sở Thứ Chi, Sở Thứ Chi ngửa cổ tránh thoát nói với đầu dây bên kia:“Không không, không có gì đâu, con mèo say kia đập phá đồ đạc ấy mà, đúng rồi…… được được, chúng tôi chăm sóc cậu ta, anh qua đây nhanh lên, số 4 đường Quang Minh văn phòng hình cảnh lầu 2, gặp lại sau!”

Triệu Vân Lan chỉ vào hắn:“…… Các người một lũ tiện nhân.”

Đại Khánh lắc lư cái đuôi:“Thì tiện đấy ___ tên ngốc kia, ngươi làm gì được?”

Quách Trường Thành làm đồng lõa vô tội, dưới đao mắt của lão đại đành phải triển khai đà điểu đại pháp, lại đem chính mình cuộn thành một cây nấm run run.

Không bao lâu sau, Thẩm Nguy đến.

Hắn mới nâng tay gõ một cái thì cửa văn phòng được mở ra từ bên trong, một người bất ngờ không kịp chống lại bị ném ra ngoài, Thẩm Nguy vội vàng đỡ được, Triệu Vân Lan cắm đầu gục vào lòng hắn.

Triệu Vân Lan đứng cũng không vững nhưng còn rất có tinh thần, chỉ vào Sở Thứ Chi trong văn phòng đe dọa:“Tiểu tiện nhân, ngươi chờ đấy cho ta.”

Sở Thứ Chi nặn ra một nụ cười từ khuôn mặt khổ qua:“Ai nha, làm ta sợ muốn chết.”

Thẩm Nguy nhất thời dở khóc dở cười, đè lại cái tay run rẩy của Triệu Vân Lan:“Được rồi được rồi mà.”

Triệu Vân Lan không biết là mê sảng thật hay là nhìn thấy hắn mà xấu hổ, vẫn cứ nhắm vào Sở Thứ Chi để dời lực chú ý:“Hôm nay ta không cho ngươi một trận, ngươi liền không biết Mã vương gia có mấy cái mắt.”

Sau đó lại muốn nhào ra tránh Thẩm Nguy.

Thẩm Nguy thở dài gật đầu với mấy người trong phòng:“Quấy rầy rồi, tôi đưa y đi đây.”

Nói xong, hắn một tay ôm chặt eo Triệu Vân Lan, một tay còn lại nắm cổ tay y, không để cho y giương nanh múa vuốt chỉ loạn nữa, cứ thế tha người rời đi.

Đại Khánh đứng ở cửa, ý vị thâm trường hai người đi xa, đột nhiên nói:“Ta có một loại cảm giác rất ngược đời rất vi diệu, một tên tiện hóa như lão đại nhà chúng ta, hẳn là sẽ không…… Này, các đồng chí, các ngươi thấy thế nào?”

Sở Thứ Chi đạp cho một cước vào cái mông phì của nó.

Bình luận

Truyện đang đọc