TRĂNG NON

Trong ấn tượng của tôi thì chồng là người cho dù có rảnh rỗi, không cần làm gì cũng mặc quần áo nghiêm túc, chỉnh tề. Cho nên trước đây khi thấy cái áo in hình con gấu nhỏ đó thì tôi ngạc nhiên lắm.

Tôi hỏi hắn là thì ra còn có cái áo dễ thương như vậy, đúng là không ngờ tới luôn. Chồng tôi thì nhanh tay cầm cái áo đó đi, nói là đồ của cháu họ chứ không phải của hắn.

“Lúc trước cháu họ hay ở lại nhà anh, để mai mốt anh trả lại nó.” Biểu cảm hắn rất tự nhiên nên tôi không hỏi nhiều.

Nhưng tôi có thể khẳng định là sau lần đó thì chưa bao giờ nhìn thấy cái áo kia ở nhà chúng tôi lần nào nữa.

Ngay lúc này đây, cái áo trên màn hình điện thoại và cái áo từng nằm trong tủ quần áo của chồng tôi, hai con gấu nhỏ giống nhau y như đúc dường như đang trào phúng tôi là đồ ngu hết thuốc chữa.

Tôi không tự chủ được mà sờ bụng nhỏ của mình. Trong nháy mắt, tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Ví dụ như vì lý do gì mà Hà Siêu Viễn vẫn luôn dịu dàng và bình tĩnh với tôi.

Tôi quen hắn bốn năm, bắt đầu từ lúc hắn theo đuổi tôi thì hắn lúc nào cũng là một cá nhân siêu độc lập và chững chạc. Hắn luôn luôn tế nhị, vĩnh viễn lịch sự có lễ độ với tôi. Hắn tôn trọng sở thích của tôi, chấp nhận lựa chọn của tôi, cũng nhớ hết mọi ngày lễ kỷ niệm, còn tặng quà cho tôi rất thân mật.

Nhưng hắn chưa bao giờ gọi tôi bằng biệt danh như các cặp đôi khác, không mặc áo đôi với tôi, thậm chí hắn còn ít khi nắm tay tôi khi sánh vai đi trên đường.

Lúc tôi tức giận, hắn chỉ bất lực nhìn tôi nói xin lỗi. Hắn kể rằng gia đình của hắn không dạy hắn cách đối xử với người yêu như thế nào cho phải: “Quan hệ quá thân mật luôn làm anh thấy không thoải mái.”

Khi hắn nói như thế thì biểu cảm mờ mịt đầy áy náy, tựa như một đứa trẻ không biết nên làm gì. Trái tim tôi tan rã, từ đó không bao giờ yêu cầu hắn làm những chuyện khiến hắn không vui nữa.

Người ta nói không sai, đau lòng cho đàn ông thì xui xẻo cả đời. (!)

Thứ làm hắn không thoải mái chính là tôi, chứ không phải là những mối quan hệ thân thiết.

Nhưng năm xưa chính hắn là người theo đuổi tôi.

Mắt tôi nhòe nhoẹt lệ rơi. Tủi thân cùng căm tức khiến tôi gần như sụp đổ. Vậy mà tôi vẫn còn sức ép bản thân bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho trợ lý của Hà Siêu Viễn.

Tôi hỏi hắn: “Tổng giám đốc Hà rời khỏi công ty chưa? Sao anh ấy còn chưa về đến nhà?”

Trợ lý không nghi ngờ gì, trả lời tôi: “Quãng đường từ công ty về đến nhà nhanh lắm cũng phải mất bốn mươi phút, ông chủ mới rời công ty được mười phút thôi, bà chủ đợi một lát xem.”

Trợ lý đi theo Hà Siêu Viễn tám năm, coi như là trợ thủ đắc lực nhất. Nếu hắn còn không biết Hà Siêu Viễn cần đi công tác thì chỉ có một khả năng thôi, đó là Hà Siêu Viễn không hề đi công tác.

Có được đáp án rồi thì tim tôi lọt thỏm xuống hầm băng. Cả đời tôi lần đầu tiên phát hiện, thì ra tôi đang sống trong một lời nói dối kinh hoàng.

Tôi hít thở thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa thì đã mở tài khoản xã giao của cô gái kia.

Bên dưới tấm ảnh chụp nửa người của cô ấy có vô số người đang chờ hóng chuyện. Rất nhiều người cỗ vũ cô ấy, nói là nhìn cô ấy cũng giống như đang nhìn thấy bản thân yêu đến vô vọng.

[Ước gì tôi có thể dũng cảm giống như bạn.]

Cũng có người khuyên can, nhắn là duyên phận đã lỡ đồng nghĩa với việc hai người không thích hợp, quá sa đà vào thì chỉ tự hại bản thân mình.

[Nhân sinh cần nhìn về phía trước, bạn làm như vậy là quấy rầy cuộc sống của người yêu cũ, dù là bạn hay anh ấy thì đều là chuyện không tốt.]

Có linh tinh vài cư dân mạng trách cứ hành vi của cô ấy là tam quan vặn vẹo: [Bạn sắp kết hôn rồi mà? Bạn làm vậy không sợ hôn phu thất vọng sao?]

Mấy bình luận linh tinh thế này nhanh chóng bị nhấn chìm bởi hàng trăm câu trả lời đau lòng thay cho chủ bài đăng, yêu cầu tôn trọng người khác.

[Cô ấy có làm gì quá đáng đâu, gặp mặt thôi cũng không được à?]

[Cô ấy biết bản thân không đúng rồi, nhưng cô ấy có biện pháp nào nữa đâu, yêu người khác quá nhiều rồi thì biết làm sao hơn.]

Tôi không nhịn nổi, bàn tay run rẩy nhắn lại ở bên dưới: [Cô ấy quá yêu thì có thể bất chấp làm người khác tổn thương sao? Cô ấy có từng suy nghĩ người yêu cũ có cảm giác gì không? Ha ha, cô ấy không có biện pháp nào khác, nếu vậy lúc trước sao không đi chết vì tình cho rồi?]

Có lẽ vì tôi bình luận cay nghiệt quá nên bị mọi người phê phán mạnh mẽ. Bọn họ bảo tôi sống giống con người chút đi, miệng thối quá coi chừng gặp khẩu nghiệp.

[Người ta đi gặp mặt tí thôi thì có làm sao đâu, sao có thể nói là quấy rầy cuộc sống của người yêu cũ được?]

[Hơn nữa chủ bài đăng chưa nói người yêu cũ đã có người yêu mới, làm sao bạn phỏng đoán ra hay vậy.]

Tôi nhịn lắm mới không nhấn gửi câu [tôi chính là người yêu hiện tại đó] đi. Lý trí cảnh báo tôi không được rút dây động rừng.

Nếu hết thảy giống như tưởng tượng của tôi, Hà Siêu Viễn nhất định phải trả cái giá rất đắt.

Không tới mười phút, bên dưới bài đăng này đã có hơn hai trăm bình luận. Rất nhanh, cô gái đó trả lời mọi người là hai người họ gặp nhau rồi.

[Gặp nhau hai mắt đỏ hồng, anh ấy cũng khóc.

Cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi, tam quan tôi vẫn luôn vững vàng, sẽ không có chuyện làm tổn thương đến người thứ ba nào khác. Chúng tôi đã nhất trí với nhau, anh sẽ cùng tôi làm một chuyện cuối cùng, sau đó tôi sẽ quay về.

Mai sau mọi người sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa.]

Có cư dân mạng hỏi cô ấy, chuyện cuối cùng đó là gì?

Cô ấy nói: [Đó là một nguyện vọng.]

Cô ấy lập tức chia sẻ một tấm ảnh, khung cảnh là bên trong xe của nhà tôi, cùng với bàn tay chồng tôi đang nắm vô lăng.

Ghi chú viết rằng: [Anh ấy đang lái xe đưa tôi đi ngồi vòng đu quay. Lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò thì anh là người mời tôi đi chơi trò này.

Điều kiện gia đình tôi không tốt, lúc đầu cảm thấy bản thân không xứng với anh nên mãi không dám chấp nhận lời tỏ tình.

Rồi hôm đó đến, khi tôi và anh ngồi trên đu quay, lần đầu tiên anh nắm tay tôi, để tôi nhìn lên bầu trời rộng lớn có đám mây đang tản ra. Anh nói là chưa chắc sau này anh có thể giải quyết hết mọi khó khăn trong đời tôi, nhưng anh hy vọng tôi có thể hoàn toàn tự do, ít nhất là khi ở bên anh.

Những lời anh nói làm tôi cảm động, hẹn hò với anh suốt sáu năm. Anh cho tôi mọi thứ tốt nhất mà anh có. Sáu năm đó là khoảng thời gian tôi thấy hạnh phúc nhất từ trước đến nay.

Anh đưa tôi đi đến rất nhiều nơi. Chúng tôi cùng nhau nhảy dù, cùng nhau leo núi, cùng nhau lặn biển. Người nhát gan như tôi chỉ cần có anh ở bên cạnh thì chẳng biết sợ là gì.

Nhà anh rất giàu có, vậy mà anh lại chịu xuống bếp vì tôi. Lúc tôi tới kỳ sinh lý thì anh còn giặt đồ lót cho tôi. Anh luôn nói với tôi là tôi xứng đáng có được tất cả điều tốt đẹp nhất trên thế gian.

Anh muốn tôi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, cho nên dù có chia tay thì tôi chưa bao giờ oán hận anh. Tôi chỉ hận bản thân không xứng với người tốt như anh, không có cách nào cùng anh đi đến tận cuối cuộc đời này.

Tôi thật sự hâm mộ vợ anh, tôi nhìn thấy lý lịch của cô ấy rồi. Tốt nghiệp trường danh tiếng, xinh đẹp lại hào phóng, sự nghiệp còn thành công nữa. Cô ấy là hình mẫu mà tôi có nằm mơ cũng không sánh bằng. Tôi nhìn thấy cô ấy thì phát hiện ra bản thân không có tư cách để ghen tị. Cũng vì vậy mà tôi cảm thấy chỉ có người ưu tú như thế mới xứng đáng ở bên cạnh anh.

Tôi chẳng còn gì cả, tôi chỉ có những hồi ức này mà thôi.]

Cư dân mạng bị lối hành văn của cô ấy làm cảm động phát khóc, sôi nổi tỏ vẻ là cô ấy quá khổ, quá hiền lành.

Tôi chỉ thấy tức giận. Chắc là cô ấy cho rằng tôi sẽ vì mấy lời tán dương này mà cảm động rơi nước mắt. Chỉ cần tưởng tượng có người giống như con rệp, nằm ở nơi âm u rình coi tôi đang sống như thế nào là tởm lợm muốn nôn mửa.

Nếu tôi đã tốt đẹp như thế, dựa vào đâu mà tôi phải làm phông nền cho tình yêu của họ?

Mối tình đầu của tôi là Hà Siêu Viễn. Lúc trước là hắn theo đuổi tôi. Tên khốn đó dám che giấu lịch sử tình trường của hắn, đơn phương làm tôi trở thành lời tựa trong quyển sách mang tên “tình yêu vĩ đại”.

Trong nháy mắt, tôi nhớ đến rất nhiều chuyện.

Năm đầu tiên tôi hẹn hò với Hà Siêu Viễn, tôi có hẹn hắn đi chơi công viên. Hắn ngay lập tức từ chối tôi.

Lý do rất đỗi bình thường: Chỗ đó có con nít mới tới, anh không thích.

Tôi cũng thích lặn biển lắm chứ, vậy mà hắn chỉ cười nói hắn không thích. Đi du lịch thì hắn cũng không cưa cẩm tôi, lúc nào cũng có khuynh hướng tìm một trung tâm nghỉ dưỡng hưởng thụ lúc nhàn hạ, hết ăn rồi lại uống.

Hắn nói công việc quá mệt mỏi, khi rảnh rỗi thì muốn thả lỏng toàn thân.

Hắn không cần tôi vào bếp, nhưng bản thân hắn cũng chưa bao giờ nấu ăn. Hắn nói hắn không thích cảm giác ở trong bếp, hy vọng tôi bao dung hắn.

Thì ra không phải là hắn không thích, chẳng qua là tôi không xứng thôi.

Hắn đã dành hết tình yêu và lòng nhiệt tình cho người yêu cũ, để lại cho tôi một cái xác khô không hồn.

Tại sao vậy? Dựa vào đâu?

Tôi hạ quyết tâm, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết thúc, tôi cần phải nắm được chứng cứ trong tay.

…………

(!) Trích từ câu: đau lòng đàn ông xui xẻo cả đời, cho tiền đàn ông thì xui xẻo ba đời.

Bình luận

Truyện đang đọc