TRĂNG SÁNG TRÊN LẦU BẮC


Một chén canh nhỏ nhanh chóng uống hết, Thanh Lê ăn cháo loãng vài ngày, trong miệng nhạt thếch không khẩu vị, cũng không nếm ra vị gì ngon lành, vì y căng thẳng lại hoang mang!
Ăn xong, Vi Bắc Lâu cũng rửa tay dùng bữa, ban nãy Thanh Lê ăn vào đã no rồi, Vi Bắc Lâu cũng lười dọn bữa ăn khác, sai Mặc Ngọc múc thêm một chén canh giống thế rồi ngồi bên giường cầm muỗng ăn.

Ăn xong, ngoài trời thời tiết u ám tối tăm, Vi Bắc Lâu mở chăn leo lên giường Thanh Lê, một loạt hành động nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, Thanh Lê ngơ ngác nhìn ổ chăn nhú ra thêm một người to cao, người kia vươn tay kéo y ôm chặt vào lòng.
Lúc này đầu óc Thanh Lê báo hỏng rồi, y ngây người nằm như khúc gỗ, mãi đến khi Thái phó hừ nhẹ một tiếng, mới rụt rè bảo: "Nô tài vẫn còn đang bệnh, nhỡ đâu lây cho ngài thì sao?"
Vi Bắc Lâu dụi một cái vào tóc y, mấy ngày qua luôn có người lau người thay áo mới cho y, nên cũng không có mùi lạ gì, là mùi hương của riêng Thanh Lê, thanh thanh sạch sạch, vẫn là mùi trà chát, ngoài ý muốn thật dễ ngửi, mỗi lần ngửi đến mùi này là cơn đau đầu của hắn tự động bay biến.

Hai tháng không gặp đứa nhỏ này, hắn qua ngày cũng không dễ dàng.
"Im lặng, ngủ."
Thiếu niên tức thì im bặt, chỉ có hô hấp hỗn loạn bán đứng tâm tình.

Vi Bắc Lâu cảm thấy thiếu niên như vậy có điểm đáng yêu, trong lúc y không nhìn thấy, hắn khẽ nở nụ cười, tay không khỏi siết chặt thêm.

Thiếu niên trong lòng hắn gầy gò, nhỏ bé, một vòng tay có thể ôm trọn.
Bởi vì bị bệnh mặt không có huyết sắc, Thanh Lê cứ nghĩ mặt mình đã nóng đến rán trứng được luôn rồi, nhưng thực tế chỉ có hai má đo đỏ lên một chút, giống hai trái táo nhỏ.

Trong phòng tối tăm lại kéo mành nhìn cũng không rõ, Vi Bắc Lâu vỗ lưng thiếu niên hai cái, muốn y mau chóng ngủ.
Dưới sự vỗ về ôn nhu ấy, hai người chậm rãi vào giấc mộng.
Trong gian phòng hơi tối mờ, trướng màn rũ xuống, địa long ấm áp như xuân, hai người ôm nhau ngủ, tóc đen quấn quýt vào nhau, không phân rõ người nào với người nào.
Một giấc này Vi Bắc Lâu ngủ đến tinh thần sảng khoái, khi tỉnh lại đã là một canh giờ sau.

Bình thường hắn không có thói ngủ trưa, thế nhưng hôm nay lại ngoại lệ lười biếng.

Vừa lúc vẫn còn nghỉ tết, không cần thiết triều, tất cả tấu chương đều là chúc năm mới cát tường, hắn đã sớm giao cho Mộ Dung Thừa tướng, mấy ngày nghỉ này nên quí trọng mà hưởng thụ ngày tháng nhàn nhã khó có được.
Thanh Lê vẫn còn vùi đầu vào gối ngủ say, gối y nằm là gối thảo dược mà y may cho hắn, vừa đúng một cặp, Thanh Lê nằm cái mới, còn Vi Bắc Lâu vẫn sử dụng gối đầu cũ, là cái tay nghề không tốt, có hơi xiêu vẹo kia.
Thanh Lê ngủ rất ngoan, hô hấp nhẹ nhàng.

Gương mặt thiếu niên hơi hơi bầu bĩnh, mặt của Thanh Lê không phải là trái xoan mà là tròn trịa, bình thường ăn ngon uống đủ có dư chút thịt, nhưng bệnh hết mấy ngày, chút thịt đó cũng tiêu biến hết rồi, nhìn qua đặc biệt đáng thương.


Thiếu niên chép cái miệng nhỏ một chút, vẫn như cũ ngủ say.

Vi Thái phó đưa tay vuốt ve tóc y, nhẹ nhàng xuống giường.
Thanh Lê cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc lại thoải mái, cọ cọ nhẹ, an tĩnh ngủ tiếp.
**
Lúc Thanh Lê tỉnh lại đã trôi qua thêm nửa canh giờ.

Trước tiên Thanh Lê chớp chớp mắt, đầu óc vẫn hơi mơ màng.

Trước mắt là gối đầu êm ái, nóng hầm hập, Thanh Lê dụi một cái, nhắm mắt không muốn dậy.
Do vẫn chưa khỏi bệnh nên đầu óc không dễ thanh tỉnh, Thanh Lê đang tính ngủ tiếp thì có người vỗ lưng y: "Tỉnh dậy, còn ngủ tối nay sẽ không ngủ được."
Thanh Lê nghe lời liền lơ mơ muốn ngồi dậy, bàn tay kia tiếp tục đè vai thiếu niên: "Đừng vội ngồi dậy sẽ bị chóng mặt, đợi một chút."

Thanh Lê lại mơ màng nằm lại như cũ.

Một lúc sau y mới tỉnh giấc hoàn toàn, từ từ ngẩng mặt lên, đối diện với một đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp.
Vi Bắc Lâu không biết có phải cố ý không, nói một câu: "Đã sắp tối rồi đó.

Ngươi ngủ thật lâu."
Thanh Lê thẹn thùng không dám nhìn hắn, thật sự ngủ lâu như vậy sao, chẳng trách cả người đều uể oải: "Nô tài không phải cố ý, lão gia tha tội."
Vi Bắc Lâu khẽ đáp: "Không phải muốn trách ngươi, về sau cũng đừng xưng là nô tài."
Thanh Lê thật sự không biết nên trả lời thế nào, theo lí thì y không nên càn rỡ như vậy, nhưng mới vừa nãy y đã đáp ứng về sau đều thuận theo ý ngài ấy...!Thiếu niên mím môi, để lộ lúm đồng tiền nhỏ, đáp: "Vâng ạ.".


Bình luận

Truyện đang đọc