TRANH TRANH

Ngô Lâm căn bản không có cách nào chấp nhận, y cầm dao vung lên lần nữa, lại bị nhân viên bảo vệ cùng lúc chạy tới đè xuống đất, cưỡng ép kéo đi.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Lục Minh Tiêu vẫn đang bịt lỗ tai của Diệp Hàm Tranh, cho đến khi Diệp Hàm Tranh nhẹ nhàng kéo cà vạt của hắn, mới chậm rãi buông ra.

Hôm nay Lục thiếu gia thay một bộ quần áo mới, tóc tai chỉnh tề, còn đổi tạo hình, ngoài miệng nói không đến tham gia tụ hội, sau lưng lại lén lút chuẩn bị, dự định ngay trước mặt nhiều người ở hiện trường, im lặng mà công bố chút chuyện. Kết quả lại bị cái thằng ngu Ngô Lâm này làm rối lên không thực hiện được.

Diệp Hàm Tranh tò mò hỏi: “Cậu chủ… sao tìm được em vậy?”

Lục Minh Tiêu thấy cậu không có gì khác thường, mới dắt cậu vào thang máy: “Lúc xuống lầu không thấy em, hỏi Từ Châu, nói em đi cùng Ngô Lâm.”

Diệp Hàm Tranh “Ò” một tiếng, lại hỏi: “Không phải cậu chủ nói ghét nơi này sao?”

Lục Minh Tiêu ngẩn ra, mặt lạnh nói: “Đúng là rất ghét.”

Trên trấn có một bệnh viện tư nhân đầy đủ thiết bị, Diệp Hàm Tranh bị ép buộc đưa vào kiểm tra, mặc dù không có việc gì, cổ cũng chỉ trầy tí da, nhưng vẫn kiên quyết quấn vài vòng băng gạc, cứng ngắc không thể cử động. Lục Minh Tiêu đợi cậu đi ngủ, đến văn phòng của Hà Diệu.

Ngô Lâm bị giam ở đây, Lục Hạo Đông và quản gia Phó, cũng được gọi đến.

Lục tiên sinh đang dựa trên sofa, lạnh nhạt nói: “Chuyện chính mày có thể giải quyết, còn cần phải gọi tao đến sao?”

Lục thiếu gia đứng trước cửa sổ nói: “Không có.”

...

Giữa cha con bọn họ vẫn luôn như thế, quản gia không nhịn được cười một cái, nghe Ngô Lâm khốn khổ cầu xin, nói mình nhất thời hồ đồ. Nhưng Lục Minh Tiêu cũng không muốn cho y bất cứ cơ hội nào, điện thoại trực tiếp quay số đến chỗ một vị giám đốc già nào đó.

Địa vị của vị giám đốc này ở Lục thị không thấp, tổn thương hòa khí không tốt. Nhưng thái độ của Lục Minh Tiêu rõ ràng, cho dù thế nào cũng phải đưa Ngô Lâm vào ngục tù, y vung dao làm hại người, đã cấu thành phạm tội, gọi điện thoại cùng lắm là thông báo một tiếng, không được cũng phải được, hoặc là từ bỏ cháu trai, hoặc là từ bỏ thân phận.

Nói xong cũng cúp điện thoại, nhướng mày với Lục Hạo Đông.

Lục tiên sinh im lặng mà đối mắt vài giây với hắn. Chốc lát, điện thoại sau lưng vang lên, quản gia giúp kết nối, đưa cho ông ta.

“Alo.” Lục tiên sinh vuốt vuốt ấn đường, nghe một lát, mới trầm giọng nói: “Lão Ngô, ông cũng biết, Lục gia bây giờ không phải tôi quyết định.”

Người gọi điện đến là ông nội của Ngô Lâm, hình như muốn tìm Lục Hạo Đông giúp đỡ, Lục tiên sinh không muốn nói những lời này, nhưng người đã được mời tới, vẫn mặt không biểu cảm thừa nhận: “Xin lỗi, lần này không giúp được ông, tôi đã sớm bị nó gác trên không, bây giờ cùng lắm chỉ là treo danh hiệu.”

Dường như giám đốc Ngô vẫn đang tiếp tục cầu tình, Lục tiên sinh nhìn biểu cảm đắc ý của Lục Minh Tiêu, giống như triệt để nhận thua: “Tôi cho sói ăn, khiến mình bị ăn. Bây giờ không làm được chủ của nó, cũng không giúp được ông.”

“Xin lỗi, Lão Ngô, sau này lại liên lạc đi.” Nói xong cũng cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn Lục Minh Tiêu: “Hài lòng rồi?”

Lục thiếu gia cười khẩy, bảo cảnh sát đứng ngoài cửa đi vào, mang Ngô Lâm sám hối khóc rống đi.

Lục Hạo Đông muốn đi, lại bị Lục thiếu gia giữ lại, nói thẳng: “Tôi thích Diệp Hàm Tranh.”

Lục Hạo Đông nhíu mày: “Những lời này có cần phải lặp lại không?”

Lục thiếu gia làm người tức giận: “Chí ít tôi vẫn có thể lặp lại.”

“Mày…” Những năm này tuy vẻ mặt của Lục tiên sinh lạnh lùng, nhưng trên thực thế đã rất ít nổi nóng, lúc này siết chặt nắm đấm, bị tức đến bờ môi tím tái.

Quản gia Phó đứng ở bên cạnh vội vàng vỗ về, lại cảm thấy biểu cảm lúc này của Lục tiên sinh hết sức buồn cười, che mũi ho khan một tiếng. Lục Minh Tiêu liếc ông một cái, nói với Lục Hạo Đông: “Nhìn người trước mắt nhiều vào, thừa dịp vẫn chưa già bảy tám mươi tuổi.”

Lục Hạo Đông nói: “Mày không có tư cách nói tao.”

“Tôi thực sự không có tư cách.” Lục thiếu gia vẫy vẫy tay đi trước: “Dù sao Diệp Hàm Tranh đi đâu tôi đi đó, trên trời dưới đất. Tôi mới không đợi em ấy, tôi phải đi theo em ấy.”

Còn sống thì nên có dáng vẻ còn sống. Lục Minh Tiêu vẫn trách Lục tiên sinh, mặc dù ông ta làm hết thảy đều vì mình, nhưng thời gian mười năm cũng không dễ vượt qua.

Lúc Diệp Hàm Tranh tỉnh lại, Lục Minh Tiêu lại quay về rồi, âu phục treo trên ghế, im lặng nhìn cậu.

“Cậu chủ…”

“Vết thương đau không?”

Diệp Hàm Tranh ngồi dậy nói: “Không đau, cũng không chảy máu, không sao đâu.”

“Đợi chảy máu thì muộn rồi.” Lục Minh Tiêu thâm trầm đi vài vòng, hắn không ngờ Ngô Lâm điên cuồng như vậy, sớm biết thế này, căn bản không phải chuyển khỏi Kỳ An đơn giản như vậy.

Hắn để Diệp Hàm Tranh uống chút nước, phát hiện tâm tình của cậu hơi sa sút, hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Hàm Tranh im lặng một hồi, nói: “Em gặp được người kia.”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Ai?”

“Ba em, chính là cái người năm đó bán em đi.” Cậu giống như khi còn bé luống cuống mà quấy ngón tay: “Trước đó có một lần vô tình, em gặp chú Kha Văn đã từng đến Thanh Xuyên đón em, chú ấy nói với em Ngụy Quốc Phong đã vào tù vì hành vi đánh bạc và lừa đảo. Lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của em là tốt quá rồi, loại người này thật sự không nên sống trên đời.”

Cậu nhìn Lục Minh Tiêu, khổ sở cười: “Có phải em rất xấu không.”

Lục Minh Tiêu nói: “Không xấu.” Lại thấy Diệp Hàm Tranh dang hai tay về phía hắn, đi tới để cậu ôm eo mình cọ cọ, giống như đang làm nũng.

Diệp Hàm Tranh chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ trước mặt cậu chủ, mặc dù chắc Lục thiếu gia đã biết từ lâu. Nhưng hai người kia, thực sự làm cho cậu không có cách nào mở miệng, có lẽ Diệp Chi Lan còn đỡ hơn, cho dù bà làm nghề nghiệp gì, đều là con đường tự mình lựa chọn, đi tốt hay xấu, cũng không cần người khác đến nói.

Nhưng Ngụy Quốc Phong lại là kẻ xấu thật sự, gã không chỉ lừa một mình Diệp Chi Lan, thậm chí không chỉ có một đứa con trai là Diệp Hàm Tranh, cậu ôm Lục Minh Tiêu thật chặt nói: “Cậu chủ, em hơi sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Ngụy Quốc Phong ra tù rồi, em sợ ông ta phát hiện ra sự tồn tại của cậu chủ, em sợ ông ta làm hại cậu chủ…”

Lục Minh Tiêu ghét bỏ: “Anh tệ hại như thế à? Vả lại em cảm thấy bây giờ ngoại trừ em, còn có ai có thể tổn thương đến anh?” Nói xong, lại cảm thấy câu nói này có phần không đúng, nghiêng đầu sang một bên.

Diệp Hàm Tranh không nhịn được cười trộm, “Em mới sẽ không làm tổn thương cậu chủ.”

Lục thiếu gia lập tức nói sang chuyện khác: “Vậy em muốn cho ông ta biến mất?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu nói: “Có thể lại nhốt ông ta vào tù không?”

“Ừm?”

“Có thể nhốt cả đời không? Năm đó ông ta lừa mẹ em, cũng bán em đi, mặc dù giữa bọn em có quan hệ máu mủ, nhưng em đã không phải là con của ông ta, em rất lo nếu như ông ta ở bên ngoài, lại đi lừa gạt người khác. Em nhìn thấy dáng vẻ đánh bạc của ông ta, em không tin ông ta đã trở nên tốt hơn.”

Lục Minh Tiêu nói: “Em xác định?”

Diệp Hàm Tranh: “Ừm.” Lại cười nói: “Nhưng cũng rất cảm ơn ông ta đã bán em, để em có cơ hội đến Lục gia.”

“Gặp được cậu chủ.”

Lục Minh Tiêu liếc cậu một cái, hơi biệt nữu nói: “Vừa nãy em… không nghe nhỉ?”

Diệp Hàm Tranh hỏi: “Nghe được cái gì?”

“Thì là…” Lục thiếu gia tằng hắng một cái: “Thì là những lời anh nói với Ngô Lâm.”

“A, cái đó.” Diệp Hàm Tranh cười híp cả mắt, vui vẻ nói: “Em không nghe thấy lời cậu chủ nói yêu em!”

“Thật đó không nghe thấy gì cả!”

Bình luận

Truyện đang đọc