Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Nghiêm Thanh: "Muốn nghe lời chúc mừng từ tôi à? Vậy cũng chỉ có thể chúc mừng đứa bé sắp sinh ra sẽ được gán cho cái mác con riêng, mãi mãi sẽ khác những đứa trẻ khác."
"Tôi có thể khiến anh ấy lấy tôi! Đứa bé của chúng tôi sẽ không có gì khác người khác cả." Người đàn bà đó phản bác, rồi sau đó lại rơi vào im lặng: "...Nhưng tôi không tìm được anh ấy."
Nghiêm Thanh không nhìn vào bình luận nữa, trong đầu như có sợi dây thần kinh bị người đàn bà này đâm trúng vậy: "Đó chính là tình yêu của cô ư? Cho tôi xin đi, ý của anh ta đã rõ rành rành vậy rồi mà cô còn không chịu hiểu à? Ngược lại, tôi rất muốn biết anh ta biến mất trước hay sau khi nghe tin cô mang thai đấy, có điều là trước hay sau cũng đều là cái loại không ra gì."
Ngạc nhiên thay người đàn bà đó không phản bác lại, mà chỉ nhẹ giọng nói với Nghiêm Thanh: "Anh ấy không biết tôi đang mang thai."
"Ha." Nghiêm Thanh giễu cợt: "Xem ra không phải là vấn đề con cái, vậy thì do cái sự yêu thích của hai người không thể vượt qua những thử thách của tình yêu nhỉ."
"Anh ấy từng nói muốn lấy tôi!"
"Tin lời đàn ông nói thì lợn nái cũng leo cây được."
"Anh ấy đã không còn tình cảm với cô vợ kia nữa!"
"Ồ." Nghiêm Thanh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Tôi cũng không vội ban cô, chỉ rung nhẹ cái chuông báo động cho các cô biết, lỡ sau này có chuyện gì thì còn chút lí trí bảo vệ bản thân, người đàn ông nào muốn ăn phở bên ngoài mà chả nói câu này. Các bạn nhớ kĩ, cứ nói không còn tình cảm với vợ thì mời mang giấy chứng nhận ly hôn đến trước mặt rồi muốn nói gì thì nói."
Người đàn bà ấy như bỏ ngoài tai những lời khuyên đó, bắt đầu nói huyên thuyên bảo rằng mình có quen biết với người vợ kia: "Tôi là chị em thân thiết với vợ anh ấy, nhưng ngoại hình cô ta không bằng tôi, có mỗi người cha có tiền đã tự cho bản thân là nhất. Cô ta không có lấy một người bạn nào, chỉ mỗi mình tôi là có thể chịu đưng nhẫn nhịn chơi với cô ta, nhưng tôi biết cho đến tận bây giờ, cô ta chưa để tôi vào mắt."
Cư dân mạng: "Đầu năm nay từ "bạn thân" đều mang ý trái nghĩa nhỉ."
Cư dân mạng: "Đúng là bất hạnh lớn cho ai gặp phải người bạn như thế này."
"Không sai, chính là cô ta! Ban đầu là tôi thích anh ấy trước, cô ta cũng biết tôi thích anh ấy, vậy mà cuối cùng hai người bọn họ lại cưới nhau! Đây đều là hạnh phúc mà cô ta cướp lấy từ tôi!"
"Cho xin đi, người đàn ông kia chọn cô ta mà không chọn cô cô biết tại sao không? Tại vì cưới người phụ nữ có tiền có thể rút ngắn hai mươi năm phấn đấu trong sự nghiệp, ngu gì chọn cô chứ."
"Không, là anh ấy bị ép buộc,"
"Ồ, chắc đây cũng là lời gã đó nói chứ gì."
"Đúng, tôi biết cô muốn nói gì, nhưng tôi chọn tin tưởng anh ấy."
Cư dân mạng: "Tốt tốt tốt."
Cư dân mạng: "Cô nói đúng lắm."
Người phụ nữ đó đắm chìm trong hồi ức: "Tôi tham dự đám cưới của bọn họ, một đám cưới thật trang trọng, một đám cưới mà tôi đã mơ không biết bao nhiêu lần. Tôi muốn biến nó thành sự thật, là tôi sai sao? Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho bản thân, nếu không đợi được, tôi sẽ đi cướp về."
"Đây gọi là cướp giật." Nghiêm Thanh không thể hiểu nổi.
"Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ấy là của tôi." Người đàn bà cười thoải mái, "Cho dù bây giờ anh ấy rời xa tôi, nhưng tôi tin, tôi sẽ bắt được anh ấy một lần nữa, anh ấy không thoát khỏi bàn tay tôi được đâu."
"Có lẽ anh ta về nhà rồi." Nghiêm Thanh chịu đựng thói nghiện thuốc lá, đầu ngón tay khẩy khẩy vào bình hoa đặt trên bàn, trong lòng phiền não không thôi.
Người đàn bà yên lặng trong chốc lát, chắc là đang đọc bình luận mắng chửi mình. Kỳ lạ là bất kể lời nói có khó nghe đến mấy cô ta cũng không khóc hay làm ầm ĩ, thậm chí còn cười: "Phải, anh ấy quay về nhà, ha ha buồn cười quá đi. Anh ấy từng nói ghét cô ta nhất, thấy cô ta đã muốn nôn, anh nói anh sẽ ly hôn cô ta và chỉ thích môt mình tôi thôi."
"Chà." Trong đầu Nghiêm Thanh như có một sợi giây đứt phựt, loại người như thế này cô từng trải một lần, lãng tử quay đầu ư? Cô chỉ đơn giản là cười mỉa một cái: "Phá thai đi."
Cô đã hiểu, thật ra người đàn bà này muốn cô ra một quyết định thay mình mà thôi.
"Tôi không muốn!" Người đàn bà đột ngột hét to: "Sao lại muốn tôi bỏ đứa bé? Bởi vì cô ta cũng mang thai ư? Tôi muốn đẻ đứa bé này ra, đưa nó đi gặp anh ấy, gọi anh ấy là bố. Không lấy chồng thì sao chứ, tôi muốn trong lòng bọn họ vĩnh viễn luôn có một cái gai, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ."
"Này, cô có bị điên không hả?" Nghiêm Thanh xoa xoa đầu: "Thứ cho tôi nói thẳng nhé, tôi đã biết vì sao anh ta bỏ về nhà rồi, tại vì cô là một kẻ bệnh hoạn!"
"Tại sao lại vì một gã cặn bã mà phá hủy cuộc đời mình, cô đã phá hủy bản thân thì thôi đi giờ còn muốn kéo theo một đứa trẻ chưa ra đời à? Bạn thân? Tôi nghĩ chắc hẳn cô ta thực sự xem cô là bạn bè rồi, chứ nếu mà là tôi thì tôi sẽ đánh cô đến bố mẹ cũng không nhận ra đấy, dám cướp đàn ông của bà à? Cô nghĩ mình có thể nắm giữ mọi thứ trong tay ư?"
Cư dân mạng: Mẹ nó mắng thật đã tai, tiếp tục đi.
"Cô là loại nhát gan chỉ biết lên sóng trực tiếp chửi rủa với tôi thôi, có bản lĩnh thì cùng chết với nhau, giải quyết một lần với bọn họ luôn đi. Nhưng tôi biết cô sẽ không, không nên nói những thứ cao thượng vĩ đại như vậy, gì mà yêu với đương chứ, nếu như gã đó không có tiền cô sẽ ở cùng hắn ta chắc. Chẳng qua là cô thích tiền của người ta, mà vừa vặn anh ta phù hợp với điều kiện của cô thôi, không có người này thì có người khác, dù sao người qua đường thì không cần quen mặt, đưa tiền là được."
"Tôi không phải như thế, không phải!"
"Nếu không phải thì cô chứng minh đi!"
Cô muốn quên chuyện này thì chỉ cần chuyển đến một thành phố khác là có thể làm lại từ đầu. Tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của cô.
***
Phát sóng trực tiếp thì số nào cũng như số nào, Nghiêm Thanh không hề nghĩ đến tương lai mình có thể thay đổi vì chuyện này, nhưng khi cánh bướm khẽ rung lên, có một vài chuyện đã không thể nào cứu vãn được.
Tối hôm đó, thành phố bên cạnh xảy ra một vụ án giết người không thành kinh hoàng, nghi phạm bị bắt ngay tại trận, hiện trường có một nam một nữ đã được đưa đi cấp cứu. Các ban ngành liên quan của địa phương chưa có phát ngôn chính thức nào nhưng trên Weibo đã nhanh chóng nổi lên một luồng thông tin được rất nhiều người đón đọc, một trang đưa tin đăng bài gửi cho hơn mười ngàn người với tựa đề: "Bồ nhí mang thai tức giận chém chết nhân tình tại nhà."
Đáng lẽ chuyện này không liên quan gì đến Nghiêm Thanh cả, nhưng bởi vì nghi phạm có sử dụng một ID nổi như cồn mấy ngày trước, là ID gây sóng gió trên kênh phát trực tiếp của Hắc Diện Mao Hài. Lúc ấy truyền trực tiếp có mấy chục ngàn cái tên, nói cách khác, có mấy ngàn người có thể đứng ra làm chứng Hắc Diện Mao Hài đã từng cãi vã và giựt dây cô ta cùng chết với nhau, giải quyết một lần rồi thôi.
Bài đăng cuối cùng trên Weibo của cô gái đó là: "Tôi chứng minh cho cô thấy."
Sáng hôm sau Nghiêm Thanh đọc được tin tức, lập tức gọi điện thoại cho sếp Tô xin nghỉ, cô không dám nói nhiều, cũng không nói vấn đề có liên quan đến mình hay không, chỉ có thể lấy cớ nhà có chuyện xin được nghỉ dài ngày.
Giờ phút này trên Weibo của Nghiêm Thanh đã bị cư dân mạng oanh tạc, gần như chả có ai đứng ra nói giúp cô. Tất cả đều đang chửi rủa cô, tình trạng này không khác Weibo của coser trước đây là bao, có điều phạm vi ảnh hưởng rộng hơn một tí. Rất nhiều trang lớn viết bài phân tích sự việc lần này, phân tích cô bồ nhí bệnh hoạn với Nghiêm Thanh, phân tích sự tình phát triển trong ra sao, phân tích...
Trước mắt thì Nghiêm Thanh chưa nhận được thông báo nào từ phía công an, cô tự thu dọn mấy bộ quần áo, muốn đi đến thành phố đó xem trước tình hình, chủ động phối hợp điều tra. Bởi dẫu sao cư dân mạng cũng nói không sai, trong lúc truyền trực tiếp trên mạng, cô từng nói những lời như vậy.
Mặc dù đã từng gặp qua rất nhiều chuyện, tốt có xấu có, cũng có nhiều thứ làm cô mệt mỏi hơn như thế này thế nhưng không thể nói rằng cô không sợ được.
Nhưng khi cô mở cửa ra thì lại thấy một người mà cô chưa từng nghĩ đến là sẽ gặp lại.
Anh đứng ngoài cửa, không biết đã đứng đợi bao lâu rồi, hoặc cũng có thể là vừa mới đến, không nhìn ra chút dấu vết chờ đợi nào. Anh lẳng lặng đứng đó, thấy cô đi ra ngoài thì hỏi: "Em đi đâu đấy?"
Nghiêm Thanh không nhớ lần cuối gặp anh là khi nào, anh cắt tóc, trông hơi khác.
Cố Thanh Châu nhìn thấy túi trong tay Nghiêm Thanh, bỗng nhiên đưa tay ra nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng đẩy bả vai cô, đẩy cô vào nhà rồi đóng cửa lại: "Bây giờ em không cần đi đâu cả."
"Tôi đi..."
"Không cần."
Dường như cái gì anh cũng biết, rõ ràng cô còn chưa nói gì mà.
Nghiêm Thanh đứng một bên nhìn anh cởi giày, quen thuộc mở tủ giày nhà cô ra, lấy ra một đôi dành riêng cho anh, khom người đặt dưới đất. Cổ anh lộ ra, lỗ tai cũng lộ, đều đỏ lên do lạnh.
"Anh đứng ở cửa lúc nào thế?"
"Không lâu lắm." Cố Thanh Châu đi dép vào, buông túi của Nghiêm Thanh xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Em ngồi xuống đây."
Nghiêm Thanh bước tới đặt mông ngồi đối diện anh, nhìn thẳng vào anh: "Anh cũng nghĩ tôi làm sai sao?"
Cố Thanh Châu trầm ngâm nhìn cô: "Anh biết ý tốt của em, lúc phát trực tiếp anh cũng có nghe, rất chăm chú, không để lỡ một câu chữ nào của em. Nhưng Nghiêm Thanh..."
Anh gọi cô như vậy, không phải nhẹ nhàng gọi tên cô, không phải khẽ khàng đọc tên cô, mà là giọng bình thường nghiêm nghị, Nghiêm Thanh.
Mũi cô hơi cay cay, cả thấy anh mẹ nó, bị hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, cũng không phải là chưa từng có người hiểu lầm cô.
"Nhưng em không thể phủ nhận rằng những lời nói của em đã vô tình giẫm lên cọng rơm cuối cùng, làm vỡ mất chút lí trí còn sót lại của cô ta."
"Ờ." Nghiêm Thanh bướng bỉnh không cười nói: "Cố Thanh Châu, nếu hôm nay anh tới đây để trách cứ tôi thì tôi không cần, mời anh đi cho."
Cô toan đứng lên tiễn khách thì bị anh nắm chặt tay đè lên bàn nhỏ không thể nhúc nhích. Cô tức giận, nhấc chân đạp anh, anh liền kẹp hai chân cô giữa hai bắp đùi của anh, đến đây, Nghiêm Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh trách mắng.
"Nghiêm Thanh!" Dường như Cố Thanh Châu chưa bao giờ to tiếng với cô như bây giờ. Lòng bàn tay anh rất lạnh, trước mặt anh là cô gái rung rung nước mắt, nhưng có mấy lời anh vẫn phải nói:
"Anh hiểu ý em, nhưng người đàn bà chạy đi giết người lại không hiểu. Những lời đó của em đã mang đến một tai họa không hề nhỏ, em nhất định phải nhận bài học từ chuyện này! Có những lời một khi nói ra sẽ không thể nào thu lại, em phải chịu trách nhiệm với nó!"
"Tôi chịu trách nhiệm gì chứ!" Nghiêm Thanh bắt đầu giãy dụa, cong người lên phản đối: "Tôi đưa dao cho cô ta giết người chắc? Cô ta là một người bình thường có năng lực hành vi và trí óc của người bình thường, cô ta đã sớm muốn làm như vậy, tôi chả có liên quan gì đến cô ta cả! Anh coi anh là cái thá gì mà muốn xem vào chuyện của tôi! Tôi không muốn gặp anh, không muốn dính líu gì đến anh cả!"
Xong rồi, Cố Thanh Châu, anh nói đúng, có nhiều lời đôi khi đã nói ra rồi thì không cách nào thu lại được, rõ ràng tôi không phải muốn nói những lời này...
***
Tiếp theo là cảnh Cố Thanh Châu buông lỏng tay thả Nghiêm Thanh ra, lẳng lặng nhìn bộ dạng thở hổn hển của cô, sau đó anh chầm chậm đứng dậy khỏi sô-pha, nói một câu cuối cùng: "Nếu như em vẫn cứ như thế, thì những chuyện như vậy sẽ tiếp tục tái diễn lần thứ hai thứ ba đến vô số lần nữa, sao em có thể tránh mãi được? Không muốn gặp anh thì em sẽ làm gì? Nghiêm Thanh, em ngồi đây tự mình ngẫm cho kĩ đi!"
Anh đi, đến nhanh đi cũng nhanh, rất giống với kiểu tóc mới của anh, rất đẹp, làm cho người khác muốn nhìn mãi không thôi.
Nghiêm Thanh gục đầu vào hai chân ngồi ở chỗ lúc nãy anh ngồi, trong lòng tủi thân nhưng không chịu khóc, cắn rách cả môi, đến trái tim cũng đau theo.
Thật ra thì không cần phải tức giận đến như thế, cô tự nhủ mình và anh chỉ là hai người bạn bình thường, không quá tốt đến mức như vậy. Anh hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, đừng giải thích làm gì, không đáng, anh không đáng.
Nhưng mẹ nó tôi biết lỗi rồi, tôi không nên kích thích tinh thần cô ta, tôi biết, cái miệng tôi không buông tha cho người khác, tôi biết, tôi không so nặng nhẹ đã làm những điều mình muốn tôi cũng biết, anh có thể đừng đi được không? Tôi đuổi thì anh đi, vậy anh đến đây để làm gì chứ hả?
Mẹ nó chứ Cố Thanh Châu, dù gì hai ta cũng là bạn mà... Không phải anh nói thấy tôi không tệ nên muốn kết bạn với tôi à? Tôi mới nói anh có một lần mà anh biến mất luôn ư?
Nghiêm Thanh ôm gối ngồi đợi một hồi, lại lên Weibo cập nhật tin mới nhất, cư dân mạng thần thông quảng đại đã bóc đến dòng họ ba đời của những người trong cuộc. Lúc này Nghiêm Thanh mới biết không lâu trước đây cô ta có đi siêu âm thì biết mình bị ung thư, không thể sống lâu, tất nhiên đứa bé cũng không thể được sinh ra.
Nghiêm Thanh không hiểu tại sao công an không mời cô đến hợp tác điều tra, mặc dù không ở cùng một thành phố nhưng nếu đi cũng không mất quá nhiều thời gian, chẳng lẽ người ta đặc biệt quan tâm cô cho cô thời gian ngủ chiều mới đến? Thế thì bữa trưa đã nguội ngắt rồi?
Cứ suy nghĩ lung ta lung tung như thế, nghe thấy hình như có tiếng bước chân quay lại, giống như có người đang ấn mật khẩu nhà mình, nhập một lần rồi mở cửa luôn.
Bước vào nhà, Cố Thanh Châu bắt gặp một cô nàng mắt mở to không có tiêu cự, nhìn xa về phía trước. Người con gái mãi sau mới bừng tỉnh, chậm đến mức anh đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi đối phương mới kéo tay anh.
Anh cúi đầu nhìn, thấy trên mặt cô hiện vẻ bi thương không thề che giấu, rồi sau đó dần lan ra, xé rách biểu cảm bướng bỉnh trước đó của cô.
Cô vẫn cậy mạnh, lao tâm khổ tứ như vậy mà một điếu thuốc cũng không nghĩ tới, vì hôm nay cô chưa hút thuốc. Cố Thanh Châu ngửi ra được, hôm nay trong nhà không có mùi thuốc lá.
Cô gái như mất mà tìm lại được há miệng khóc lớn với người đàn ông, nấc từng cơn nói: "Không phải tôi cố ý đâu, Cố Thanh Châu à, anh phải tin tôi, tôi muốn nghĩ cho cô ấy, nhưng cô ấy lại hiểu sai, tôi không kêu cô ấy đi giết người, tôi chỉ muốn cô ấy đi nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới."
Trong lòng Nghiêm Thanh đang có một nơi khinh bỉ bản thân sao có thể khóc lớn như vậy được. "Sao phải sợ hắn ghét mình? Hắn quan trọng với cô đến thế ư? Hắn hiểu lầm mình như vậy mình giải thích thì được gì không?"
Đúng vậy, tất cả đều là khẳng định.
"Không giải thích không được, anh ấy rất quan trọng, mình không muốn để anh hiểu lầm tôi rồi ghét mình được."
Nghiêm Thanh khóc quá to, mơ hồ chỉ nghe được tiếng thở dài trên đỉnh đầu, còn chưa kịp phản ứng, cả người cô đều bị anh kéo đến ôm chặt...
Anh thì thầm bên tai cô: "Anh biết, anh biết hết."
Hết chương 26