TRAO EM THẾ GIỚI LÝ TƯỞNG

Nắng chiều chiếu rọi khiến căn phòng mờ tối ẩm ướt sáng lên.

Hướng Viên vùi vào ngực anh, vì bị cánh tay anh che đi phân nửa nên không thấy rõ tình hình trong nhà, chỉ thấy được một chùm sáng, một đôi chân với đôi giày da kiểu già, lóe sáng lên như một thanh kiếm. Đôi chân ấy vốn đang đung đưa chĩa mũi chân xuống đất, nhưng vừa nghe được lời kia thì nó bỗng nhiên dừng lại, rồi lại tựa như sợ người ta phát hiện, lặng xoay ngang mũi chân…

Lương Tần vốn đang gật gù tự châm cho mình điếu thuốc, rồi ngay tức khắc điếu thuốc rơi thẳng xuống cạnh chân ông, ngây người như phỗng.

Có người ư?

Ngay lập tức trong lòng Hướng Viên nóng lên như nước sôi ùng ục, huyết dịch tụ lại một chỗ khiến mặt đỏ bừng, cô cúi đầu ngượng ngùng chui vào ngực anh, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe: “Có người hả anh?”

Từ Yến Thời cúi đầu nhìn cô, “Ừm.”

“Ai vậy?” Tim đột nhiên nhảy lên, Hướng Viên hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

“Giáo sư Lương.”

Mà trái lại người đàn ông này lại rất bình tĩnh, không chút xấu hổ.



Hướng Viên soạn một đống lời giải thích nhằm hy vọng cứu vớt được chút hình tượng của Từ Yến Thời trước mặt giáo sư. Nhưng hiển nhiên, vị giáo sư này cũng không phải người đứng đắn gì, nhân lúc Từ Yến Thời đi thu xếp hành lý cho cô, Lương Tần nói đùa: “Em không cần lo lắng quá, thằng nhóc này làm việc gì cũng một vẻ hời hợt thế đấy, chuyện này không liên quan gì đến hai đứa…”

Hướng Viên cúi đầu.

Lương Tần lại hỏi: “Quen nhau bao lâu rồi?”

Hướng Viên đỏ mặt: “Nửa năm ạ.”

Lương Tần dựa vào ghế sofa: “Em chủ động theo đuổi à?”

Nghĩ thế nào cũng không tin học trò lạnh lùng của mình sẽ chủ động theo đuổi ai, nhưng không ngờ, Từ Yến Thời từ trong phòng đi ra, tay cầm ly nước đưa cho Hướng Viên, ngồi xuống cạnh cô rồi hờ hững đáp: “Là em.”

Hướng Viên chu cái miệng nhỏ nhắn uống nước, trong lòng rất cảm kích Từ Yến Thời vì ly nước này.

Không ngờ Từ Yến Thời sợ cô lúng túng nên rót đầy cho cô một ly.

Lương Tần kinh ngạc cụp mắt xuống, gác chân lên, thẳng thắn nói: “Bao giờ thì kết hôn?”

“Khụ…” Hướng Viên bị sặc nước.

Từ Yến Thời rút khăn giấy ra lau cho cô, cũng thẳng thắn trả lời Lương Tần: “Không kết hôn ạ.”

“Vì sao, hai đứa cũng sắp ba mươi rồi còn gì?” Lương Tần nhỏ giọng tiến tới gần Hướng Viên nói: “Sợ chia tài sản hả?”

Bất chợt Hướng Viên ngộ ra, tính tình thẳng thắn của Từ Yến Thời là do ai mà ra.

Từ Yến Thời cười cười, nói với Lương Tần: “Thầy đừng chọc cô ấy nữa, cô ấy sẽ tưởng thật đấy.”

Ngay sau đó lại nói với Hướng Viên: “Vào trong nghỉ ngơi chút nhé? Anh nói chuyện với giáo sư Lương một lúc.”

“Vâng ạ.”

Đợi cô đi vào phòng, hai người đàn ông khóa cửa lại, Lương Tần nghiêm túc hỏi: “Thật sự không định kết hôn?”

Từ Yến Thời quay đầu lại vùi mình trên sofa, châm một điếu thuốc rồi ừ đáp.

Anh sợ Hướng Viên nghe thấy lời ban nãy của Lương Tần thì sẽ thấy gánh nặng, cho nên mới bảo cô đi nghỉ.

Lương Tần không nói gì thêm, hai người trò chuyện về công việc cụ thể ở viện nghiên cứu một lúc, sau đó ông đứng dậy rời đi không làm phiền hai người nữa.

Đi ra tới cửa, Lương Tần thay giày xong rồi do dự đứng đó một lúc, cuối cùng không nhịn được thành thật khuyên: “Mặc dù thầy biết người trẻ tuổi các em thích chơi cái mới mẻ, nhưng em phải thuận theo phép tự nhiên của xã hội, em cũng không phải là nhân viên xoàng không kết hôn được, mặc dù có chênh lệch với gia đình em ấy, nhưng thầy cảm thấy em không phải người ăn bám…”

Lương Tần tận tình khuyên bảo: “Thật đấy, không kết hôn thì sau này già đi sẽ không có con để nuôi, thầy nói thật với em, như thế cô đơn lắm.”

Từ Yến Thời cho là Lương Tần lo lắng anh sẽ giống ông ấy, dù gì bây giờ anh cũng đang ở độ tuổi độc thân hoàng kim.

Nhưng không ngờ, vế tiếp theo của Lương Tần mới là điểm chính, ông ấy đau lòng ôm đầu nói ——

“Gen của em tốt như vậy thì không nên để lãng phí, không kết hôn thì sinh một đứa cũng được,” Rồi ông vừa nói vừa lấy một thờ danh thiếp từ trong ví tiền đưa cho Từ Yến Thời, “Đây là bệnh viện chuyên nam khoa tốt nhất ở Bắc Kinh, bác sĩ là chồng của học trò thầy, em cứ đông lạnh t*ng trùng của mình trước đã, nếu không, chờ đến lúc em ba mươi tuổi thì chất lượng sẽ bị ảnh hưởng, thầy nói nghiêm túc —— “

***

Cửa phòng ngủ được đẩy ra.

Hướng Viên ngồi bên mép giường nhìn anh đi vào, Từ Yến Thời kéo ghế ở bàn đọc sách đến ngồi xuống đối diện với cô, tựa hẳn người ra thành ghế, cụp mắt nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói: “Xấu hổ hả?”

Rèm cửa sổ kéo lại, cả căn phòng chìm vào bóng đêm.

Đoán chừng vì không thấy rõ nên Từ Yến Thời duỗi tay mở đèn ở đầu giường, trong nháy mắt ánh sáng vàng nhạt chiếu khắp phòng.

Từ mặt đến cổ cô đỏ bừng, đáy lòng nóng như lửa đốt, Hướng Viên nhỏ giọng nói: “Không, vì sao giáo sư Lương lại ở đây ——”

Còn chưa nói hết câu đã bị anh cười cắt ngang, anh kéo cô lại gần bế cô ngồi lên người mình, ngẩng đầu nhìn tai cô đỏ ửng, buồn cười nói: “Anh nói tối hôm qua rồi mà.”

Mồ hôi đầm đìa, trong đầu là hình ảnh cá nước thân mật, nhìn nụ cười ở khóe môi anh, cô tức giận đấm vào ngực anh, “Có phải anh lại gạt em không, tối qua anh không có…”

Anh phanh chân ra cho cô ngồi, cũng không gạt cô nữa mà thật thà gật đầu nói: “Đúng là không có.”

Đến dùng tay cũng không được, Hướng Viên phiền não cau mày: “Có phải em không thỏa mãn được anh không?”

“Em nghĩ nhiều rồi,” Anh thở hắt một hơi, trên mặt nở nụ cười buông tuồng, cũng không biết vì sao giọng lại chua như vậy, “Anh có nghe thấy tiếng nói chuyện của anh Hoài Chinh nhà em, cách âm ở đấy không tốt lắm.”

Hướng Viên gọi ai cũng gọi cả tên lẫn họ, chỉ có mình Lục Hoài Chinh là gọi là anh Hoài Chinh.

Hướng Viên vờ như chưa bắt được trọng điểm, kinh ngạc che miệng, đôi mắt long lanh nhìn anh chăm chú, cố ý trêu anh: “Trời ạ! Thế không phải để anh Hoài Chinh nghe cả rồi sao.”

Từ Yến Thời lạnh lùng liếc mắt.

Hướng Viên tựa vào người anh, cười khanh khách gọi: “Anh Hoài Chinh? Anh Hoài Chinh?”

“Gọi một lần nữa xem?” Giọng sặc mùi nguy hiểm.

“Anh Hoài Chinh ——”

Hướng Viên ôm cổ anh, cười tươi như hoa.

Một giây kế tiếp, môi bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi xâm chiếm khuấy động không chút khách khí, còn thân mật hơn cả lúc trước, thậm chí không cho cô không gian hô hấp, lúc cắn lúc mút nặng nhẹ khác nhau rất gây khó dễ. Hướng Viên chìm trong ý loạn tình mê không nói được gì, ôm cô anh bắt đầu triền miên, cơ thể mềm nhũn ra.

Từ Yến Thời tiến lùi có lực, hôn được một lúc thì rời đi, miễn cưỡng dựa vào ghế nhìn đôi mắt chan chứa nước xuân của cô, xem chừng là muốn anh hôn tiếp.

Nhưng khi cô lại gần thì anh lại nghiêng đầu đi, ngả người về sau không chịu hôn, lạnh lùng nhìn cô, “Hôm nay anh mệt, buồn ngủ rồi.”

Hướng Viên lắc lư cái đầu nhỏ, làm bộ tuột xuống khỏi người anh.

“Được rồi, anh Yến Thời.”

Song một giây sau đã bị người ta ấn chặt trên đùi, không nhúc nhích được.

Hướng Viên: “Anh buông em ra.”

Từ Yến Thời tựa lưng vào ghế, khẽ nâng cằm lên, lạnh lùng khiến người ta hoảng sợ, “Gọi một lần nữa.”

“Lời khen không nói hai lần.”

Tim cả đập nhanh như trống, thật lòng Hướng Viên rất sợ mình chọc giận anh thật, nên muốn đẩy anh ra.

Từ Yến Thời ấn chặt cô lên đùi, ngón tay anh nâng cằm cô lên, vừa ngước lên đã thấy được ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy nghiêm nghị, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai: “Em cố ý?”

Hướng Viên cười né tránh, nhưng chẳng ngờ ngay sau đó đã bị anh bế tới giường. Từ Yến Thời tóm hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn tai cô, Hướng Viên run rẩy, nhạy cảm thở không nổi, hờn dỗi nhìn anh.

“Hay tối nay thử lại lần nữa?”

Hướng Viên hưng phấn như con chim ngói nắng hạn lâu ngày gặp mưa dầm dề, gật đầu lia lịa, nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng.

——

Đêm hôm đó, cả hai người đều nhiệt tình.

Vừa vào cửa đã bắt đầu hôn môi, vừa hôn vừa đi vào phòng ngủ, suy cho cùng về tới nhà mình cũng thoải mái hơn. Hướng Viên cảm giác được Từ Yến Thời buông cô ra, chỉ vài ba lần đã cởi hết đồ cô, sau đó đi đến lấy đồ ở trong tủ đầu giường ra, hai mắt đỏ lừng.

Áo sơ mi trên người anh nhăn nhúm, vạt áo phanh ra để hở khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng lộ rõ, cô nhìn mà khó lòng kiềm chế.

Ánh mắt quyến rũ đầy ý xuân, ngón chân đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng cởi áo anh ra. Anh lập tức phóng mắt nhìn đến, cúi người vuốt tóc cô, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Sốt ruột rồi hả?”



Vẫn là Hướng Viên lên trước.

Người đàn ông nằm trên người cô bật cười lần nữa, hầu kết lăn lên lăn xuống.

Hướng Viên xấu hổ, dứt khoát vùi mặt vào chăn, buồn bực hét ầm lên, sao lại chán thế kia chứ. Sau đó cô kéo chăn xuống để lộ đôi mắt, nhìn áo sơ mi được cởi một nửa, người đàn ông lười biếng dựa vào đầu giường hút thuốc, thậm chí đến quần áo vẫn chưa cởi.

Hướng Viên giơ chăn bụm mặt lại, nửa che nửa hở nhìn anh, muốn nói lại thôi.

“Đừng che nữa, không thở được bây giờ.” Từ Yến Thời kéo chăn xuống, rồi lại thấy cô cứ che che giấu giấu, anh ngậm thuốc vào miệng, tức cười nhìn cô, giơ tay chạm nhẹ vào mũi cô, “Còn xấu hổ với anh à?”

Hướng Viên ôm lấy vòng eo gầy gò rắn chắc của anh, mặt dán sát vào hình xăm kia, càng lúc càng siết chặt, cảm nhận được thân nhiệt của anh mà cõi lòng như được lấp đầy thỏa mãn, thậm chí còn muốn nuốt hết lý trí của cô.

Kỳ lạ, sao càng ngày lại càng yêu anh hơn vậy chứ?

Cô như thể sắp được anh chữa khỏi căn bệnh sợ kết hôn, cô nghĩ, nếu có con với anh thì hình như cũng không tệ, một lớn một nhỏ ngồi trên sofa chơi game, hoặc là Từ Yến Thời dạy con, cũng tốt lắm chứ.

Như thể dù anh làm bất cứ việc gì, cô vẫn luôn cảm thấy rất tốt.

“Từ Yến Thời, em hơi muốn kết hôn với anh rồi.”

***

Đảo mắt đã tới tháng bảy.

Hội nghị Tuslan được đưa tin trên khắp các trang web.

Ngày khai mạc ở Tuslan, đoàn đại biểu trung Quốc bị truyền thông súng dài súng ngắn vây quanh, giới truyền thông đặt từng câu hỏi một. Lúc mọi người chụp ảnh xong chuẩn bị rời đi, bỗng có một phóng viên nước ngoài dùng tiếng Anh gây khó dễ với chuyên gia quân sự.

“Giáo sư Tưởng, nghe nói cuối năm nay Vi Đức Trung Quốc sẽ bắn vệ tinh định vị toàn cầu lần thứ hai mươi. Chúng tôi khá là tò mò, nếu đã có GPS của Mỹ, hơn nữa kỹ thuật cũng tân tiến và thuận lợi hơn bất cứ quốc gia nào, thì không hiểu vì sao mọi người còn phải uổng công vô ích như thế?”

Đoàn đại biểu Trung Quốc rối rít dừng bước.

Lời này nghe có ý khiêu khích rõ ràng, trong nháy mắt toàn bộ hội trường yên lặng hẳn, dường như đang đợi Trung Quốc đưa ra câu trả lời hoàn mỹ.

Lương Tần và giáo sư Tưởng đưa mắt nhìn nhau, đang sắp xếp ngôn ngữ xem để trả lời câu hỏi này uyển chuyển thế nào mà không đắc tội với người ta, đối mặt với trường hợp này, máy quay ống kính ghi chép lại mỗi một khoảnh khắc, chỉ một chút sơ suất sẽ phá hỏng hình tượng quốc gia.

Nhưng vào lúc mọi người đang ngóng trông, thì bất chợt nghe thấy một giọng nam trẻ tuổi vang lên bên tai, tiếng Anh tiêu chuẩn ——

“Trước kia lúc không có tiền, tôi cũng cảm thấy thuê nhà rẻ hơn mua nhà nhiều.”

Chỉ một câu đã trả lời câu hỏi một cách chu toàn, không những không mất khí thế mà lại có phong độ.

Đoạn video ngắn này nhanh chóng lan truyền ở Weibo, trở thành thu hút trong suốt mùa hè.

Một câu nói của người đàn ông trẻ tuổi này đã khiến nhân dân trong nước phấn chấn! Giương cao quốc kỳ ca bài ca tương lai Trung Quốc!

Mùa hè năm ấy, Từ Yến Thời cũng trở thành nhân vật sốt dẻo nhất!



Đâu đâu cũng toàn là tin tức về anh.

Hướng Viên nhớ mang máng, đêm hôm đó, người đàn ông này nói bên tai cô một câu vừa thờ ơ lại cực kỳ nghiêm túc.

“Bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi, Viên Viên.”

Bình luận

Truyện đang đọc