TRÊN TRỜI RỚT XUỐNG BA BÁU VẬT HAI BẢO BẢO VÀ MỘT LÃO CÔNG



Tần Mộ Ngôn quấn băng, cài cúc áo sơ mi một cách duyên dáng, “Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn.


Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới có tiếng trả lời, “Thím nhỏ nhờ Lạc Hân như thế mà không hề nói với chú tiếng nào, có chăng là chú vẫn chưa đủ tín nhiệm hoặc là người chưa đủ gần gũi với thím ấy?”
Sau lời nói đó của Tần Nam Phong, Bạch Tuấn Kiên như cảm nhận được nhiệt độ phòng đã giảm thêm mấy độ nữa.

“Vậy nên cháu đã mở một tài khoản, định đóng giả thành thầy giáo của một công ty điện ảnh…”
Tần Mộ Ngôn tựa lưng vào ghế sofa, ưu nhã, lười biếng, “Sau đó thì sao?”
“Thím nhỏ mà có đối xử không tốt với chú thì…”

“Đưa tài khoản đây!”
Đôi chân dài của anh bắt chéo lại một cách tao nhã, những ngòn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đưa ly rượu đỏ lên, nhấp một ngụm, “Tôi sẽ liên hệ riêng với cô ấy.


Tần Nam Phong ở đầu dây bên kia giật thót cả mình, “Nhưng mà chú…”
“Không muốn có tiền tiêu vặt nữa sao?”
“Ơ khoan đã chú yêu! Cháu sẽ gửi ngay đây ạ!”
Ngay sau khi Tần Mộ Ngôn đăng nhập vào tài khoản mà Tần Nam Phong đưa cho thì một lời mời kết bạn hiển thị ở giao diện của mục liên hệ.

Ảnh đại diện là khuôn mặt của một thiếu nữ xinh đẹp.

Đoạn ghi chú trong lời mời kết bạn là “Chào thầy, em là Tô Ánh Nguyệt.


Anh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào tài khoản của Tô Ánh Nguyệt lắc đầu bất lực.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, đã hai mươi ba tuổi đầu rồi mà vẫn cữ như mới mười ba.

Anh bấm nút đồng ý kết bạn!
Trong căn phòng bên cạnh, Tô Ánh Nguyệt nằm trên giường, cẩn thận suy nghĩ, “Quý Ngân, cậu nói xem thầy giáo này tính cách sẽ như thế nào?”
“Lạc Hân nói rằng cô ấy không biết đến người này và chỉ nghe nói rằng tính khí ông ấy khá thất thường, sớm nắng chiều mưa…”

Khuôn mặt của cô trở nên nhăn nhó, “Lỡ chẳng may, tớ nói lời khó nghe, làm phật ý vị giáo viên này khiến thầy ấy không muốn giúp đỡ tớ nữa thì sao?”
Phúc Quý Ngân cau mày suy nghĩ, “Vậy gửi cho ông ấy cái nhãn dán hình con mèo đi.

Mèo là loài động vật vô hại với con người lại dễ gần, không gây phản cảm nữa.


Tô Ánh Nguyệt cảm thấy lời nói đó của Phúc Quý Ngân khá hợp lý.

Do đó, cô hít một hơi thật sâu và gửi cho ông ấy một nhãn dán hình con mèo nhỏ đáng thương.

“Bạch Tuấn Kiên!”
Trong phòng bên cạnh, anh ra hiệu cho Bạch Tuấn Kiên, “Hãy kiểm tra con mèo này cho tôi!”
Bạch Tuấn Kiên”…”
Nửa giờ đồng hồ sau, thông tin về con mèo được gửi đến Bạch Tuấn Kiên.

“Thưa ngài, con mèo mà phu nhân đã gửi cho ngài là một biểu tượng cảm xúc khá phổ biến ạ!”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, “Gửi cái này là có ý gì?”
Bạch Tuấn Kiên lắc đầu rồi ngẩn người ra.

Hai người đàn ông nghiêm túc chưa từng lướt mạng xã hội này đã nghiên cứu rất lâu về con mèo này nhưng họ vẫn không thể hình dung ra được ý nghĩa của nó là gì.


“Hai vị tiểu thiếu gia Tinh Vân và Tinh Thiên có thể biết đó ạ!”
Cuối cùng, đây là gợi ý dí dỏm của Bạch Tuấn Kiên.

Kết quả là Tinh Vân và Tinh Thiên ở nơi xa cùng lúc nhận được thông báo tin nhắn.

Và nội dung tin nhắn không có gì khác ngoài gói nhãn dán được gửi từ bố của họ – Tần Mộ Ngôn.

“Anh hai! Daddy là người nghiêm túc như vậy, sao hôm nay lại gửi nhãn dán yêu thương thế này?”
Tinh Thiên hào hứng nhìn Tinh Vân, “Hay là Daddy đang yêu đương gì đó với Mommy rồi?”
Tinh Vân mặc kệ em mình, giơ tay lên gửi tin nhắn cho Tần Mộ Ngôn, “Bố à! Biểu tượng này có nghĩa là mẹ chính là con mèo nhỏ đáng thương này và đang nhìn bố bằng đôi mắt long lanh lấp lánh kia, rất mong nhận được sự quan tâm từ bố đấy!”
Tên nhóc gửi tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Tinh Thiên.

Tinh Thiên bĩu môi, “Anh coi thường Daddy quá rồi đó nhen!”
“Daddy là người giàu nhất Dung Hưng này, là người đàn ông quyền lực nhất Dung Hưng này! Sao lại có thể không hiểu một cái nhãn dán cỏn con này được chứ?”
Dứt lời, điện thoại của cả hai lại nhận được một nhãn dán khác từ Tần Mộ Ngôn, “Cái này có nghĩa là gì?”
Tinh Thiên “…”


Bình luận

Truyện đang đọc