TRÊN VẠN DÂN LÀ HOÀNG ĐẾ TRÊN HOÀNG ĐẾ LÀ PHU QUÂN!


Đại phu rất nhanh liền đi tới, khi Ôn Ngọc bước vào cửa đã nghe tiếng khóc thất thanh của tiểu đệ.

Phải nói, hắn cũng không biết bị động thai đối với nữ nhân đau đến mức nào, nhưng Ôn Từ làm như sắp chết tới nơi khiến Ôn Ngọc cũng bị cuốn theo.
Hắn còn nhớ lần trước y bị gã kia không nương tay vứt xuống sàn, nhìn vô cùng đau nhưng Ôn Từ còn không gào đến mức này đâu.
Ôn Từ đang ủy khuất với hắn...
"Ca ca...!Đau a..." Y nắm tay hắn lắc lắc đầy tủi thân.

Cũng may là đại phu nói không sao, nếu không...!Cũng không biết y sẽ ra thành cái dạng gì...
"Chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi thôi.

Cũng đừng làm việc gì nặng ảnh hưởng đến đứa nhỏ..." Ôn Ngọc nghe đại phu dặn dò mấy thứ, rút ra kết luận...!Hắn không thể đưa y về kinh thành ngay bây giờ được.
Hắn không muốn về nhà kia, bà thím mặt dày vẫn đang ở đó, nếu như bà ta có ý đồ xấu hại hắn và Ôn Từ nữa thì càng không tốt.
Đang khi trầm mặc suy nghĩ giải pháp, Lưu trưởng thôn từ phía sau hắn đi đến đặt tay lên vai hắn nói: "Ôn Ngọc tiểu tử, đưa y về nhà ta tĩnh dưỡng mấy ngày rồi đi."
Ôn Ngọc hai mắt sáng rực, nếu nói cả cái thôn này như động hồ ly thì nhà trưởng thôn chính là nơi an toàn nhất, hắn cúi đầu với lão vui mừng đa tạ: "Thật tốt, đa tạ ông, Lưu trưởng thôn."
"..."
Hoàn tất đưa Ôn Từ đến nhà Lưu trưởng thôn, Ôn Ngọc lại đến nơi vắng người gọi Túc Viên: "Ngươi về báo lại Đoan nhi, ta và A Từ sẽ ở lại Lưu gia thôn mấy ngày, nhắc y đừng quá lo lắng.

Còn Ngũ Dương và Lục Miên theo ta."
Túc Viên chần chừ chốc lát, nhưng bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Ôn Ngọc, gã chỉ đành gật đầu phục mệnh.
Ôn Ngọc quay về, nhìn thấy Lưu Mặc, cũng chính là Lưu trưởng thôn ngồi ngây ngốc trước bàn đá đặt dưới gốc Tử Đằng, cũng không biết ông đang nghĩ cái gì...
"Lưu trưởng thôn." Ôn Ngọc đi tới, mở miệng chào hỏi.
"A!" Ông ta giật mình, giây tiếp theo nhận ra hắn liền nở nụ cười hiền hậu: "Ôn Ngọc tiểu tử, ngươi vừa đi đâu về thế?"
"Ta có chuyện, ông làm sao lại ngồi đây thờ thẫn như vậy a?"
Lưu Mặc ngập ngừng, cố gắng lắm cuối cùng cũng nói: "Ca nhi kia...!Không phải tức phụ ngươi đó chứ? Ngươi cũng chưa thành thân, làm sao lại để người ta bụng lớn thế kia? Vừa nãy đại phu còn bảo ta, hắn có hài tử...!Cũng gần bảy tháng rồi..."

Ôn Ngọc: "..."
Ôn Ngọc ngu người, hắn như nhớ tới cái gì bỗng bật cười thật lớn, cười đến không thể ngừng lại được.
Lưu Mặc khó hiểu, ông còn tưởng hắn cười trên nỗi lo lắng ông dành cho hắn, nhất thời bị chọc giận.
Ôn Ngọc nhận thấy sắc mặt Lưu Mặc dần không tốt thì lập tức đàng hoàng nghiêm chỉnh giải thích: "Lưu trưởng thôn, đa tạ ông đã lo lắng cho ta...!Chẳng qua..." Hắn dừng một lát điều chỉnh thái độ, nói: "Người đó không phải tức phụ ta...!Y là Ôn Từ, đệ đệ ruột đã thất lạc nhiều năm của ta."
Lưu Mặc: "..." Tiếng sét giữa trời quang.
"...!Ngươi nói, y là A Từ?"
"Phải."
"...!Đệ đệ ruột của ngươi?"
"Đúng a."
Lưu Mặc: "..."
Ông ta không tin vào những gì mình đã nghe, toàn thân bất giác run rẩy...!Ông cũng chỉ thấy y vài lần lúc vừa mới sinh, là một ca nhi xinh đẹp, đáng yêu...!Không nghĩ tới, hôm nay có thể nhìn thấy y...
Rồi Lưu Mặc nhớ đến cái bụng quá khổ kia của y liền tò mò hỏi Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc đúng là có kể cho ông nghe, nhưng sắc mặt hắn lại thập phần khó coi.
Lưu Mặc không khỏi thương tiếc cho y, nhưng ông không an ủi hay nói gì với Ôn Ngọc.

Bởi vì cho dù nói cái gì hiện giờ cũng vô dụng, sự việc đã là quá khứ.

Ông chỉ thầm cầu mong y đi cùng với Ôn Ngọc sẽ được hắn chiếu cố nhiều hơn một chút.

Bù đắp cho quãng thời gian đau khổ kia.
Cả hai nói chuyện phiếm một lúc thì gặp được Lưu phu nhân từ phòng bếp đi ra, trên tay là khay thức ăn phù hợp với thai phu.

Vốn dĩ bà có kinh nghiệm nấu ăn như thế là vì cháu dâu của bà cũng là một ca nhi đang mang thai.


Bà đưa khay đồ ăn cho Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc tiếp nhận, đa tạ rồi xoay người vào trong.
"A Từ."
Ôn Từ mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, nghe tiếng ca ca thì định tự thân chống tay ngồi dậy, hắn thấy vậy mới vội vàng để khay xuống bàn đỡ y ngồi, đầu tựa vào giường.

Giọng Ôn Ngọc mềm dịu dỗ dành: "A Từ ăn chút canh dưỡng thai."
Ôn Từ mặc dù hiện tại cái gì cũng không muốn ăn.

Bất quá, y không thể từ chối vị ca ca này của mình.

Ôn Từ miễn cưỡng mở miệng ngậm lấy thìa, canh ấm từ từ trượt xuống cổ họng rồi xuống bụng.

Ôn Từ khó khăn tiếp tục ăn hết canh, suýt chút nữa thì nôn ra sạch sẽ.
Hắn thấy mặt nhỏ của tiểu đệ nhăn nhó khó giấu thì buồn cười.

Về sau nếu Tam hoàng cũng mang hài tử như thế này thì không biết hắn kham nổi hay không đây...
"Khó ăn như vậy?"
Ôn Từ khóc không ra nước mắt: "Không phải canh khó ăn, mà là ta không có khẩu vị."
"Vậy bảy tháng nay là ngươi ăn không khí sống, hửm?"
Ôn Từ ngượng ngùng: "Miễn cưỡng ăn vào một ít."
Ôn Ngọc nhíu mày, thầm nghĩ không thể để y ăn như mèo vậy được.


Bánh bao sẽ không no bụng.
Hắn đi ra ngoài, quyết định chạy lên trấn trên thôn một chuyến, có thể sẽ có cái gì giúp thai phu ngon miệng.
Ôn Ngọc trên đường bắt gặp rất nhiều ánh mắt hướng về mình.

Đa phần là khó hiểu, ngưỡng mộ hoặc...!Khinh bỉ.
Có một hán tử nọ đi tới gần hắn, người này Ôn Ngọc biết, là Lưu Mễ...!Hàng xóm tương đối tốt khi cha mẹ hắn còn sống.

Gã cười đùa bắt chuyện với Ôn Ngọc: "Ôn Ngọc tiểu tử, lâu rồi mới thấy ngươi."
"Lưu Mễ đại ca."
"Ta nghe cả thôn đồn ầm lên chuyện ngươi đã thành thân hả?"
Ôn Ngọc ngay tức thì bình tĩnh đáp trả: "Y là đệ đệ ruột của ta, không phải bạn đời của ta.

Huynh đừng nghe bọn họ nói lung tung."
"Đệ đệ ruột của ngươi?"
"Phải.

Huynh định lên trấn trên à?"
"...Ừ.

Ngươi cũng vậy sao?"
"Cùng đi.

Ta kể chuyện cho huynh nghe."
"..."
"Thì ra là vậy." Lưu Mễ minh bạch, đúng là gã không nhìn sai Ôn Ngọc, hắn thật sự không phải là kiểu người như vậy...
"Vậy sức khỏe A Từ hiện tại sao rồi?"
Ôn Ngọc đáp: "Vẫn ổn.


Chỉ có điều khẩu vị bị xuống dốc thậm tệ."
"Ngươi đi theo ta, có chỗ này bán đồ ăn cho các thai phu, ta nghĩ y sẽ thích chúng." Lưu Mễ nhiệt tình mời gọi.
Ôn Ngọc đáp ứng một tiếng lại cùng gã đi đến chỗ nọ.
"..."
Trong khi đó tại biên cương phía bắc, sau khi đích thân xuất trận dưới làn mưa nặng hạt, Lạc Hà lên cơn sốt cao.

Mặc dù Doãn Kế và thuộc hạ của lão đã phải chết toi dưới kiếm của Nhị đế.

Bất quá, y cũng suýt mất mạng dưới hẻm núi lớn.
Đấu kiếm với một đối thủ nặng ký ngay trong mưa, trên vách núi thì quả là trải nghiệm không muốn lập lại lần hai.
Bạch tướng quân cùng Thanh tướng quân đang có cuộc thảo luận khá đặc biệt bên ngoài trướng...
"Ngươi thấy ta nên gả con trai ta cho Khắc đế hay không? Hắn là một nam nhi giỏi võ nghệ, rất thích hợp với Khắc đế." Bạch tướng quân cười khà khà tay cầm chén rượu bá vai Thanh tướng quân.
Thanh tướng quân ngay lập tức phản bác: "Con gái ta thích hợp với Khắc đế hơn, một nữ nhân văn chương thượng thừa như hài tử của ta mới thích hợp ở bên cạnh Võ nhiếp chính vương..."
Chu tướng quân cùng Huyền tướng quân đi tới.

Chu tướng quân lớn tiếng nhảy vào: "Các ngươi cứ tranh giành Khắc đế cho nhi tử.

Ta thì thấy con gái ta phù hợp với Lạc đế hơn nhiều."
Huyền tướng quân cao hứng gấp ba lần: "Hừ, người như Văn nhiếp chính vương, Đoan đế rất phù hợp với nhi tử của ta.

Y tâm cao khí ngạo, thần sắc vô cùng quyền quý, ôn nhu với người.

Còn là người đọc sách, các ngươi không thấy y tốt đẹp thế sao?"
Lạc Hà trong trướng cau mày, mặt thập phần khó coi nói với Khắc Nhĩ: "Ngươi đá bọn họ đi cho ta, càng xa càng tốt."
Khắc Nhĩ bẻ khớp tay: "Vâng, Nhị ca.".


Bình luận

Truyện đang đọc