TRÊU CHỌC CẦU VỒNG


Gần đến mười hai giờ, công nhân sửa ống nước ban đêm được nhân viên công tác đưa đến, sửa ở dưới lầu hơn một tiếng đồng hồ.
 
Triệu Nghê Hạ ngủ trong tiếng lạch cạch mơ hồ, sáng hôm sau tỉnh dậy, nước trong phòng tắm đã bình thường trở lại.
 
Rửa mặt xong, che ống kính lại cởi qu@n áo rồi xuống lầu, không ngờ lại đụng phải Bùi Khước ở nhà bếp.
 
Bùi Khước dậy rất sớm, cô không có nghe thấy tiếng anh ra khỏi phòng và so với ngày hôm qua, sau khi anh ngủ một đêm xem ra hơi thở ở nhà đã dày thêm một chút.
 
Triệu Nghê Hạ khẽ chào hỏi với anh một tiếng: "Chào buổi sáng."
 
Anh cầm cốc nước lên nhìn cô một cái, giọng nói hơi khàn: "Chào buổi sáng."
 
Triệu Nghê Hạ đền gần quầy bếp, cầm ly trên khay lên rót cho mình một ly nước, rót xong, mới vừa quay người lại, lại thấy Bùi Khước bỗng nhiên đi về phía cô.
 
Sau khi cô tỉnh dậy vẫn chưa trang điểm, chỉ bôi một ít kem dưỡng ẩm đã đi xuống rồi, trên gương mặt mộc vào buổi sáng còn sự mơ màng sau khi tỉnh ngủ, bị hành động đột nhiên tới gần của anh làm cho ngẩn ra, phát hiện anh muốn đưa đồ cho cô thì mới đứng yên, chân không lùi về sau nữa.
 
Bùi Khước cách hơi gần, tay buông rất thấp, có lẽ là vì tránh khỏi ống kính, cố tình để quầy bếp ngăn lại.
 
Giữa các ngón tay cầm một chiếc kẹp tóc màu nhạt, anh khẽ nói: "Rơi rồi."
 
Mặt Triệu Nghê Hạ trong nháy mắt hiện lên vẻ thẹn thùng: "... Cảm ơn."
 
Khi vươn tay lấy lại cũng không dám để cho ống kính nhìn thấy, cô ngượng ngùng mà nhẹ giọng nói: "Không cẩn thận làm rơi."
 
Ngày hôm qua khi tắm rửa xong rời khỏi phòng tắm của anh, cô quấn hết mấy thứ quần áo sữa tắm dầu gội thành một đùm rồi ôm vào, vội vội vàng vàng rời đi, không chú ý tới cái kẹp tóc này lại để ở phòng ở anh.
 
Cô xấu hổ mà cúi đầu nuốt nước bọt.
 
...
 
Buổi quay phim hôm nay tương đối nhẹ nhàng, cả buổi sáng đều trải qua trong bầu không khí thư thái, cơm trưa vào buổi trưa tổ chương trình đã chuẩn bị xong xuôi, đến đúng giờ đưa tới tận cửa, tránh cho bọn họ phải phiền phức xuống bếp.
 
Buổi chiều, thẻ nhiệm vụ nhận được chỉ nói để bọn họ làm các hoạt động tự do.
 
Diện tích biệt thự không lớn, hoạt động tự do ở đây dường như cũng không có gì có thể làm được, Triệu Nghê Hạ cầm điện thoại gửi Wechat bằng giọng nói cho biên đạo* hỏi: "Bọn tôi có thể ra ngoài không?"
 
*Biên đạo: Biên kịch và đạo diễn.
 
Bản ghi hình vẫn còn trong giai đoạn chưa công khai, cô không biết bọn họ có cần phải cố gắng giảm bớt khả năng xuất hiện hiện trước công chúng hay không.

 
Tổ chương trình lại rất hào phóng mà đáp lại, biên đạo bên kia trả lời nói: "Được chứ, khu vực xung quanh đây đều được, nhưng mà trước tiên hai tiền bối hãy chờ một chút, chúng tôi lập tức cử một quay phim qua đó."
 
Muốn ra ngoài, đương nhiên phải có người đi theo quay phim.
 
Dường như bọn họ đã tính toán xong xuôi cho buổi khai máy chính thức sắp tới rồi, Triệu Nghê Hạ không bận tâm thay cho bọn họ nữa, sau khi được cho phép thì quay đầu lại hỏi Bùi Khước: "Vậy chúng ta ra ngoài mua sắm?"
 
Anh thế nào cũng được mà gật đầu.
 
Bên ngoài đang nắng chói chang, cô nhìn một cái, quyết định lên lầu thay quần áo trước.
 
Sau khi Bùi Khước uống ly nước xong, cũng tùy ý nện bước theo sát đằng sau đi về phòng.
 
Đợi đến khi xuống lầu lần nữa, Triệu Nghê Hạ mặc một cái áo khoác mỏng có thể che nắng, còn bôi cả kem chống nắng, đội mũ che nắng.
 
Mà Bùi Khước vẫn mặc bộ đồ kia như cũ, chỉ đội thêm một cái mũ chống nắng.
 
Cô vô cùng ngạc nhiên: "Anh không thay đồ sao?"
 
"Không sao." Anh nói: "Tôi không sợ phơi nắng."
 
Người quay phim đến rất nhanh, một nhóm ba người bọn họ lập tức đi ra ngoài.
 
Đi một mạch về phía trước dọc theo đường mòn bên ngoài biệt thự, ven đường nở vài lùm hoa dại chằng chịt.
 
Thỉnh thoảng Triệu Nghê Hạ nói hai câu, Bùi Khước cũng ngẫu nhiên khẽ đáp lại một câu.
 
Bọn họ đi không nhanh, bước chân thong thả, đôi khi nhìn thấy bóng của các công trình kiến trúc có diện tích lớn chiếu xuống, Triệu Nghê Hạ sẽ cố ý đi đến chỗ bóng râm kia.
 
Bùi Khước không có mở miệng, chỉ đi theo phía sau cô, chầm chậm đi tới gần cô, sau khi thống nhất hành động rồi thì ngầm hiểu mà cùng nhau di chuyển ở dưới bóng râm.
 
Người quay phim khiêng máy quay đi ở phía sau bọn họ, vừa nhìn vừa âm thầm tặc lưỡi ở trong lòng.
 
Hai người này nói thế nào nhỉ, đôi khi bầu không khí căng thẳng đến nỗi người ngoài nhìn vào cũng thấy xấu hổ khó chịu, nhưng đôi khi, ở một vài chỗ nho nhỏ thế này, bọn họ lại có sự nhịp nhàng đến nỗi không thể nói được, tự nhiên đến nỗi giống như đáng lẽ phải như vậy.
 
Triệu Nghê Hạ nghĩ rất nhiều, trong lúc tránh nắng, cô chỉ cảm thấy lúc này là trạng thái yên bình hiếm có của bọn họ.
 
Toàn bộ khu vực này là một viên khu* nghỉ dưỡng.
 
*Viên khu: dùng để chỉ khu vực được quy hoạch dưới sự quy hoạch tập trung và thống nhất của chính phủ, trong khu vực được thành lập đặc biệt cho một loại ngành nghề cụ thể và hình thức doanh nghiệp, công ty,... thống nhất quản lý. Ví dụ điển hình là các khu công nghiệp, khu mậu dịch tự do, khu công nghiệp,… 
 
Cô nhớ khi tới nhìn thấy có một hồ nước gần đây, nói với Bùi Khước một tiếng rồi lập tức đi về phía hồ nước.
 
Hàng cây bên đường nối tiếp nhau rũ xuống tạo thành bóng râm xanh ngát, liên tục kéo dài đến hai bên bờ hồ.
 
Bên hồ có một ông cụ cao tuổi tóc hoa râm, đang nhàn nhã ngồi ở dưới bóng cây thả câu.
 
Bọn họ đi đến một chỗ không xa không gần dưới bóng râm mà nhìn.
 
Kỹ thuật câu cá của ông cụ không tồi, chỉ trong chốc lát đã có cá mắc câu.
 
Triệu Nghê Hạ nhìn con cá tươi ngon kia, hai mắt đã mở to hơn một chút.
 
Có lẽ là quá kích động, khi ông cụ vung cần câu một lần nữa, thấy con cá kia còn to hơn con trước, cô không nhịn được mà khẽ hô một tiếng, nắm lấy cánh tay của Bùi Khước: "Anh xem cần câu kia cũng..."
 
Vài giây sau ý thức được hành động của chính mình, cô vội vàng thu tay lại, nói với anh: "... Thật ngại quá."
 
Bùi Khước liếc cô một cái, không nói chuyện.
 
Ánh nắng nóng rực dường như xuyên qua kẽ hở của tán lá cây mà rơi xuống.
 
Trong gió mang đến sự khô nóng nhè nhẹ.
 
Triệu Nghê Hạ chắp tay ra sau lưng, lại không được tự nhiên mà cuộn tay vào trong túi của chiếc áo khoác mỏng.
 
Xem câu cá xong, bọn họ đi dạo quanh hồ một vòng, rồi dọc theo đó quay về.
 
Buổi chiều hôm nay không hề xảy ra chuyện không thoải mái gì cả.
 
Tổ chương trình vẫn chuẩn bị cơm tối cho bọn họ như cũ, sau khi ăn xong, đợi bọn họ về phòng riêng rửa mặt, cuối cùng mới thông báo nhiệm vụ "hỏi và trả lời theo nhóm trong mười phút", có vẻ khá nghiêm túc.
 
Trước bức tường thủy tinh khổng lồ trong phòng khách kia, đặt thêm một chiếc ghế sô pha hai người ngồi, quay mặt ra bên ngoài bức tường, có thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài.
 
Trên thẻ nhiệm vụ viết, hai người bọn họ phải ngồi ở trên ghế sô pha cùng nhau thưởng thức cảnh đêm, đồng thời khen ngợi đối phương qua lại trong mười phút này, nói một vài ưu điểm của đối phương, sau đó sẽ tiến hành bốc thăm hỏi đáp.
 
Trước ghế sô pha là một cái hộp nhỏ đựng những mảnh giấy ghi câu hỏi, trên chiếc bàn thấp bên cạnh còn đặt đồng hồ tính giờ.
 
Tất cả đạo cụ đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
 
Sau khi hai người rửa mặt, thay đồ ở nhà thoải mái xong, Triệu Nghê Hạ nhìn chiếc ghế sô pha không dài lắm kia, chọn ngồi ở bên phải, Bùi Khước lập tức ngồi xuống bên trái.
 

Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng ba nắm tay, không được coi là quá gần, nhưng cũng không thể nói là xa.
 
Không biết có phải yếu tố tâm lý đang quấy phá hay không, dù sao cô vẫn cảm thấy dường như có thể ngửi được hơi thở sảng khoái sau khi tắm gội trên người anh, còn có hơi nóng mơ hồ truyền đến từ làn da anh.
 
Khẽ sắp xếp lại cảm xúc, để tránh cho việc vừa mới bắt đầu mà không khí đã căng thẳng, Triệu Nghê Hạ chủ động đề nghị: "Mở chút nhạc nghe nhé."
 
Bùi Khước ừ một tiếng, cầm điều khiển âm thanh ở bên cạnh lên thiết lập một lúc, trong phòng khách vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng.
 
Cô đưa tay nhấn vào cái nút ở trên đồng hồ, mặt đồng hồ bắt đầu tính thời gian mười phút đếm ngược.
 
Khoảng thời gian này nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, cả hai người bọn họ không ai vội vàng mở miệng, tựa như làm theo những gì thẻ nhiệm vụ nói, thật sự thưởng thức cảnh đêm, thử thả lỏng cơ thể.
 
Màn đêm rất tối, còn có nhiều sao hơn hôm mà cô nhìn thấy ở buổi tiệc sinh nhật của Ann Bành, từng cái một nhấp nháy liên tục.
 
Bầu không khí ở đây hẳn là rất tốt.
 
Triệu Nghê Hạ thất thần nghĩ, nhưng mà cảm giác tồn tại của anh ở bên cạnh, cho dù cô nghĩ như thế nào thì chuyện khác cũng không được xem nhẹ.
 
Có lẽ vài phút đồng hồ trôi qua, cô mở miệng: "Tôi nói trước đi."
 
"Xét về ưu điểm... ưu điểm của anh." Cô nói một cách khách quan: "Thật ra rất nhiều."
 
Triệu Nghê Hạ vừa trả lời, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia.
 
Anh là người rất nghiêm túc, chuyện đã quyết định sẽ làm thì chắc chắn sẽ cố gắng làm tốt nhất, không sợ phải chịu khổ, cho dù là quay phim hay là việc khác, chưa bao giờ phàn nàn vất vả.
 
Hơn nữa con người anh, thực ra không có lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
 
Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh rất chảnh chọe mà bảo cô đợi vài ngày, sau đó cô mới biết được, đó là bởi vì buổi kiểm tra đánh giá thực tập sinh hàng tháng của bọn họ, anh đang huấn luyện thêm cho vài người xếp hạng thấp nhất.
 
Bị người không quen biết xin nhờ, lại giành khoảng thời gian một tuần để huấn luyện giúp.
 
Thoạt nhìn hoàn toàn không giống chuyện anh sẽ làm, nhưng anh thật sự đã làm.
 
Triệu Nghê Hạ chọn một vài nội dung có thể nói từ trong ký ức, ví dụ như nghiêm túc, ví dụ như nỗ lực, ví dụ như không sợ vất vả, nêu ra một vài ví dụ khi quay phim, nói đến cuối, vẫn không nhịn được mà khẽ chêm thêm vài câu.
 
"... Còn nữa, đó là thực ra thực sự không có lạnh lùng như vẻ bề ngoài." Cô nói: "Ngoài lạnh trong nóng, không có khó đến gần như vậy, cũng không có khó ở chung như vậy."
 
Cô nhấp môi dưới, nói đến đây thì ngừng lại.
 
Bùi Khước nhìn cô một cái.
 
Thời gian còn có vài phút, Triệu Nghê Hạ chuyển tầm mắt về phía màn đêm, chờ anh tiếp tục đề tài này.
 
Câu trả lời của anh thì ngắn gọn hơn nhiều so với của cô, trầm mặc trong chốc lát, anh chỉ nói hai câu: "Rất cởi mở, rất chân thành."
 
Triệu Nghê Hạ đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy nội dung phía sau, kinh ngạc mà liếc nhìn anh, suy nghĩ đến việc đây là đang ở trong chương trình, hiện tại bọn họ lại là tình trạng này, cô nhịn câu đầu tiên trong nháy mắt nảy ra trong lòng cô xuống: [ Tôi nói nhiều như vậy mà anh chỉ nói có hai câu? ]
 
Sau khi khen ngợi ưu điểm lẫn nhau xong, bắt đầu bốc thăm hỏi đáp.
 
Trong hộp nhỏ đều là câu hỏi mà tổ chương trình đã chuẩn bị xong xuôi, mỗi người thay phiên bốc, có cái hỏi một mình anh, cũng có cái hỏi một mình cô, có cả câu hai người đều phải trả lời.
 
Phần này không tính vào trong vòng mười phút, cũng không nói khi nào thì dừng, có lẽ là muốn xem bọn họ tự do triển khai, tự mình khống chế.
 
Câu hỏi cũng không có quá drama, chỉ là dẫn đường cho bọn họ trò chuyện về chuyện trước kia nhiều hơn.
 
Triệu Nghê Hạ nhận ra ý đồ của tổ chương trình nên cũng phối hợp đề cập rất nhiều vấn đề có thể đề cập đến.
 
Sau khoảng bảy tám câu hỏi, cô cảm thấy thời gian khá dài rồi thì duỗi tay về phía thùng giấy, nói: "Tôi bốc một cái cuối cùng đi."
 
Rút ra nhìn một cái, trên giấy viết là:
 
[ Vẫn sẵn lòng làm bạn với đối phương chứ? ]
 
Cô dừng lại, gằn từng tiếng đọc ra câu hỏi.
 
Quan hệ mà chương trình này định vị cho bọn họ là bạn cũ, giữa cô, Bùi Khước và Tỉnh Hữu, quả thực là cũng có tình bạn.
 
Triệu Nghê Hạ suy nghĩ một chút, không có nói quá nhiều, sau đó trả lời có chút mơ hồ: "... Ừ, nếu như có thể."
 
Vài giây sau khi nói xong, cô mới cầm tờ giấy nhìn về phía Bùi Khước, chờ anh trả lời.
 
Bị cô nhìn chằm chằm, anh lia nhanh qua tờ giấy trước, rồi sau đó mới ngẩng mắt nhìn cô.
 
Hai ánh mắt chạm vào nhau, Triệu Nghê Hạ cảm thấy biểu cảm của anh không dễ coi cho lắm, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một cái.
 
Giọng nói của Bùi Khước lạnh nhạt hơn bình thường rất nhiều, giọng điệu cũng trầm xuống, anh nói: "Tôi không muốn trả lời câu hỏi này."
 
...
 
Điện thoại ở bên cạnh rung lên.
 

Triệu Nghê Hạ buồn bực vùi đầu ở trong gối, một lúc sau mới lần mò cầm lên.
 
Tiêu Tình Tình ở một căn nhà khác đang xem tình hình của bọn họ ở trong phòng khách qua camera giám sát, sau khi phần kia kết thúc, thì gửi cho cô rất nhiều tin nhắn quan tâm cảm xúc của cô.
 
Cô không có hứng thú để trả lời, nói vài câu đơn giản để Tiêu Tình Tình đừng lo lắng, rồi lại nhét điện thoại sang một bên.
 
Ống kính trong phòng đã bị cô dùng quần áo che đi, từ khi về phòng đến giờ, cô vẫn có một chút suy sụp không thể nói rõ.
 
Triệu Nghê Hạ cảm thấy khó chịu, đứng dậy đi tắm một lần nữa, tắm xong đi ra ngoài tiếp tục ngẩn người nhìn trần nhà.
 
Không biết có phải là tâm trạng ảnh hưởng đến dạ dày hay không, cô nằm một lúc, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, xoa một lúc mà vẫn không thấy ổn, cơn đau nhẹ kia vẫn chưa hề giảm bớt.
 
Đã hơn mười một giờ rồi, cô không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chương trình, cảm thấy cũng không đến nỗi phải uống thuốc, nên đi xuống lầu rót nước nóng uống.
 
Sau khi uống chút nước nóng dường như thoải mái hơn một chút, Triệu Nghê Hạ không bật đèn, đứng ở trong bóng đêm.
 
Cô thật sự không có buồn ngủ, không muốn lên lầu, lại sợ mình lẳng lặng ở đây sẽ bị ống kính nhìn ban đêm quay được thì có vẻ rất kỳ lạ, dọa nhân viên công tác phòng quản chế* sợ, dứt khoát đổ đầy ly nước, cất bước đi tới phòng nghỉ không có máy quay.
 
*Phòng quản chế: trong các trường hợp bình thường, nó đề cập đến căn phòng đặt thiết bị hiển thị hệ thống giám sát và màn hình được sử dụng như một văn phòng để luôn theo dõi tình hình tại chỗ.
 
Trong phòng nghỉ có một bức tường, cũng hoàn toàn bằng thủy tinh.
 
Cô không bật đèn, đứng ở trước tường thủy tinh ngắm cảnh đêm, chầm chậm uống hết non nửa ly nước.
 
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, quay lại nhìn, không biết Bùi Khước xuống từ khi nào.
 
Anh khép cửa lại, cũng không bật đèn, đi tới chỗ cách cô vài bước chân thì dừng lại.
 
Ở giữa cách một chiếc ghế sô pha và vài cái ghế dựa, ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Triệu Nghê Hạ lóe lên, khẽ nặn ra một nụ cười: "Khuya như vậy còn chưa ngủ?"
 
Nói xong lại cảm thấy mình quá chủ động, khống chế độ cong khóe miệng lại.
 
Bùi Khước nói: "Cô cũng vẫn chưa ngủ."
 
Cô không lên tiếng, lại xấu hổ cười cười nói: "Vừa nãy dạ dày hơi khó chịu, xuống uống nước."
 
Giữa hai mày của Bùi Khước khẽ nhăn lại, nói: "Trong túi thuốc tôi mang theo có thuốc dạ dày..."
 
"Không cần." Cô lập tức từ chối lòng tốt của anh: "Chỉ là khó chịu một chút mà thôi, bây giờ uống nước nóng xong đã ổn rồi."
 
Triệu Nghê Hạ khẽ đứng dậy, muốn lên lầu, không đợi cô cất bước, không biết có phải là Bùi Khước nhìn ra được sự chống đối của cô hay không, bỗng nhiên hỏi: "Cô rất để ý đến câu nói lúc nãy tôi nói sao?"
 
Câu hỏi bất thình lình của anh khiến cho cô sửng sốt.
 
Câu nói lúc nãy nào?
 
Đương nhiên là ở trong phòng khách, anh nói khi đối mặt với câu hỏi kia, câu mà anh không muốn trả lời kia.
 
Cả buổi cũng bởi vì câu này mà vội vàng kết thúc.
 
Triệu Nghê Hạ không biết nên thừa nhận hay là nên phủ nhận, ở đây không có ống kính, dường như cô lại càng không có cách nào để đối mặt với anh.
 
Cô muốn nói chút gì đó, Bùi Khước lại mở miệng: "Quả thật tôi không coi cô là bạn."
 
Tay cầm ly có chút đình trệ, cô thật sự không thể cười nổi, thở hắt ra, hơi híp mắt lại, khẽ nói: "... Tôi biết rồi."
 
Không thể nán lại thêm được nữa, cô cất bước muốn đi, giọng nói của anh lại vang lên một lần nữa: "Có lẽ là tôi không lợi hại bằng cô."
 
Cô dừng lại, dừng chân lại dưới cái nhìn chăm chú của anh.
 
"Tôi không có phóng khoáng được như cô."
 
Ánh mắt Bùi Khước quét thẳng tắp về phía cô, giọng điệu khó nghe: "Có thể tâm vô giới đế*, tiếp tục làm bạn với người mình đã từng ngủ cùng."
 
*Tâm vô giới đế: nghĩa là trong lòng không có oán hận, không vui với người, vật, trong lòng không tích chứa oán hận, không vui. Nó diễn tả tấm lòng bao dung rộng lượng.

 


Bình luận

Truyện đang đọc