TRÊU CHỌC THIẾU NIÊN CỐ CHẤP


Trong phòng ăn rộng lớn, phút chốc rơi vào yên lặng.

Thỉnh thoảng chỉ có những tiếng khóc thút thít và nghẹn ngào.
Không ai ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy
Diệp Hân cầm giấy chứng nhận nhận con nuôi, trên mặt bà đầy vẻ kinh ngạc, rồi nhìn cô con gái nhỏ của mình, như thể bà đã nghe thấy một số nhận xét ngớ ngẩn.

Ngừng lại một lúc, bà quay sang liếc nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Kiều, rồi lại giật mình.
Thẩm Kiều không có vẻ ngạc nhiên như bà nghĩ.

Hơn nữa, vậy mà cô lại hoảng sợ.
Trong cơn hoảng loạn cũng có một chút gì đó như nhẹ nhõm, giống như đang nói rằng: "Đúng thật là như vậy.”
Cách đây rất lâu, khi cô giáo Trương vẫn đang dẫn dắt Thẩm Kiều, bà ấy đã từng nói chuyện với Diệp Hân.
Cô giáo nói rằng Thẩm Kiều là một đứa trẻ rất giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc.

Mặc dù ballet chỉ là một loại nhảy múa, nhưng trên thực tế, nó cũng là một hình thức biểu diễn, cần được biểu diễn trên sân khấu cùng với âm nhạc.

Loại hình biểu diễn này không chỉ đòi hỏi kỹ thuật, mà còn là trang phục, cách trang điểm và biểu cảm của các vũ công.

Và dường như Thẩm Kiều sinh ra là để dành cho loại “biểu diễn” này.

Cô có cảm giác tự do, thành thạo tất cả và có thể thu lại hoặc phô ra.
Vì tài năng này, nên nhất thời Diệp Hân không thể biết liệu Thẩm Kiều có thực sự không ngạc nhiên trước chuyện "bản thân mình là con nuôi" hay không, hay cô đang khéo léo che giấu sự ngạc nhiên này và ngụy trang nó bằng những trạng thái cảm xúc khác.
Ở phía đối diện, Thẩm Hòa Nguyệt vẫn còn đang khóc.
Diệp Hân liếc nhìn Thẩm Thành Quân, thấy sắc mặt ông ta như tro tàn nhưng lại không hề nói lời nào, giống như người ngoài, một tia tức giận đột nhiên bùng lên trong lòng bà.
“Tất cả đừng làm loạn nữa!” Ông ta đập bàn một cách nặng nề.
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Hòa Nguyệt.
Trong phút chốc, cô muốn bật cười một chút.

Nhìn thế nào cũng giống như là rất sợ hãi và lúng túng.
Diệp Hân hít một hơi sâu: "Kiều Kiều, con về phòng trước đi."
Thẩm Hòa Nguyệt cắt ngang lời bà: "Tại sao? Cứ để Thẩm Kiều ở đây, chúng ta cùng nhau nói cho rõ đi."
Diệp Hân: "Thẩm Hòa Nguyệt, con muốn bị đánh phải không?"
Tính tình đại tiểu thư của Thẩm Hòa Nguyệt bộc phát.


Cô ta bất chấp mọi thứ: "Mẹ! Con không quan tâm! Con muốn mẹ chọn con gái ruột của mẹ hoặc là con gái nuôi của mẹ! Hôm nay, con và Thẩm Kiều, ba và mẹ phải chọn một người."
Cô ta thực sự không cam tâm.

Loại không cam tâm này không chỉ vì Thẩm Kiều, lúc nhìn thấy ngày tháng trên giấy chứng nhận nhận con nuôi, nó đã dần dần chuyển thành hoài nghi của cô ta với ba mẹ, không biết họ có chán ghét thân thể yếu ớt của cô ta hay không.
Từ hôm tổng vệ sinh, sau khi lật xem những giấy chứng nhận này, Thẩm Hòa Nguyệt đã nhịn cho tới tận hôm nay.
Cô ta muốn đuổi Thẩm Kiều đi!
Ngoài ra, cô ta còn muốn ước mơ của Thẩm Kiều tan tành!
Tất nhiên, điều quan trọng hơn hết là nghe ba mẹ giải thích.
Trước sự bức ép của Thẩm Hòa Nguyệt, Diệp Hân không còn giữ được cảm xúc của mình nữa, nên liền tức giận quở trách: “Thẩm Hòa Nguyệt, đứa bé này, con muốn nổi điên với mẹ mình sao?”
“Vậy mẹ nói đi, tại sao mẹ lại nhận nuôi Thẩm Kiều?"
Cuối cùng, Thẩm Thành Quân ở bên cạnh đã từ từ lên: "Bởi vì Kiều Kiều rất đáng thương.

Khi đó, con bé rất nhỏ, đến cả đi đường cũng lảo đảo không vững.

Nếu như ba mẹ không đưa con bé về, thì có lẽ con bé đã chết vì bị đói trên đường, hoặc bị bắt cóc và bán đi rồi."
Thẩm Hòa Nguyệt: "Vậy thì ba mẹ cũng có thể gửi chị ta đến cô nhi viện mà, không phải sao?"
Thẩm Thành Quân hỏi ngược lại cô ta: "Con có thêm một người chị làm bạn, vậy không tốt sao? "
"Không tốt! Tất nhiên là không! Thật sự không tốt!"
Thẩm Hòa Nguyệt đột ngột đứng dậy, rồi chạy đến bên cạnh Thẩm Kiều.

Cô ta dùng sức lực lôi cô đứng dạy khỏi ghế, sau đó kéo cô về phía cửa: “Tôi không muốn có chị, chị đi đi!”
Cô bị đẩy hai ba cái.

Thẩm Kiều cũng không phản ứng gì, nhưng Thẩm Hòa Nguyệt lại tự mình ngã xuống trước.
"..."
Nhìn thấy như vậy, Diệp Hân và Thẩm Thành Quân đều giật mình, nên liền lập tức chạy đến bên cạnh cô ta: "Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt? Con sao vậy?"
Sắc mặt Thẩm Hòa Nguyệt dần trở nên xanh xao.

Hơi thở của cô ta cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Thẩm Kiều rất quen thuộc, đây là triệu chứng trước khi phát bệnh của cô ta.
Cô đã nhìn thấy rất nhiều lần khi cô còn nhỏ, nhưng trong mấy năm nay, dường như cô ta không phát bệnh lại.
Người ta nói, nếu triệu chứng này không thuyên giảm thì trở nên trầm trọng và dẫn đến hôn mê do thiếu oxy.
Thẩm Kiều vẫn chưa nhìn thấy, nhưng theo những gì “Thẩm Kiều” nói trong điện thoại, thì đây gần như là đã tới bước cần dùng đến thời gian của cô.
Không thể phủ nhận chuyện có một nhóm máu gấu trúc khỏe mạnh khác ở trong gia đình, thực sự có thể phòng tránh trước được.

Thẩm Kiều đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này ở dưới mắt, cô luôn cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng cô không khỏi cười khảy một tiếng.
Thẩm Hòa Nguyệt thực sự đã cố gắng dùng hết tâm sức để đuổi cô đi.

Hơn nữa, có lẽ cô ta không hiểu Diệp Hân, cô ta không biết ý định tốt của ba mẹ dành cho mình.
"Để chị ta...đi.

Đây là...nhà của con...con không cho phép người ngoài...người ngoài bước vào."
Diệp Hân quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều với biểu tình hết sức đấu tranh: "Kiều Kiều, chúng ta...."
Thẩm Kiều đã hiểu.

Cô không nói gì mà mím môi rồi quay người đi.

Cô đứng ở cửa thay giày rồi đi ra khỏi nhà.
"Rầm..." Tiếng
Tiếng cánh cửa đóng lại giống như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào trái tim Thẩm Kiều.
Nước mắt cô rơi trên mu bàn tay.

Nó rơi như đang mất đi sự kết nối.
Cuối cùng, cô cũng không thể thoát khỏi số phận?
Nhưng cô không cam tâm.
_____
Đêm đó.
Mặt trăng lơ lửng trên không trung.
Giữa tháng năm, bên ngoài không có gì lạnh, thỉnh thoảng mới có gió thổi qua, nên cũng rất thoải mái và dễ chịu.
Thẩm Kiều đã ngồi bên đài phun nước công cộng suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong hai tiếng qua, cô tự hỏi liệu Diệp Hân và Thẩm Thành Quân sau khi an ủi, vỗ về Thẩm Hòa Nguyệt thì có đuổi theo cô hay không.

Suy cho cùng, sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, dù cho mục đích ban đầu là lợi dụng, nhưng qua thời gian lâu, cuối cùng vẫn là khó ra tay?
Cô suy nghĩ kĩ lại tất cả những lời “Thẩm Kiều” nói, tiếp theo đó, chẳng phải cô sẽ gặp tai nạn sao?
Càng chờ đợi, trong lòng cô lại càng lạnh.
Không có ai đến, hai tiếng đồng hồ cũng không có người nào đến tìm cô.
Cho đến khi cô tuyệt vọng hoàn toàn.

Điện thoại di động bắt đầu nhắc nhở pin yếu, màn hình hiển thị đã hơn mười giờ tối.
Thẩm Kiều đứng dậy, cô vỗ vỗ ống quần của mình, rồi lẳng lặng đi tới cổng công viên.
Cô không cầm theo bất cứ thứ gì trên người, ngày mai lại đi biểu diễn, thực ra cô cũng không biết phải làm sao nên cô vô cùng mờ mịt.
Muộn như vậy rồi, cô còn định làm phiền Chu Ý Cầm sao? Nhưng mà hôm nay đi rồi, vậy sau này phải sao?
Cô chắc chắn không thể quay lại nhà họ Thẩm được nữa.
Trong phút chốc, cô nghĩ đến một người - Kỳ Ngôn Châu.
Đó là sự chỉ dẫn cho chính cô trong tương lai, để chọn một người tốt cho mình.

Hoặc, trong tương lai đã từng xảy ra những chuyện như thế này.

Vì đã khẳng định tất cả những gì “Thẩm Kiều” nói đều là sự thật, vậy thì nhất định Kỳ Ngôn Châu sẽ giúp cô.
Thẩm Kiều mở sổ địa chỉ, rồi lật xem.

Cô mới nhớ ra là mình hoàn toàn không có thông tin liên lạc của Kỳ Ngôn Châu.
Cô lại do dự hồi lâu.
Cuối cùng, thở dài một hơi, rồi đi đến ven đường bắt taxi, sau đó đến thẳng quán net.
____
Lúc này, trời nhá nhem tối, nhưng biển hiệu của quán net còn sáng sủa hơn.
Thẩm Kiều đứng ở cửa, nắm chặt điện thoại, lấy hết can đảm đứng trước cửa tự động.
Nếu Kỳ Ngôn Châu không có ở đây thì sao?
Lần trước khi bước vào, vẻ mặt của người đó khiến Thẩm Kiều cảm thấy rất khó chịu và có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, anh ta lại biết rõ thông tin liên hệ của Kỳ Ngôn Châu.
Đây là cách nhanh nhất để tìm Kỳ Ngôn Châu.
Cánh cửa tự động cảm nhận được có người và từ từ mở ra trước mặt cô.
Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu và sải bước đi vào trong.
Quầy lễ tân, quả nhiên vẫn là côn đồ đội mũ.

Nghe thấy âm thanh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Kiều.
A Tài hiển nhiên là sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy chỉ vào Thẩm Kiều, "Cô...!cô hình như là em gái của Kỳ Ngôn Châu? Sao cô lại đến đây?"
Anh ta bị Kỳ Ngôn Châu cảnh cáo, biết được một mặt hung ác của cậu, đương nhiên cũng không dám trêu đùa Thẩm Kiều.

Nghe vậy, Thẩm Kiều lùi lại nửa bước, rụt rè thì thào: “Xin chào, Kỳ Ngôn Châu có ở đây không?”
A Tài: “Hôm nay cậu ta sẽ không đến.

Đã muộn rồi mà cô còn đến đây để tìm cậu ta sao?”
Thẩm Kiều gật đầu: "Vậy thì tôi có thể hỏi anh về thông tin liên lạc của cậu ấy không?"
"..."
Nghe những lời này của Thẩm Kiều, A Tài có chút ngây ngốc rồi hoài nghi cô.
Rốt cuộc cô có phải bạn gái hay không?

Tại sao đến cả thông tin liên lạc cũng không có?
Thẩm kiều đang cầu xin người khác, nên cô cố gượng cười với anh ta, nhưng trông cô lại có chút đáng thương, như không còn chút màu sắc tươi sáng nào.
A Tài nhấc điện thoại trên bàn, rồi bấm một dãy số, sau đó gọi đi.
"Alo? Kỳ Ngôn Châu? Là tôi."
"..."
"Em gái xinh đẹp đó lại tới gặp cậu.

Cậu qua được không?....Tôi không biết gì hết, vậy có muốn tôi hỏi trước không?"
"..."
"Được được được, tôi biết rồi.

Cậu đừng dọa người khác nữa.”
A Tài cúp điện thoại, ra hiệu với Thẩm Kiều, nói: “Cậu ta nói mười lăm phút nữa sẽ đến, và yêu cầu cô đợi cậu ấy ở quán cà phê bên cạnh...!Ồ không phải, Quán cà phê đóng cửa lúc mười giờ đúng không? Em gái, sao không đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh ngồi một lát? ”
Đây chính là điều mà Thẩm Kiều muốn.
Cô gật đầu và ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Bên ngoài, màn đêm đen như mực, nhưng đèn vẫn sáng.
Sau một trò hề như vậy, Thẩm Kiều cảm thấy đói, nhưng không dám ăn, vì vậy cô chỉ có thể đi đến tủ lạnh lấy một chai nước, sau đó sử dụng 1% pin cuối cùng của điện thoại để kiểm tra.
Sau đó, cô ngồi xuống ghế salon trong cửa hàng tiện lợi, thẫn thờ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa kính.
____
Chưa đầy mười lăm phút.
Kỳ Ngôn Châu xông vào cửa hàng rồi thở hổn hển.
Nhìn xung quanh, cậu lập tức tìm thấy vị trí của_Thẩm Kiều.
Cậu cau mày, rồi bước đến trước mặt cô.

“Không phải tôi đã bảo cậu đừng đến đây sao!”
Sau khi giọng nói vừa phát ra, Thẩm Kiều liền quay đầu lại, hai mắt cô lập tức đỏ lên.
Ngay lúc đó, Kỳ Ngôn Châu giật mình, giọng nói nhẹ xuống, không còn vẻ dữ tợn nữa: “… Sao cậu lại khóc?”
Thẩm Kiều đứng lên.
Vì ánh sáng rất rõ, nên cậu có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của cô hơi sưng lên.
Rõ ràng là cô vừa khóc.
Trong đầu Kỳ Ngôn Châu hiện lên rất nhiều phỏng đoán, không lẽ là cô bị bắt nạt.
Thẩm Kiều khịt mũi, rồi nói: "Kỳ Ngôn Châu."
“Cậu sẽ giúp tôi, phải không?”
“…Đúng, tôi sẽ giúp cậu.

Ai đã bắt nạt cậu?”
Giọng nói của cậu mang đến cảm giác ớn lạnh, giống như một lưỡi dao sắc bén có thể cắt cổ kẻ thù mọi lúc, mọi nơi.
Thẩm Kiều: "Tôi không có nơi nào để đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc