TRÊU CHỌC VÀO LÒNG ANH

Edit: Viên Kẹo Nhỏ

Lục Mộ Trầm cõng Tống Nhiễm đến bãi đỗ xe.

Lý thúc đang ngồi ở trong xe chờ anh, xa xa thấy Lục Mộ Trầm cõng Tống Nhiễm đến, vội xuống xe, bước tới: "Đây là bị làm sao vậy?"

Lục Mộ Trầm: "Không cẩn thận bị trẹo chân. Lý thúc, phải làm phiền chú đưa đưa bọn cháu đi tới bệnh viện."

Vừa nói, vừa cõng Tống Nhiễm đi đến phía xe.

Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm thật sự muốn đưa cô đi bệnh viện, sợ tới mức kêu lên: "Không cần không cần! Chỉ là trẹo một cái, nắn lại thì không sao!"

Lý thúc đi tới, hỗ trợ mở cửa sau xe ra.

Lục Mộ Trầm bế Tống Nhiễm để vào trong xe, không cho cự tuyệt nói: "Không được, vạn nhất ảnh hưởng đến xương cốt thì làm sao bây giờ?"

Tống Nhiễm vội lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, thật sự không có việc gì, xương cốt vẫn còn tốt."

Nói xong, còn duỗi thẳng chân, xoay xoay mắt cá chân trước mặt Lục Mộ Trầm.

Cô chỉ nghĩ lừa Lục Mộ Trầm cõng mình, bây giờ thấy anh cho là thật, vậy mà còn muốn đưa cô đi bệnh viện, Tống Nhiễm lúc này có chút sốt ruột.

Không ngừng xoay mắt cá chân của mình, chuyển sang bên cạnh nói: "Cậu xem, không có việc gì đúng không? Chỉ là đau một chút, không cần đi bệnh viện."

Một lúc sau Lục Mộ Trầm không mở miệng. Rũ mắt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mắt cá chân của Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm thấy anh không hé răng, trong lòng hoang mang rối loạn, lặng lẽ cầm ngón tay anh, giống như trẻ con mắc lỗi, mắt trông mong nhìn anh.

Rốt cuộc Lục Mộ Trầm cũng ngẩng đầu lên, nhưng mà, sắc mặt cũng không tốt hơn. Trầm mặt nhìn Tống Nhiễm, trong mắt không có nửa phần cảm xúc.

Tống Nhiễm lừa người, có chút chột dạ, tiểu đáng thương nhìn Lục Mộ Trầm, mím môu không dám hé răng.

Đôi mắt xinh đẹp, ngập nước, bộ dáng tiểu đáng thương lọt vào mắt Lục Mộ Trầm, tâm nháy mắt như hòa tan.

Lục Mộ Trầm đau đầu nhíu mày.

Nha đầu này, sao lại nhiều hoa chiêu như vậy?

(Không hoa chiêu thì sao chị cưa đổ anh được @ _ @)

Lục Mộ Trầm đối với Tống Nhiễm hoàn toàn không có cách nào khác, bất đắc dĩ lên xe.

Xe chậm rãi xuất phát.

Ra khỏi trường học, đi đến đường Yên Vũ.

Tống Nhiễm quay đầu,cười với Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm cố ý trầm mặt, giả vờ tức giận: "Cậu còn không biết xấu hổ mà cười?"

Tống Nhiễm cong cong mắt, tay lén lút cầm lấy tay Lục Mộ Trầm: "Lục Mộ Trầm, đừng tức giận nha."

Thanh âm mềm mại, kêu Lục Mộ Trầm nghe được tâm đều mềm đến rối tinh rối mù.

Anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu: "Không tức giận."

Sao có thể tức giận đối với cô chứ?

Tống Nhiễm vui vẻ cười, đôi mắt cong cong, lúm má đồng tiền thật sâu bên khóe miệng, xinh đẹp đến nỗi làm người khác không dời mắt được.

___________________________________________________

Nửa giờ sau.

Lục Mộ Trầm đưa Tống Nhiễm đến cửa tiểu khu.

Hai người nói tạm biệt nhau xong, Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm đi vào tiểu khu, mới xoay người, trở lại trên xe.

Xe một lần nữa chuyển động, chậm rãi đi về phía trước.

Lục Mộ Trầm ngồi trên xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hàng phía trước, Lý thúc rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi một câu: "A Mộ, cô gái nhỏ vừa nãy là bạn gái cháu sao?"

Lục Mộ Trầm nghe vậy hơi giật mình, mở to mắt, ngẩng đầu lên, nói: "Không phải."

Ngừng hai giây, bỗng nhiên, lại bổ sung một câu: "Tạm thời chưa phải."

(CHƯA PHẢI đấy, Lục ca thật biết cách chữa cháy mà!!!!)

Lý thúc cười ha ha, vẻ mặt hiền lành: "Có cái gì xấu hổ cứ nói cho chú nghe, chú sẽ không chạy tới trước mặt bố mẹ cháu mách lẻo đâu."

Lý Tín tuy rằng chỉ là tài xế của Lục gia, nhưng bởi vì ở Lục gia mười mấy năm, cơ hồ là nhìn Lục Mộ Trầm lớn lên. Ở trong lòng ông, Lục Mộ Trầm giống như con của mình.

Trong khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày Tống Nhiễm đều về nhà cùng Lục Mộ Trầm, làm người lớn, sao có thể phát hiện không ra ít nhiều chứ?

Thật ra Lục Mộ Trầm không sợ Lý thúc nói cho bố mẹ mình biết, nếu anh dám mỗi ngày đưa Tống Nhiễm về nhà, tự nhiên sẽ không sợ bố mẹ phát hiện.

Nhưng vấn đề là, hiện tại anh và Tống Nhiễm còn chưa đi đến một bước kia.

Một khi anh thật sự bắt đầu với Tống Nhiễm, còn có ý nghĩa khác, khả năng anh sẽ phải từ bỏ việc đi du học. Dù sao, anh cũng không thể để cô chờ.

Anh thừa nhận mình có chút thích Tống Nhiễm, nhưng loại thích này, giống như không nhiều mức nguyện ý vì cô từ bỏ lí tưởng của mình.

Đương nhiên, còn chút lý trí, hiện tại anh nên cùng Tống Nhiễm chặt đứt liên hệ, giữ khoảng cách, bóp chết chút thích này từ trong trứng nước, nhưng cố tình, anh lại làm không được.

Không dám đồng ý với cô, càng không dám cự tuyệt cô, vì thế cứ như vậy thành ái muội.

Lưng Lục Mộ Trầm dựa trên ghế, nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong lòng lại bực bội.

Sống đến bây giờ, còn chưa từng có giống như bây giờ mâu thuẫn rối rắm quá.

Từ Hạo nói anh nghĩ quá nhiều. Anh biết. Nhưng chuyện tình cảm, anh không muốn coi như trò đùa.

________________________________________________________

Buổi tối hơn mười một giờ, sau Tống Nhiễm cho bố đi ngủ, liền chui vào phòng tắm rửa mặt.

Sau khi xong xuôi, về phòng, bỏ dép lên giường, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Lục Mộ Trầm.

Nào biết mới vừa mở mục tin nhắn ra ra, điện thoại ngay lập tức kêu lên.

Thông báo nhắc nhở, tên trên màn hình Lục Mộ Trầm sáng lên.

Quen Lục Mộ Trầm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện thoại cho cô. Tống Nhiễm kích động sắp không được, lập tức cầm điện thoại tiếp, điện thoại dán bên tai, đè nặng thanh âm, vui vẻ hỏi: "Sao cậu lại gọi bây giờ?"

"Ngủ rồi sao?" Giọng của Lục Mộ Trầm rất có từ tính, từ ống nghe bên kia truyền đến, câu dẫn người đến lợi hại.

"Chưa đâu." Tống Nhiễm cầm diện thoại, vui vẻ đến mức lăn qua lăn lại trên giường. Hình dung ra trong lòng vui vẻ, giống như ăn mật ong vậy rất ngọt, trước mắt, bốn phía, giống như bong bóng màu hồng xuất hiện không ngừng.

Cô cười hì hì hỏi: "Còn cậu? Chuẩn bị đi ngủ sao?"

Lục Mộ Trầm "ừ" một tiếng, nói: "Chuẩn bị ngủ. Đúng rồi, tớ gọi cho cậu, là muốn nói cho cậu một tiếng, trưa ngày mai không cần mang cơm cho tớ."

Tống Nhiễm nghe những lời này,nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Giây tiếp theo, đột nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy: "Lục Mộ Trầm, cậu có ý gì?"

Nửa giờ trước còn rất tốt, đột nhiên nói loại lời nói này, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô sao?

Đột nhiên trong lòng Tống Nhiễm nghẹn muốn chết, ngồi xếp bằng (1) trên giường, ngón tay gắt gao nắm chặt chăn.

(1) Ngồi xếp bằng: Ngồi gập hai chân lại và xếp chéo vào nhau, đùi và mông sát xuống mặt nền.

Trong đầu lộn xộn, đang nghĩ ngợi kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, liền nghe thấy giọng Lục Mộ Trầm lại truyền tới: "Tớ có thể có ý gì? Chính là tớ muốn nói với cậu một tiếng, ngày mai tớ không đến trường học, cậu mang ít đi một hộp cơm."

Tống Nhiễm sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.

Thì ra là thế.

Tống Nhiễm vừa nghe, lập tức nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được nghiêm trang mà phê bình Lục Mộ Trầm: "Về sau cậu nói chuyện có thể nói xong một lần hay không, hại tớ còn tưởng rằng..."

Câu nói kế tiếp không có nói. Vừa nãy cô thật sự cho rằng Lục Mộ Trầm muốn hoàn toàn ngả bài với cô, hù chết cô rồi.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Mộ Trầm ăn mặc một cát áo T-Shirt màu trắng rộng, quần thể thao màu đen, rất rộng. Anh ngồi trên giường, một lui người thẳng, một chân khúc (2), lưng dựa trên miếng lót da đầu giường, bộ dáng lười biếng.

(2) Kẹo không hiểu, nếu cao nhân nào biết thì chỉ kẹo với T. T

Nghe thấy Tống Nhiễm thở phì phì giáo huấn anh, khóe miệng hơi hơi cong lên, trong mắt nhiễm vài phần ý cười, trả lời cô: "Vữa nãy tớ còn chưa nói xong, chính cậu nghe một nửa liền chạy, còn không biết xấu hổ trách tớ?"

Tống Nhiễm hừ hừ một tiếng, một lần nữa nằm trong chăn, tâm trạng lại tốt lên, hỏi anh: "Ngày mai cậu có việc à?"

"Đi đến nhà bà tớ."

"Nhà bà cậu? Không phải thứ bảy mới là sinh nhật bà cậu sao?"

"Là thứ bảy, nhưng lại phải đi trước một ngày. Nhà bà tớ rất xa."

Tống Nhiễm không nhịn được hỏi: "Vậy thứ bảy cậu có thể trở về không?"

Lại nói: "Nếu cậu trở về sớm, còn có thể đến núi Phượng Hoàng chơi, hành trình của bọn tớ đến chủ nhật mới kết thúc đấy."

Tống Nhiễm vẫn hy vọng Lục Mộ Trầm có thể đi chơi ngoại thành, cô muốn cùng anh ở bên nhau.

Vừa nói xong, điện thoại bện kia bỗng nhiên không có thanh âm.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Mộ Trầm mới mở miệng lần nữa, nói: "Khả năng đến thứ hai tớ mới có thể trở về."

Tống Nhiễm: "..."

Trong lòng có một điểm chờ mong cuối cùng, cứ như vậy tan biến.

_________________________________________________

Ngày hôm sau.

Lục Mộ Trầm không đến trường, tan học buổi trưa, Tống Nhiễm đi cùng Lưu Linh đến căn tin.

Nhưng mà, ngày thường thói quen mang cơm mình nấu để ăn, lại đến ăn thức ăn ở căn tin, tổng thể cảm thấy nhạt như nước ốc, thật sự khó ăn.

Lưu Linh thấy cô nửa ngày không ăn nhiều, ngẩng đầu hỏi cô: "Cậu làm sao vậy? Không đói bụng à?"

Tống Nhiễm thở dài, dứt khoát bỏ cái thìa xuống, có chút vô lực nói: "Không có gì ăn."

Lưu Linh bất đắc dĩ lắc đầu: "Không phải Lục ca ca của cậu không ở đây một ngày thôi sao, nhớ đến nỗi không muốn ăn cơm hả?"

Lưu Linh vừa nói, vừa cầm cái thìa Tống Nhiễm vừa bỏ xuống, đưa cho cô: "Nhanh ăn đi, tốn tiền mua đấy."

Nhắc đến tiền, bỗng dưng Tống Nhiễm giật mình một cái. Mặc dù không muốn ăn uống gì, cuối cùng vẫn buộc mình ăn đến một chút cũng không thừa.

Đối với Tống Nhiễm mà nói, thật là không có gì so với lãng phí tiền càng làm cô đau lòng!

_____________________________________________

Thời điểm tan học buổi chiều, Tống Nhiễm đang dọn đồ, Lưu Linh nghiêng đầu nhắc nhở cô một câu: "Ngày mai buổi sáng 8 giờ trước cổng trường tập hợp, đừng quên."

Tống Nhiễm mếu máo, ngữ khí rất có vài phần ai oán, nói: "Quên không được, nộp 50 tệ đấy."

(Chị đáng yêu quá!)

Lưu Linh thấy bộ dạng tâm trạng không tốt của Tống Nhiễm, cười chọc mặt cô, an ủi cô nói: "Đừng không vui, tuy rằng Lục Mộ Trầm không đi, nhưng khó  khi cậu có được cơ hội thả lỏng một chút, khá tốt."

Tống Nhiễm gật gật đầu, rốt cuộc gương mặt cũng lộ ra chút tươi cười: "Nói được cũng phải."

_________________________________________________________

Ngày hôm sau, buổi sáng 8 giờ tập hợp, thời điểm Tống Nhiễm đến trường, đã 7 giờ 50.

Một chiếc xe buýt đậu trước cổng trường.

Tống Nhiễm vừa đến, thấy lớp trưởng đứng bên ngoài xe dùng sức vẫy tay với cô: "Tống Nhiễm, chỗ này! Nhanh lên, đang chờ cậu đấy!"

"A, đến đây!"

Tống Nhiễm không nghĩ tới các bạn học tích cực như vậy, nghe thấy lớp trưởng nói tất cả mọi người tới rồi, lập tức chạy chậm lên.

Lên xe, liếc mắt một cái nhìn lại, trên xe ước chừng hai mươi mấy người, lớp bọn họ, còn có lớp bốn.

"Nhiễm nhiễm, đến đây ngồi!"

Tống Nhiễm vừa lên, Từ Hạo ngồi phía sau lập tức kích động vẫy tay với cô.

Từ Hạo là bạn tót của Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm vừa thấy cậu, chỉ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Đi đến cạnh Lưu Linh, đặt balo trên ghế cạnh cô ấy: "Tớ đi qua bên kia một lát, chút nữa sẽ về."

Lưu Linh nhìn cô cười một cái, gật đầu: "Đi đi."

Tống Nhiễm đi đến phía sau.

Từ Hạo ngồi gần Hàn Tinh, bên cạnh có chỗ trống.

Từ Hạo nhiệt tình mời Tống Nhiễm ngồi, Tống Nhiễm cười khanh khách, thuận thế ngồi xuống.

Xung quanh không có ai, Từ Hạo vui vẻ, nhỏ giọng nói với Tống Nhiễm một tiếng: "Chị dâu, tốt."

Nụ cười trên mặt Tống Nhiễm càng tươi, ngẩng đầu, thuận miệng nói chuyện phiếm: "Nhà bà của Lục Mộ Trầm ở chỗ nào? Cậu ấy nói đến thứ hai mới có thể trở về."

Từ Hạo trả lời cô, nói: "Xa lắm, ở Lệ Thành, ngồi máy bay đến 3 giờ. Bình thường cậu ấy không hay trở về, nhân dịp bà nội cậu ấy sinh nhật, khẳng định sẽ ở đến mấy ngày."

"Như vậy hả..." Vẻ mặt Tống Nhiễm tiếc nuối.

Tính như vậy, đến tận ba ngày cô không thấy anh.

_________________________________________________

Từ trường xuất phát, đến núi Phượng Hoàng phải mất hai giờ.

Một đường nhàm chán, trong lớp có một nam sinh, đột nhiên nói muốn chơi đấu địa chủ (3).

(3) Đấu địa chủ là một trò chơi bài trong thể loại lột xác và đánh bài. Đây là một trong những trò chơi bài phổ biến nhất được chơi ở Trung Quốc.

Vừa nói xong, thế nhưng được mọi người giơ tay đồng ý.

Thời điểm đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, tài xế dừng xe lại, lớp trưởng chạy xuống đi mua mấy hộp bài Poker rồi đi lên.

Ba người một chỗ, nháy mắt liền chơi mấy bàn.

Toàn bộ trong xe, đều là hi hi ha ha tiếng cười, tất cả mọi người rất vui vẻ.

Tống Nhiễm cũng muốn gia nhập với mọi người, nhưng cô không đánh bài, nên đành phải ngồi tại chỗ, đơn giản nhắm mắt đi ngủ.

Nào biết, mới vừa nhắm mắt trong chốc lát, còn chưa ngủ, đột nhiên cảm giác có người sờ đầu cô.

Cô ngẩn ra, ngay sau đó mở to mắt.

Ngẩng đầu, thấy Tần phàm đứng trước mặt cô, khuỷu tay trái để trên đầu ghế cô ngồi, rũ mắt,  cười khanh khách nhìn cô.

Tống Nhiễm giơ tay bắt phía dưới, nhíu nhíu mày, nói: "Cậu đánh tớ làm cái gì?"

Âm thanh Tần Phàm cười nhạo: "Tớ như vậy là đánh sao? Rõ ràng là sờ."

"Đừng chạm vào tớ, phiền chết." Tống Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Tần Phàm lớn lên rất tuấn tú, tính tình lại không tốt lắm, đổi lại là nữ sinh khác dám nói với cậu loại ngữ khí như vậy, đã sớm phát hỏa. Nhưng Tống Nhiễm là trường hợp đặc biệt, vô luận cô có thái độ gì với cậu, cậu đối với cô vĩnh viễn không biết giận.

Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tần Phàm bị Tống Nhiễm trừng mắt một cái, một chút cũng không tức giận, cười kéo tay Tống Nhiễm: "Đừng ngủ nha, lại đây chơi đấu địa chủ."

Tống Nhiễm mở mắt ra, rút về tay: "Tớ sẽ không."

"Không sao tớ dạy cho cậu, đi đi đi, náo nhiệt như vậy, ngủ làm cái gì." Nói xong, liền cầm tay Tống Nhiễm lần nữa, không nói lời nào kéo cô từ trên ghế đứng lên.

Vị trí đằng sau hàng thứ ba, mấy người bạn tốt của Tần Phàm đang chơi bài.

Thấy Tần Phàm lôi kéo Tống Nhiễm tới đây, mấy nam sinh rất thức thời lập tức nhường lại hai chỗ ngồi cạnh nhau.

Tần Phàm ấn Tống Nhiễm ngồi xuống, còn mình ngồi bên cạnh cô.

Tống Nhiễm bị ép tới, khuôn mặt nhỏ căng thẳng nhăn: "Tớ không đâu, Tần Phàm."

"Tớ dạy cho cậu chơi, cái này rất đơn giản." Nói xong, ngẩng đầu nhìn về chỗ ngồi ở đối diện Lưu Dịch, hỏi: "Lật bài sao?"

Lưu Dịch nói: "Không có, không phải đợi cậu lật sao."

Vừa dứt lời, Tần phàm liền lật một chồng bài, phóng tới bên cạnh, dư lại một chồng bài đệ nhất trương, mở ra, đó là địa chủ bài.

(Về mấy chỗ luật chơi thì tớ chịu rồi!)

Sau đó, lại đem hai điệp bài gộp lại, nói: "Chia bài đi."

"Hảo lặc!" Lưu Dịch nói một tiếng, cầm bài Poker, thuận theo hướng kim đồng hồ bắt đầu một chia bài.

Động tác thuần thục, vừa thấy là biết chính là tay già đời.

Tống Nhiễm đi không được, liền hỏi một câu: "Các cậu chơi tiền sao?"

Lưu Dịch thuận miệng trả lời cô: "Chơi chứ, đánh đến còn chút, một chút tiền, vương tạc phiên bội."

Tống Nhiễm vừa nghe, mày tức khắc lại nhíu lại, vội nói: "Tớ đây không đánh!"

Nói xong, liền muốn đứng lên.

Tần Phàm duỗi tay giữ bả vai cô: "Sợ cái gì? Thua thì tính cho tớ, thắng tính cho cậu."

(Anh này dại gái nhỉ?)

Tống Nhiễm ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cậu: "Thật sao?"

Tần phàm nhướng mày cười: "Tớ đã khi nào lừa cậu chưa?"

Khi nói chuyện, bài đã phát xong.

Tần Phàm cầm bài, nhét vào tay Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm lần đầu tiên chơi bài, có chút khẩn trương, mắt không chớp, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm bài trong tay mình.

Bởi vì quá chuyên chú, thế cho nên tay phải Tần phàm vẫn luôn để trên vai cô cũng chưa chú ý, chỉ không ngừng hỏi cậu, tiếp theo nên ra cái gì.

Tần Phàm liền lại gần giúp cô xem bài.

Hai người thật sự gần, bộ dáng rất là thân mật.

Từ Hạo ngồi phía sau xa xa nhìn Tống Nhiễm cùng Tần phàm, chậc chậc thở dài một tiếng: "Lục ca không tới, cũng không sợ chị dâu đẹp như vậy bị người ta cướp."

Nói thầm, lấy điện thoại từ túi quần ra, mở camera, nhắm ngay Tống Nhiễm cùng Tần Phàm, nhẹ nhàng ấn một cái  để chụp.

Bên cạnh, Hàn Tinh thấy thế, hỏi cậu: "Cậu làm gì?"

Từ Hạo cười đến ái muội, nói: "Cho lục ca nhìn nha, vợ sắp bị người khác cướp đi rồi, nhìn cậu ấy có vội không."

Vừa nói, vừa mở WeChat, gửi ảnh cho Lục Mộ Trầm ——

_______________________________________________

Bên này, Lục Mộ Trầm đang ngồi ở trong viện, nói chuyện với bà.

Nghe thấy tiếng WeChat vang lên, tay lấy điện thoại ra, mở màn hình, thấy tin nhắn của Từ Hạo tới, không để ở trong lòng, không chút để ý địa điểm.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi anh nhấn khung nhắn tin, đột nhiên mí mắt hung hăng nhảy dựng, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm ảnh trên màn hình.

Tống Nhiễm ngồi đánh bài cùng với mấy nam sinh. Bên cạnh  cô có một nam sinh, tay phải để  trên vai cô, đầu hai người chụm vào nhau, giống như là đang nói gì đó, nhìn qua cực kì thân mật.

Lục Mộ Trầm vô thức nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh trên màn hình, mắt không nháy dù chỉ một chút. Sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Ngực giống như bị thứ gì chặn lại, nghẹn đến mức sắp không được.

Trong lòng Lục Mộ Trầm buồn bực a.

Nói cái gì sẽ vẫn luôn chờ anh? Mới không bên anh một ngày mà thôi, liền thân mật với nam sinh khác?

Nhìn bàn tay để trên vai Tống Nhiễm, Lục Mộ Trầm chau mày, chỉ cảm thấy chướng mắt đến lợi hại.

______________________________________________

Bình dấm chua mang tên Lục ca bắt đầu bốc mùi, mọi người hãy vỗ tay cùng Kẹo chúc mừng nào. Và hãy cho Kẹo nhiều sao vào nhé! Còn video trên các fan của CEO Chu có thấy thỏa mãn không???????????

Bình luận

Truyện đang đọc