TRÊU GHẸO QUÁ MỨC


 
     "Rhodes và hoa hồng ở nước Mỹ là loài hoa luôn ngồi vững trên bảo tọa, có màu sắc sặc sỡ, sáng, vẻ đẹp đa chiều, là loài hoa các nữ thần cực kì ưa chuộng.
      "Cái gì? các nữ thần yêu thích nhất?" Thiệu Tống tràn đầy háo hức, "Cái này không tồi"
     Lam Lan thấy anh ta có vẻ hứng thú, lập tức chỉnh đốn lại tinh thần: "Cái này mà tặng cho bạn gái thì không thể nào phù hợp hơn, một màn tỏ tình hay cầu hôn là điều không thể thiếu.."
     Thiệu Tống nhìn vẻ mặt hớn hở của cô ta, liền nhớ ra khung cảnh cô gái nghiêm khắc quở trách anh, hết lần này đến lần khác báo cảnh sát trong quán bar, thời khắc này khiến anh như tỉnh bừng dậy sau giấc mơ. 
     Thiệu Tống "À" lên một tiếng, hỏi: "Chúng ra có phải đã gặp nhau qua ở đâu đó rồi không?"
     Lam Lan trợn mắt nhìn anh: "Tiên sinh, mối quan hệ vô ích, tiền bao nhiêu mới đủ."
     "Cô không nhớ tôi sao? Đêm đó ở quán bar...."
     "Nhớ chứ." Lam Lan hỏi: "Vậy nên?"
     Thiệu Tống:"......"
     Quay mặt liền không nhận người
     Thiệu Tống trêu ghẹo: "Đêm đó ở quán bar, thái độ của cô không như thế này."
     Lam Lan thấy anh ta càng nói càng xa, cơn bực bội mới nãy lại bùng lên, "Tiên sinh, anh rốt cuộc có muốn mua hay không?"
      Cô ấy gọi nhân viên đang đứng bên cạnh, "Tiểu Bạch, em qua đây tiếp đãi vị khách hàng này đi"
     Nói xong cô quay người rời đi, giọng của Thiệt Tống vang lên sau lưng cô, "Tôi mua, này cô đừng đi mà."
     Cô đi ngang qua bên cạnh Tiểu Bạch, thì thầm dặn dò, "Bất kể là hoa gì, giá gấp đôi."
     Tiểu Bạch choáng váng trong phút chốc, rất nhanh đã bước lên tiếp đón, "Tiên sinh, chào anh, anh cần hoa gì ạ?"
     Thiệu Tống nhìn theo bóng dáng đang đi lên lầu, hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"
     "à, chị Lam Lan, chị ấy là bà chủ của chúng tôi."

     Thiệu Tống:"......."
     Ngang như vậy trách không được.
     Lam Lan cả ngày đều không vui, cô ấy và Hạ Vãn Tinh hai người đối diện nhau chơi một trò chơi cả ngày trời, ăn nhanh ngay cả buổi trưa, đợi tâm trạng cô ấy tốt hơn, Hạ Vãn Tinh mở miệng: "Đừng buồn, thứ tình cảm này, cưỡng cầu không được."
     Lam Lan thở dài: "Cậu chưa từng thích qua một người, nên cậu không hiểu được cảm giác này đâu."
     Hạ Vãn Tinh giật nhẹ lên một cái, "Làm sao không hiểu, giống như việc tớ xoắn hết cả óc và dồn hết toàn bộ tình cảm của mình không dễ gì mới có thể hoàn thành một câu chuyện, kết quả lại không được mọi người công nhận, tớ cảm thấy hai chuyện này là có cùng một cảm giác."
      Đối mặt với người bạn tốt đang nhìn cô. Ánh mắt đó, như đang nhìn một người điên bước ra từ bệnh viện tâm thần vậy, khá lâu. Lam Lan mở miệng nói:"Tớ cảm thấy, cậu nên bỏ bớt công việc xuống, tìm một người đàn ông để trải nghiệm cảm giác yêu đương."
     "Sau đó kết hôn, sinh con?" Hạ Vãn Tinh nói: "Cậu không xem tin tức sao? Hiện tại có bao nhiêu người phụ nữ bị thiệt hại bởi vì những chuyện vụn vặt trong gia đình."
     Cô ấy rùng mình, "Không kết hôn, không sinh con, giữ bình an, mạng quan trọng."
     Lam Lan: "Nhưng bây giờ cậu không thể viết ra câu chuyện mà mọi người muốn, có là sự thật."
     Hạ Vãn Tinh dừng lại một chút, dụi mắt: "Đừng lấy đao đâm vào trái tim tớ."
     Cô ấy liếc nhìn thời gian trên điện thoại, bèn đứng dậy, phàn nàn nói "Tớ thật rảnh rỗi không có gì làm, mới đến chỗ cậu tự chuốc ấm ức"
     Hạ Vãn Tinh cầm điện thoại nhét vào trong túi, "Tớ đi đây, không nhảm nhí với cậu nữa."
     Lam Lan cười rồi, "Đi đi đi đi, ăn mặc gợi cảm như vậy, lỡ như có một ngày nào đó về trễ trễ rồi lại gặp được một tên lưu manh......"
     Cô ấy lấy chiếc chìa khoá từ trong túi xách ra rồi lắc lắc, mỉm cười: "Tớ tự lái xe đến."
     "Oh, nhà xe để dưới hầm, trong thang máy gì đó....."
      Cô ấy liếc nhìn bạn mình, "Cậu tưởng đây là truyện ma à?"
     Hạ Vãn Tinh lái xe từ Hoa Mãn Lâu đi ra, một đường kẹt xe, đến giờ bãi đậu xe ngầm dưới chung cư bắt đầu tối sầm lại, yên tĩnh vô cùng, đôi giày cao gót giẫm trên mặt đất mang theo một tiếng vọng lại mơ hồ, cô ấy căng thẳng, đột nhiên nhiều suy nghĩ tình tiết chảy vào trong đầu.
     Một số do cô ấy từng viết qua, một số do bản thân thấy được ở nơi khác, hồi hộp, thần linh ma quỷ, cùng một lúc ập vào tâm trí cô

     Hạ Vãn Tinh cảm thấy rợn tóc gáy.
     Phi nhanh đến chỗ bấm nút thang máy, mười giây sau, chạy vào như thể được trốn thoát.
     Trong không gian chật hẹp, các tế bào trong não của cô ấy bắt đầu hoạt động tích cực hơn. Ngón tay của Hạ Vãn Tinh vô thức run lên khi nhấn nút thang máy.
     Cửa thang máy chầm chậm khởi động, Hạ Vãn Tinh thở dài, đột nhiên có cảm giác như kiệt sức vậy, nhẹ nhàng dựa người vào thành thang máy.
     Tim vẫn còn đập loạn xạ.
     Hàn Tư Thần đi ngang qua và nhìn thấy người trong thang máy, anh cúi đầu và liếc nhìn Thiên Ưng, nhấc chân lên đá nhẹ một cái.
    Thảo nào vừa rồi chạy nhanh như thế.
    Thang máy đóng lại, bên trong thang máy im lặng đến mức kỳ lạ.
     Hàn Tư Thần nhìn sang bóng dáng cao cao gầy gầy bên cạnh, chỉ thấy cô dựa vào thành ngăn vẻ mặt nhợt nhạt, anh lạnh lùng, hỏi với giọng trầm: "Vẫn ổn chứ?"
      Hạ Vãn Tinh giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt trống rỗng và nét mặt bàng hoàng. Trông giống như đã chịu kinh hãi một cách kinh khủng.
     Một chút kỳ lạ lóe lên trước khi quá muộn để chớp, anh ta chau mày, đưa tay lên chạm vào trán cô ấy, mát mát, không nóng.
      Anh ta nhìn cô, giọng nói ấm áp hơn không thể giải thích, nhẹ nhàng hỏi:"Sao vậy?" 
     Lòng bàn tay ấm áp và thô ráp đặt lên trán cô, Hạ Vãn Linh hoàn hồn trở lại, đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
     Cô ấy động đậy khoé miệng, thẳng người, cong môi lên mỉm cười với anh.
     Vẫn là nụ cười duyên dáng và mê hoặc lòng người, giọng điệu cũng là một giọng điệu quen thuộc."Làm sao? Lo lắng cho tôi à?"
     Hàn Tư Thần nhìn đôi môi căng mọng của cô, đôi mắt có hồn.  
     Thang máy "Đing" dừng ở tầng đầu tiên, Hạ Vãn Tinh nhìn vào đôi mắt vừa đen vừa sâu của anh ta, cười rồi hỏi, từng chữ từng chữ: "Nếu anh lo lắng cho tôi, hay là cùng tôi về nhé?"
     Hàn Tư Thần ậm ừ, liếc nhìn cô đôi chút, ánh mắt nhìn theo chú chó đang đi xung quanh cô, trầm giọng kêu:"Thiên Ưng, đi thôi."

     Vẫn còn năng lượng để trêu chọc anh ấy, nhìn có vẻ tốt hơn rồi.
     Thiên Ưng không có ý muốn rời đi, Hạ Vãn Tinh đắc ý hướng về người đàn ông đó mỉm cười, sau đó anh ta nhìn theo tấm lưng đen của Thiên Ưng, nhân nhượng nói: "Ngoan nào, có thời gian sẽ làm đồ ăn ngon cho con ăn"
     Hàn Tư Thần chau mày, "Có một số người đau đầu khi nhìn thấy người với chó này"
     Một đứa ăn ở ngoài, một đứa thích làm để ăn, vậy mà anh ta vẫn không thể ghét ngay cả khi cô ấy tiến lại gần từng bước từng bước.
     Mọi thứ đều lặng lẽ thay đổi, trong tim Hàn Tư Thần có ít tinh tế.
     Đợi khi về đến nhà, Hạ Vãn Tinh mới phát hiện người đàn ông mình vừa gặp trước đây đầu óc có chút vấn đề, cô ấy cười, nhưng phải công nhận rằng, viết những câu chuyện điều tra hồi hộp lâu dài thật sự có ảnh hưởng.
     Cô tâm sự trùng trùng, tuỳ ý cởi bộ quần áo ra, khoả thân đi vào phòng tắm, rượu cùng với hoa ướt đẫm, cô bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề mà Lam Lan nói.
     Công việc sáng tạo gặp chút cản trở, điều này có liên quan rất nhiều đến kinh nghiệm của cô.
     Lý thuyết chỉ để nói suông, không thể áp dụng vào thực tế.
     Những suy nghĩ lơ lửng, khiến cô cả một đêm không ngủ ngon, đến ngày thứ hai liền phát hiện bản thân đã có quầng thâm nhè nhẹ trên mắt.
     Buổi sáng còn có cuộc hẹn với ban lãnh đạo của Tinh Quang điện ảnh, cô nhìn dáng vẻ như hồn ma của mình ở trong gương, vết hằn giữa đôi lông mày.
     Hạ Vãn Tinh nhìn lướt qua thời gian, không vội không chậm mà đắp mặt nạ, hơn nửa tiếng sau, đợi khuôn mặt xinh đẹp thanh tú lần nữa xuất hiện trong gương, cô mới vui vẻ nở nụ cười.
     Cô ấy thay một chiếc váy đuôi cá hai mảnh nhẹ như gió, phía trên là chiếc áo voan tay dài màu hồng có hoạ tiết hoa, phần cổ gắn thêm thiết kế bươm bướm, đã tân trang hoàn toàn đường nét, phía dưới là chiếc váy đuôi cá cùng màu, khí chất nho nhã, chị Ngự đầy khí chất.
     Hạ Vãn Tinh đổi cách trang điểm ngọt ngào hơn, cô đeo theo một chiếc túi đeo màu trắng, cầm lấy chìa khoá đi ra khỏi nhà.
     Lái xe ra khỏi hầm xe một cách từ từ, còn chưa ra khỏi chung cư nữa, cô đột nhiên cảm thấy trong lốp xe ô tô có gì đó kỳ lạ, mở cửa sổ ô tô ra, tiếng động lạ thường có vẻ giống như đã bị đinh đóng vào vậy.
     Cô cau mày, sau khi quành đầu xe tấp vô bên hông đường vành đai màu xanh, bước xuống xe để xem, không biết từ lúc nào mà chiếc đinh to lại đâm chắc chắn vào lốp bánh xe như vậy.
     Cô nhíu mày, tức đến nỗi lấy chân đạp vào lốp bánh xe, lẩm bẩm: "Mày chọn lúc nào không chọn, lại chọn ngay lúc này mà hư, chơi gây trở ngại." 
     Đang chuẩn bị gọi điện thoại gọi kéo xe, thì phía sau có một âm thanh còi xe phát lên, cô tưởng mình bị chặn xe, đầu còn không ngẩng lên mà quay sang một bên, ai ngờ đâu chiếc xe đó lại bóp còi cho cô.
     Hạ Vãn Tinh quay đầu sang nhìn, trên chiếc kính chắn gió, cô nhìn thoáng qua đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông kia, giống như ẩn giấu điều gì đó bí ẩn, thật cuốn hút.
      Nhưng bây giờ cô có chút nóng nảy không có tâm tư đó, khi chắc chắn rằng mình không bị cản trở, cô quay đầu lại và tiếp tục gọi điện thoại. 
     Hàn Tư Thần dừng xe lại, anh ấy đẩy cửa ra và xuống xe, nhìn chằm chằm vào xe của cô ấy, đợi cô ấy gọi điện thoại xong, hỏi: "Chiếc xe làm sao vậy?"

     Cô ấy thở dài, hiếm khi phải nghiêm túc: "Chắc là hôm qua cán phải đinh rồi,."
    "Ra ngoài?"
     Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta, đột nhiên tâm trí chuyển động, "Phải rồi, anh cũng ra ngoài phải không, đi đâu vậy?"
     Chút tâm tư nhỏ nhoi đều hiện rõ lên trên khuôn mặt, Hàn Tư Thần cười một cái, lại hỏi cô, "Cô đi đâu ?"
     Anh cảm thấy, cho dù có nói mình đi đâu đi chăng nữa, người con gái này cũng sẽ nói tiện đường.
     Hạ Vãn Tinh dường như đã biết ý định của anh, ánh mắt long lanh như biết cười, nhìn vào mắt anh, tự cổ vũ chính mình "Nhìn không ra sao, đương nhiên là đi đến điểm hẹn hò với đàn ông rồi."
     Hàn Tư Thần mới phát hiện ra hôm nay cô ấy mặc đồ rất đẹp, tuy không để lộ lưng hay eo, nhưng vẫn toát lên vẻ rực rỡ, anh liếc nhìn qua một cái, nhẹ nhàng nói,"Ở đâu lại có nhiều đàn ông để cô hẹn hò đến thế sao?"
     Ngày ngày không phải hẹn với người này thì hẹn với người kia.
     Hạ Vãn Tinh biết người đàn ông này nhìn thấu được mọi việc, nên cất đi thái độ đùa cợt, đoan trang nói: "Đến đường Đài Loan, tiện đường không?"
     Hàn Tư Thần ngẩn người trong phút chốc, nghĩ cũng dám nghĩ cô ấy và mình lại thật sự thuận đường, anh với cô ấy cũng không có vấn đề gì, liền ra hiệu với xe của mình, trả lời ngắn gọn:"Lên xe đi." 
     Hạ Vãn Tinh bất ngờ, đơ người không động đậy,"Thuận đường thật luôn?"
     "Lên không?Tôi còn đang vội."
     "Lên chứ." Cô lấy chiếc túi từ trong xe của mình ra, chạy lon ton đến vị trí phụ xe của anh, mở cửa ra rồi lại đứng đó bối rối.
     Hàn Tư Thần thắt xong dây an toàn rồi vẫn thấy cô đứng ở phía ngoài xe do dự, anh cau mày: "Rốt cuộc có lên hay không?"
     "Lên" Cô nhìn anh ấy, rồi lại nhìn vào chiếc Mercedes-Benz G này, cái nhìn nghiêm túc, "Gầm xe của anh hơi cao, hôm nay tôi mới nhìn thấy"
     Chân nhấc không lên, lên không nổi.
     Hạ Vãn Tinh: "Có thể qua đây đỡ tôi lên không?"
     Hàn Tư Thần cau mày, cô nhìn anh với ánh mắt vô tội và đáng thương một hồi, cuối cùng, dừng ở chiếc váy ngắn vừa ôm qua mông của mình.
     Cuối cùng anh tháo dây an toàn, đẩy cửa ra rồi xuống xe, đi vòng qua đầu xe , đứng bên cạnh cô ấy, trêu ghẹo: "Lên đi, tôi xem em có thật là lên không được không."
     Hạ Vãn Tinh:"......."
 


Bình luận

Truyện đang đọc