TRI BỈ


Một lát sau Lộ Già rúc vào trong chăn, chỉ lộ mỗi hai con mắt, nhìn chằm chằm Mục Ôn Nhiên: “Đây là trừng phạt ạ?”
Mục Ôn Nhiên nằm xuống bên cạnh Lộ Già: “Ừ, bởi vì em nửa đêm không ngủ, đoán mò.”
Lộ Già ồ một tiếng, lát sau lên tiếng: “Anh không thể… thôi, anh có thể.”
“Có thể cái gì?” Mục Ôn Nhiên hỏi lại.
Lộ Già không nói gì, trốn vào trong chăn, lắc đầu.
Mục Ôn Nhiên muốn kéo Lộ Già ra, nhưng cậu túm chặt chăn không chịu: “Anh để em nghĩ một chút.” Giới hạn giữa hai người họ khá mơ hồ, thường hay qua lại chăm sóc lẫn nhau, lúc chia tay liền nhớ người, gặp mặt thì lại thân thiết.

Chuyện hôn này hình như rất tự nhiên, Lộ Già không bài xích cũng không cảm thấy hành động này đường đột.
Mắt vừa nhắm lại cơn buồn ngủ liền dâng tới, Lộ Già nghĩ tới nghĩ lui một hồi liền chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không xoắn xuýt.
Một giấc này ngủ thẳng tới bình minh, Mục Ôn Nhiên đã rời giường thay quần áo, cậu mơ mơ màng màng cũng ngồi dậy theo.
“Mấy giờ rồi?” Lộ Già ngáp một cái, ngửa đầu hỏi.
Mục Ôn Nhiên đang mặc dở áo, quay đầu nhìn Lộ Già vài giây, tầm mắt rời đi, đáp: “Sáu giờ, em ngủ tiếp đi, anh có chút việc cần ra ngoài.”
Lộ Già chống tay suy nghĩ vài giây, chậm rì rì vâng một tiếng, dịch đến mép giường ngồi.
Mục Ôn Nhiên: “Không ngủ nữa?”
Lộ Già gật đầu rồi lại lắc, cậu muốn hỏi y đi làm gì, nhưng lời chưa ra đến khỏi miệng lại không dám, cậu cảm thấy mình tò mò quá mức, kì lắm, muốn rời khỏi trong chăn ấm để bình tĩnh một chút.

Cúi đầu suy tư chốc lát, Lộ Già ngẩng đầu lên, trùng hợp đối diện với đôi mắt Mục Ôn Nhiên, thấy y đang nhìn mình, liền giả bộ tuỳ tiện hỏi: “Anh nhìn gì đấy?”
Mục Ôn Nhiên mỉm cười, tay giơ lên gảy gảy đám tóc bị vểnh lên của Lộ Già,đáp: “Nghĩ chút chuyện thôi.”

“Chuyện gì?”
— hiện tại góc độ này vừa vặn có thể hôn em.
Mục Ôn Nhiên cụp mắt, trong mắt tràn đầy ý cười, câu Lộ Già hỏi y không trả lời, dáng vẻ còn cười thần bí nữa, mặc áo khoác xong, tay đụng vào vành tai cậu, “Đi đây.”
Lộ Già không có rời giường khí, tỉnh dậy chỉ ngồi ngơ ngác thôi, cậu dựa vào tủ giày vẫy tay với Mục Ôn Nhiên: “Bye.”
Đóng cửa lại Lộ Già đi vào phòng ngủ liền đi ra luôn, tới phòng khách xác định hành lý của Mục Ôn Nhiên vẫn còn ở đó mới an tâm đi vào lại, nằm lên giường ngủ tiếp.
Hành lý còn ở đó là tốt rồi, người sẽ quay về.
Diệp Dư Khắc về nước muộn hơn Mục Ôn Nhiên một tuần, nghe nói Mục Ôn Thừa cùng vợ chưa cưới hiện đang ở tạm Mục gia, hắn khá là tò mò Mục Ôn Nhiên cùng đôi tình nhân kia ở chung như thế nào.
Mục Ôn Nhiên: “Tôi không về nhà.”
Diệp Dư Khắc: “Vậy giờ ông ở đâu, khách sạn sao?”
Mục Ôn Nhiên im lặng, Diệp Dư Khắc thử suy đoán: “Nhà đối tượng trong mộng?”
Mục Ôn Nhiên vẫn không nói gì, Diệp Dư Khắc coi như y ngầm thừa nhận, thở dài một tiếng, đổi tay cầm điện thoại: “Ông nghĩ xong rồi sao, quyết định không về công ty của nhà công tác?”
Mục Ôn Nhiên: “Có Mục Ôn Thừa rồi.”
Diệp Dư Khắc không nhịn được bật cười: “Ông có hỏi ý kiến em trai ông chưa? Tôi thấy nó cũng chẳng tình nguyện đâu.

Hai anh em nhà ông đều kì lạ thật đấy, ai cũng không muốn đi công ty nhà mình đòi ra ngoài tự lập, có bệnh chăng?”
Mục Ôn Nhiên biết rõ trong lòng mình muốn cái gì, từ xưa đến nay thứ y muốn chỉ có một.

Y vì điều đó nỗ lực trả giá, đi du học cũng vì điều đó về nước cũng vì điều đó, không có lý do gì lại lùi bước hết.


Y muốn thứ gì y sẽ tự thân nắm lấy.
Mục Ôn Nhiên không tình nguyện ư, cũng chỉ bởi vì hắn cảm thấy danh không chính ngôn không thuận, huống hồ trên phương diện quản lý hắn không có thiên phú như Mục Ôn Nhiên, thế nhưng anh trai hắn lại không chịu về tiếp quản, Sở Duyệt muốn hắn về, hắn không thể trái lời đành kiên trì về nước.
Tâm huyết nửa đời người của Mục Chương Thành, hai đứa con trai ông đều không coi trọng, thậm chí còn coi như khoai lang bỏng tay, không biết ông có cảm tưởng gì về chuyện này.

Bận rộn ngược xuôi nửa cuộc đời, tình thân với ông rốt cuộc là cái gì đây.
Cuối tháng lĩnh lương Lộ Già về Bạch gia một lần, hiếm thấy gặp mặt Bạch Dịch, Bạch Dịch hỏi cậu hôm ấy đón được Mục Ôn Nhiên không, Lộ Già còn nghiêm túc nói chuyện vợ chưa cưới, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Mấy năm đại học Lộ Già cùng Mục Ôn Nhiên dẫu cho có sai biệt về thời gian nhưng vẫn thường gọi video cho nhau, Bạch Dịch hay đùa giỡn nói hai người đang yêu xa đấy hử, lần nào Lộ Già cũng không để trong lòng, nhưng lần này lại chột dạ.

Dù chột dạ cũng phải giải thích, cậu không muốn người khác hiểu lầm Mục Ôn Nhiên có bạn gái chút nào.
Bạch Dịch nghe Lộ Già giải thích, im lặng một hồi rồi chỉ Ồ một tiếng.
Điều nó lo sợ rốt cuộc vẫn cứ xảy ra, mấy năm qua Bạch Dịch luôn bóng gió với Lộ Già, vô tình hay cố ý hỏi cậu có phải đã thích Mục Ôn Nhiên rồi không, thấy khuôn mặt mờ mịt không hiểu gì hết kia mới hơi yên tâm chút, hiện tại nó không dám hỏi lại, đôi mắt lấp lánh kia khiến cho nó cảm thấy im lặng có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Những tháng ngày không có Mục Ôn Nhiên bên cạnh, Lộ Già không cần ai đốc thúc cũng tự giác ôn tập, cứ đến kì nghỉ hè hay đông là lại cắm đầu đi làm thêm, năm thứ hai đại học có một thời gian Lộ Già cực kì bận, hoàn toàn không rảnh để liên hệ Mục Ôn Nhiên, Bạch Dịch vốn nghĩ mối quan hệ giữa hai người họ sẽ trở nên nhạt bớt, rồi thứ tình cảm khó giải thích được kia sẽ theo thời gian biến mất, lúc ấy nó đinh ninh là như thế.
Có một lần đi thư viện, Bạch Dịch vừa vặn trông thấy Lộ Già đang nghiêm túc ôn tập, vốn định đi qua chào một câu, nhưng khi thấy Lộ Già chống đỡ hai má, ánh mắt uể oải khó kìm nén.
Mãi đến tận thời khắc đó, Bạch Dịch mới nhận ra, thật ra Lộ Già đang gắng gượng chống đỡ.
Lộ Già coi trọng người thân vô cùng, không muốn gây phiền phức cho họ, dẫu có tâm sự gì cũng giấu kín, kể cả có mất mát đớn đau gì cũng sẽ không để lộ chút mảy may.


Bạch Dịch nghĩ bọn họ là người một nhà mà, có chuyện gì không thể nói cùng nhau sao, thế nhưng đôi khi có những chuyện không phải cứ muốn nói là có thể nói ra được.

Thân phận của Lộ Già đặc biệt, Bạch Dịch không phải là cậu, vĩnh viễn sẽ chẳng thể cảm nhận nổi phần giãy giụa đó.
Bạch Dịch trước đây nghĩ mãi không hiểu nổi, sao Lộ Già lại ỷ lại Mục Ôn Nhiên đến thế, bọn họ vừa không chung huyết thống lại chẳng phải người yêu.
Ba năm Mục Ôn Nhiên rời đi, Bạch Dịch dường như mới hiểu ra được, Mục Ôn Nhiên có thể thông qua vài động tác nhỏ hiểu được suy nghĩ của Lộ Già, Lộ Già thì lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Mục Ôn Nhiên biến hoá ra sao, hai người hiểu rõ nhau, tường tận về nhau.
Bây giờ Mục Ôn Nhiên trở về, tâm lý Bạch Dịch vốn có nhiều sóng lớn rốt cuộc chỉ hoá thành tiếng thở dài, nó phát hiện ra mình chẳng làm được cái gì hết, hai người họ vẫn quấn lấy nhau.
Mục Ôn Nhiên ở nhờ nhà Lộ Già một thời gian, đến khi Mục Ôn Nhiên chủ động nói muốn dọn đi, Lộ Già liền giữ y lại: “Anh chắc chắn chứ, anh tìm được chỗ ở rồi sao?”
Mục Ôn Nhiên thấy Lộ Già rõ ràng còn có lời muốn nói, liền lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên Lộ Già thấy Mục Ôn Nhiên không nói lời nào liền cẩn thận từng li từng tí hỏi: “… Anh có tiền sao?” Cậu vẫn luôn cho rằng Mục Ôn Nhiên bị người nhà đuổi đi.
Mục Ôn Nhiên: “Có.”
“Thật?” Lộ Già không yên lòng, hỏi tiếp, “Vậy anh muốn dọn đi đâu?”
Mục Ôn Nhiên báo địa chỉ, Lộ Già nhẩm nhẩm khu đó, lại hỏi: “Anh thuê hay là nhà bạn anh?” Trong tiềm thức Lộ Già không nghĩ là nhà bạn, thế nhưng biết đâu lại đúng thì sao, cậu rất lưu ý, lưu ý liền hỏi.
“Phòng của anh.”
Lộ Già gật đầu rồi tiếp tục lặp lại vấn đề khi nãy: “Vậy anh còn tiền không?”
Mục Ôn Nhiên im lặng một chút: “Em nghĩ anh mua nhà liền tiêu hết tiền luôn sao?”
Lộ Già lắc đầu: “Không thể nào.” Nhưng mà ánh mắt đã bán đứng cậu, lại còn không ngừng liếm môi nữa, tất cả đều cho thấy cậu nghĩ như vậy đó.
Mục Ôn Nhiên: “Vậy nếu mà anh thật sự không có tiền thì sao?”
Lộ Già chính nghĩa lẫm liệt đáp: “Đương nhiên là cho anh mượn rồi.”
Bàn tay Mục Ôn Nhiên nhấc lên rồi lại thả xuống, khá là bất đắc dĩ nói: “Em ngừng một lát đã.”
“Em lại làm sao?” Lộ Già rất phiền, dạo này Mục Ôn Nhiên rất hay dùng từ này để nói với cậu, ngừng một lát cái gì mà ngừng? Ngủ còn chả cho phép cậu xoay người, trở mình một cái kiểu gì cũng bị đánh cho tỉnh.
Lộ Già không có rời giường khí, nhưng mà đang ngủ ngon lành tự dưng bị đánh thức oan lắm chứ bộ, lần nào Mục Ôn Nhiên cũng nói “Em ngừng một lát, đừng cọ”, cậu đều mở to đôi mắt tròn vo lặng lẽ lên án Mục Ôn Nhiên.

Người ngủ say cứ dán sát vào mình, Mục Ôn Nhiên đánh thức nhóc dậy rồi còn phải dỗ dành, vỗ đầu một cái ra hiệu cho cậu dịch vô trong, chờ Lộ Già nằm yên ổn mới nhẹ giọng nói “Không sao rồi ngủ đi”.

Hai người dính sát như vậy, Mục Ôn Nhiên thật sự không có cách nào ngủ nổi.
“Anh thật sự có tiền.” Mục Ôn Nhiên nói.
“Có tiền mà anh vẫn ở tạm nhà em sao?” Lộ Già khoanh tay nhìn y, “Anh giải thích xem nào.”
Trăm miệng cũng không biết nói sao.

Trước là từ tư tâm y mới nói với Lộ Già mình không có chỗ để đi, mà mới vừa về nước công việc nặng nề, y quả thật không thể đêm đêm không ngủ… cân nhắc đến điểm này Mục Ôn Nhiên mới quyết định dọn đi, Lộ Già lại một lòng cho rằng y không có tiền.
Trong người Lộ Già không có nhiều tiền mặt nhưng cậu vẫn đưa một nửa cho Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên cầm một sấp tiền, thu cũng không phải mà trả cũng không tiện, cuối cùng đành thoả hiệp, nhét vào túi.
Lộ Già: “Đủ chưa?”
Mục Ôn Nhiên bật cười, che lại đôi mắt: “Được rồi.”
Với Bạch Dịch Lộ Già còn không hào phóng đến vậy, Bạch Dịch mà vay tiền nhất định phải viết giấy nợ, còn chụp lại làm bằng chứng, đổi thành Mục Ôn Nhiên lại khác, cậu như này là ‘ép’ người ta phải nhận tiền.

Lộ Già cũng cảm thấy mình bất công quá đáng, nhưng mà hết cách rồi, người nay là Mục Ôn Nhiên đó, vất vả lắm mới về nước, hai mươi sáu rồi mà còn cãi nhau với người nhà lang thang bên ngoài, Lộ Già thấy y đáng thương cực kì.
Mục Ôn Nhiên không biết rõ diễn biến tâm lý đầy nhấp nhô của Lộ Già, cơ mà nhìn mặt cậu là y đoán được ngay trong đầu cậu đại khái nghĩ cái gì, muốn cười nhưng lại thấy đáng yêu quá đỗi, liền cúi đầu hôn lên gò má ai kia.
Lộ Già chớp mắt, ánh mắt lảng sang chỗ khác: “… Đây là cảm ơn ạ?”
Mục Ôn Nhiên đứng dựa vào bên bàn, mỉm cười không nói.
Không phải.
Là Anh muốn hôn em..


Bình luận

Truyện đang đọc