TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 522

Sau khi dừng lại một lát, anh lại cong môi nở một nụ cười tự tin và điềm đạm: “Đương nhiên tôi cũng không ép, tôi chỉ mong mọi người làm vậy, đây cũng là một lời nhắc nhở, quyết định cuối cùng thế nào tôi cũng không can dự.”

Triệu Mịch Thanh đã thông được con đường Kinh Đô với nhà họ Tống, chuyện này mọi người ai cũng biết, hơn nữa năm đó Long Đằng là do một tay của ba Triệu gây dựng nên, vậy nên cho dù đứng ở góc độ nào cũng nên cân nhắc thật kỹ chuyện này.

Cục diện đối đầu không kéo dài quá lâu, cuối cùng chính vị cổ đông mà Lương Hạnh mong chờ đã thỏa hiệp trước, ông ta mỉm cười rồi lùi lại một bước, nói: “Chuyện này đúng là phải bàn bạc, chúng tôi tới đây cũng không phải để biểu quyết luôn. Nếu như sếp Triệu đã nói rõ lập trường của mình như vậy, chúng tôi nhất định sẽ nể mặt anh, hơn nữa chúng tôi cũng mong anh quay trở lại. Long Đằng chỉ có giao cho anh thì chúng tôi mới cảm thấy yên tâm.”

Người này bình tĩnh điềm đạm, nói chuyện không chút thiếu sót, nhóm cổ đông kia ban đầu còn vô cùng khó xử nhưng sau khi nghe thấy vậy lập tức đồng ý. Sau đó không bao lâu, cả nhóm người đó đều giải tán hết.

Quảng trường lớn trước tòa nhà Long Đằng, mọi người đều đã giải tán hết, mẹ Triệu từ nãy tới giờ vẫn luôn cố gắng chịu đựng, cuối cùng không chịu được nữa, trong lúc quay cuồng khẽ gọi một tiếng: “Hạnh…”

Bà không nói được gì nữa, cơ thể mềm oặt đổ về phía bàn tay đang đặt lên cổ tay Lương Hạnh.

“Bác gái…”

Lương Hạnh cúi người, một tay đỡ lấy cánh tay của mẹ Triệu, sau khi Triệu Mịch Thanh phản ứng lại được, cũng nhanh chóng chạy tới đỡ bà dậy, ôm bà vào trong lòng.

Anh đi nhanh về phía chiếc xe màu đen đang đỗ bên cạnh đường, ánh mắt còn liếc nhìn về phía người đàn ông đang đứng ngẩn người ra ở bên cạnh, nhìn thấy chị gái mình ngất xỉu, ông ta cũng định ra đỡ nhưng lại nhìn thấy Triệu Mịch Thanh nên ông ta lại dừng lại.

Mồ hôi lạnh trên trán ông ta ứa ra từng lớp một, cho dù có tức giận đến đâu cũng không dám nói ra miệng.

Triệu Mịch Thanh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, anh không nói câu nào, ôm mẹ đi thẳng về ghế sau của chiếc ô tô trong khi Lương Hạnh còn đang kêu lên hoảng loạn.

Vào bệnh viện kiểm tra thì chỉ là do đường huyết thấp, bởi vì sau khi làm phẫu thuật xong, chuyện ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi của bà không có quy luật, cộng thêm áp lực tâm lý lớn vậy nên việc phục hồi không được tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ vào viện với những lý do khác nhau.

Mẹ Triệu dựa người vào giường, bàn tay vẫn còn đang truyền nước, khí sắc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Lúc bà nghe thấy tiếng bước chân cũng không nói gì, ánh mắt nhìn vào không trung, cảm giác như đang ngồi thừ người ra.

Đến khi lại gần rồi cô mới đưa tay chỉ ra sau: “Mịch Thanh đã đi mua đồ ăn cho bác, một lát nữa anh ấy sẽ quay lại.”

Mẹ Triệu không phản ứng gì, bà chỉ thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay của mình.

Lương Hạnh không thể đoán được tâm tư của người đối diện, cô cũng không bận lòng suy nghĩ. Từ sau vụ tai nạn lần trước của mẹ cô xảy ra, cô đã quyết định không lấy lòng người phụ nữ này nữa.

Nếu không, cô sẽ luôn cảm thấy có lỗi với mẹ cô ở nhà, không những bà phải nằm ở viện mấy tháng trời mà còn không được gặp ba lần cuối.

Nghĩ đến đây, cô tự nhiên thở dài một hơi: “Bác cố gắng…”

“Rót cho tôi cốc nước, tôi hơi khát nước.” Vốn dĩ là cô đã định đi, nhưng không ngờ mẹ Triệu lại tự nhiên lên tiếng, cắt ngang lời cô đang nói.

Sau một thoáng do dự, cô phản ứng lại được, nhìn theo tầm mắt của mẹ Triệu và nhìn thấy một bình nước trên chiếc bàn bên cạnh, cô vâng một tiếng rồi đưa tay qua lấy.

Bình luận

Truyện đang đọc