TRIỀN MIÊN VỚI HỌA SĨ - THẦN NGUYỆT

Giản Mặc Thư đang suy nghĩ, trong mười ngày kế tiếp, thật sự Du Họa bận thành con quay, vì phải sửa bức tranh đồng thời còn phải ôn tập lý thuyết môn học cho kỳ thi cuối kỳ.

Mặc dù Giản Mặc Thư tạm dừng công việc người mẫu khỏa thân của cô, nhưng không ngừng việc giao lưu thân thể, cứ cách một ngày, sau khi cô học hành xong, anh đã xong công việc, sau khi tắm rửa anh sẽ kéo cô lên giường vận động một trận.

May mà định hướng sửa tranh đã được quyết định xong, cho dù cơ thể bị xâm lược có đau nhức cũng không ảnh hưởng đến tiến độ.

Nhưng mà thời gian hết hạn nộp tranh càng gần thì Giản Mặc Thư bắt đầu có chút không yên lòng.

Từ sau ngày hôm đó, thám tử tư cũng không tra được nhiều tin tức có giá trị lắm, bởi vì ở viện phúc lợi huyện Hoài Thủy cũng không lưu lại tài liệu ghi chép cụ thể của năm đó, viện trưởng cũng đã sớm thay đổi mấy nhiệm kỳ, căn bản không thể nào tra ra được, manh mối bị đứt như vậy.

Sợ điều tra bại lộ, thám tử tư cũng không tiến thêm một bước hỏi thăm về bố mẹ nuôi của Tần Nhĩ Na, mà chuyển hướng qua nhánh bên Triệu tổng.

Chuyện bao dưỡng này dù sao cũng chẳng vẻ vang gì, Triệu tổng cũng dùng một chút thủ đoạn che giấu quá trình kết bạn giữa ông ta và Tần Nhĩ Na, chuyện duy nhất có thể biết được chính là Tần Nhĩ Na đã đi theo Triệu tổng làm tình nhân từ rất sớm, không chỉ đổi lấy học phí khá đắt đỏ của viện mỹ thuật mà chất lượng sinh hoạt cũng trực tiếp nhảy vọt lên vài bậc.

Truy nguồn gốc không có kết quả, Giản Mặc Thư chỉ có thể dặn dò Du Họa chú ý đến mình và tác phẩm nhiều hơn, nếu ở trường có tình huống nào đột ngột phát sinh có thể tìm Ôn Lâm giúp đỡ trước, cũng đưa cách liên lạc với Ôn Lâm cho cô.

"Vâng, em sẽ tự bảo vệ mình, em có thể nhờ cô Diệp giúp đỡ trông coi."

Du Họa giơ tay giữ chân mày hơi nhíu lại của Giản Mặc Thư, ngược lại an ủi anh: "Nếu thật sự cô ta làm chuyện gì không tốt với em, em sẽ không ngồi chờ chết đâu."

"Em biết thầy Mặc Thư đau lòng cho em mà."

Du Họa cười hì hì, ngược lại không lo lắng lắm.

Từ trước đến giờ sống một mình, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng bây giờ có người đứng sau lưng cô , dù bất kể thế nào cũng sẽ bảo vệ cô, vì vậy cô có thể bỏ hết những lo lắng dư thừa mà phản kích.

Giản Mặc Thư nắm lấy tay cô, đưa đến bên miệng hôn hôn.

"Họa Họa biết là tốt rồi."

Hy vọng là anh nghĩ nhiều thôi.

Nhưng mà rất nhiều thời điểm, định luật Murphy* luôn có hiệu quả, càng sợ cái gì thì chuyện đó sẽ đến.

*Định luật Murphy: Khi một điều tồi tệ có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.

Vì đề phòng tác phẩm có thể bị động tay động chân, Du Họa đặc biệt để đến ngày cuối cùng hết hạn mới nộp tác phẩm lên. Cô hỏi cô Diệp, đại khái là vào ngày kia, nhà trường sẽ tiến hành hai ngày đánh giá bình thẩm* hơn bốn mươi bức tác phẩm đề cử, cùng với đó sẽ tiến hành đối thoại với từng thí sinh, hỏi thăm kĩ lưỡng chủ đề phía sau, từng tầng sàng lọc chọn ra tác phẩm tốt.

*Bình thẩm: đánh giá và xem xét.

Chuyện liên quan đến thanh danh của viện mỹ thuật Giang Thành, lãnh đạo nhà trường rất coi trọng lần chiêu mộ này, có không ít giáo sư có trình độ nghệ thuật rất khá tham gia vào lần đánh giá này. Nghe nói ngoại trừ phần quan trọng là bình chọn ra tác phẩm, nếu như bản thân họa sĩ có nhân phẩm, đa tài, cũng có thể được thêm điểm phù hợp.

Mà ngay lúc này, một bài post lặng lẽ xuất hiện trên diễn đàn của trường, bởi vì tiêu đề và nội dung bắt mắt, nhanh chóng nổi tiếng lên.

[Đào ra nội tình buồn nôn trong việc chiêu mộ của phòng trưng bày mỹ thuật - Ngủ với giám khảo có thể chắc chắn nằm trong danh sách?]


Chủ topic [Quét đồi trụy loại trừ tội ác] tự nói là nhận được báo cáo nặc danh, nói khoa viện tranh sơn dầu của chúng ta có một nữ sinh viên tham gia chiêu mộ có quan hệ thân mật mờ ám với người đàn ông được cho là giám khảo, không chỉ có thể đi thăm phòng trưng bày mỹ thuật chưa mở cửa, còn nhận được một bức tranh tham gia dự thi không biết có phải chính tay mình làm hay không.

Trong post tung ra mấy tấm hình, một tấm là bóng dáng Du Họa và Giản Mặc Thư đi vào cửa phòng trưng bày mỹ thuật, một tấm là hình chụp lúc ở tiểu khu nhà ở của bố Du Họa, Giản Mặc Thư cầm bức tranh, Du Họa kiễng chân lên hôn anh, đủ để chứng minh mối quan hệ tình nhân giữa hai người.

[Về phần vì sao nói người đàn ông này có thể là giám khảo, bởi vì anh ta từng xuất hiện ở trong danh sách khách mời được phòng trưng bày mỹ thuật công bố trước đây, bây giờ không tìm thấy danh sách chính thức, nhưng mà trên mạng vẫn còn giữ lại ảnh chụp màn hình.]

[Nghe nói người này phát triển ở nước ngoài đã lâu, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy tài liệu nào, có lẽ cũng chỉ là họa sĩ loại ba giả mạo thôi.]

[Nếu như nói có quan hệ tốt với giám khảo không tính là gì cả, mọi người có thể nhìn tác phẩm dự thi của cô ta, so cùng với bức tranh người đàn ông kia đang cầm trong bức ảnh thứ hai, mặc dù sẽ có một mức độ sửa chữa nhất định, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là cùng một bức tranh. Đây thật sự là bức tranh của cô ta sao? Sẽ không phải là người đàn ông này trực tiếp thi hộ sao?"

Phía dưới còn phụ họa một góc ảnh chụp phóng to so sánh với tấm ảnh chụp vô cùng mơ hồ về tác phẩm dự thi.

Cuối cùng, chủ topic tổng kết lại bài viết, tư tưởng trung tâm là phải giữ gìn phong cách học tập tốt trong trường chúng ta, nếp sống tanh tưởi đầu cơ trục lợi này cần phải mạnh mẽ chống lại, đề nghị nhà trường hủy bỏ tư cách tham gia chiêu mộ của cô ta và cũng đưa ra hình phạt nhất định.

Bài post được đăng lên, rất nhiều người đã nhấp vào tiêu đề mà bắt đầu mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến, Du Họa cũng nhanh chóng được "quần chúng nhiệt tình" thông báo thông tin.

Người phát hiện trước tiên chính là người vừa vặn đang dạo diễn đàn Ôn Lâm, vốn mang một trái tim luôn hóng drama bấm liên tiếp, lại phát hiện cả hai đương sự anh đều biết, còn là loại rất quen biết nữa.

Anh nhanh chóng chụp trang chủ gửi đến số điện thoại của Du Họa.

Du Họa nhận được sự nhắc nhở của Ôn Lâm lập tức mở diễn đàn ra xem, càng xem thì tim càng rớt xuống.

Thời điểm cô và thầy Mặc Thư đi ra khỏi phòng trưng bày mỹ thuật cùng ngày, ngoại trừ bảo vệ cũng chỉ có hai người Triệu tổng và Tần Nhĩ Na.

Du Họa chăm chú nhìn vào một góc gót giày da bị vô tình chụp vào, Triệu tổng đứng ở vị trí đó đương nhiên sẽ không phải là người chụp hình.

Như vậy cũng chỉ có người đứng ở phía sau lưng ông ta vài bước, Tần Nhĩ Na.

Nhắm vào cô thì không sao, nhưng lại dám liên can đến thầy Mặc Thư, đừng trách cô phòng vệ quá đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc