TRIÊU LỘ SANH CA

(Phòng tắm play)

Hai người cùng hỏi một lúc, ai cũng không trả lời ai.

Cố Văn Sanh cảm giác bầu không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Thật ra lí do tại sao Lưu Triêu tìm được cậu, Cố Văn Sanh chợt cảm thấy đã không còn quá quan trọng nữa rồi, ngay lúc này đây cậu chỉ biết rằng, Lưu Triêu thật sự đã đến đây, vì cậu mà đến.

“Không đi tìm “Văn Văn” của anh sao?” Cố Văn Sanh thấy mình bây giờ như một người phụ nữ thích so đo từng tí một, không biết tiến lùi, được đằng chân lân đằng đầu.

“Gì cơ?” Lưu Triêu không nghe rõ.

“Hứa Văn Văn ấy, không phải anh đi tìm cô ta sao?” Nếu đã đến một bước này rồi, thì cứ nói thẳng ra hết với nhau thì hơn, Cố Văn Sanh nhắm mắt lại, cậu quyết định đánh cược một lần, bồi thêm cả nhiều năm yêu thầm nữa, lấy hết tất cả ra đánh cược.

“Anh… thích cô ta?” Giọng nói của Cố Văn Sanh thoáng run rẩy.

Lưu Triêu không biết Cố Văn Sanh đây là thế nào, đêm đen bao phủ lên vạn vật, cũng bủa vây lấy tiểu thiếu gia của hắn. Cứ việc Cố Văn Sanh trước mặt Lưu Triêu là tính tình trẻ con, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn là Cố thiếu gia – Cố Văn Sanh, bên ngoài nho nhã lịch sự, bên trong là đôi ba chút tật xấu nho nhỏ. Thế nhưng giờ đây, cậu đứng trước mặt Lưu Triêu lại yếu đuối lạ thường.

Là do mình dồn ép quá đáng hay sao? Lưu Triêu không nhịn được bước lên phía trước một bước, Cố Văn Sanh như thế làm hắn đau lòng quá chừng. Thật ra bất kể ai ngỏ lời yêu trước thì cũng có gì khác nhau đâu chứ? Nhưng Lưu Triêu đã mai phục quá lâu rồi, thời gian mong ngóng chờ đợi đã quá dài rồi. Nên hắn muốn được chính tai nghe thấy lời bày tỏ của Cố Văn Sanh, thậm chí đến ngay cả trong mơ hắn đôi khi cũng sẽ thấy tiểu thiếu gia bị mình đặt dưới người, dáng vẻ hai mắt rưng rưng rung động lòng người.

Cố Văn Sanh là ma chướng của Lưu Triêu, Lưu Triêu cam nguyện vì đó điên cuồng.

Nhưng nếu phần điên cuồng này của hắn làm Cố Văn Sanh sợ hãi, làm cho tiểu thiếu gia của hắn buồn lòng, thì Lưu Triêu thà rằng thu lại chấp niệm của mình, mọi trù tính bẫy lưới gì đó cũng vứt hết. Nên phần tình cảm sâu nặng khó mà áp chế này, bây giờ để Lưu Triêu nói ra, cũng chẳng có gì là không được.

Cuối cùng thì Lưu Triêu vẫn là nhẹ dạ, nhưng hắn cũng chỉ nhẹ dạ với một người này mà thôi.

Thật ra Cố Văn Sanh rất sợ nghe được một đáp án chắc chắn từ trong miệng của Lưu Triêu, nhưng Lưu Triêu chậm chạp không trả lời thì cậu lại thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cậu khó khăn lắm gom góp đủ dũng khí, nên cậu không muốn chỉ vì một câu nói của Lưu Triêu mà thành dã tràng xe cát.

“A Triêu.” Cố Văn Sanh bước đến gần Lưu Triêu.

Lưu Triêu lấy lại tinh thần, hai người đã đứng rất gần nhau rồi, hắn giơ tay lên đè cánh tay Cố Văn Sanh lại.

“Ừm.” Hắn trầm thấp đáp một tiếng.

Cố Văn Sanh nhón chân lên, hôn một cái lên môi Lưu Triêu, sau đó cấp tốc lùi lại.

“Em thích anh.”

Cố Văn Sanh nhắm mắt lại, cậu sợ bị Lưu Triêu đẩy ra.

Cố Văn Sanh cảm thấy thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, Lưu Triêu không đẩy cậu ra nhưng cũng không ôm cậu. Cậu không nhịn được lặng lẽ hé mở một mắt, vừa khéo, Lưu Triêu cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn cắn lên môi dưới cậu, lúc cậu lùi lại thì đưa tay ra ôm chặt cậu.

“Anh muốn làm em.”

Câu nói nóng bỏng trắng trợn như vậy, khiến hai tai Cố Văn Sanh đỏ bừng lên, nóng rần rần.

Lưu Triêu từ trong xương đã là một tên lưu manh.

Cố Văn Sanh chỉ cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cậu ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi Lưu Triêu: “Anh thích em?”

Lưu Triêu hận không thể kéo tiểu thiếu gia ôm vào trong lòng mình, nhét vào túi áo. Một người đáng yêu như thế, chỉ là của hắn thôi.

“Muốn ăn em.” Câu trả lời của Lưu Triêu không phải là trực tiếp, tay không ngừng nhân cơ hội sàm sỡ Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với kết quả xấu nhất rồi, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là một kết cục hạnh phúc đến thế này, bị niềm vui sướng hân hoan lấp đầy, đến cả Hứa Văn Văn cậu cũng quăng ra sau đầu, bây giờ cậu cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, mà còn là một giấc mơ không chân thật như vậy nữa. Thế là ăn nói cũng không biết lựa lời: “Được được, ăn em.”

Màu mắt của Lưu Triêu so với bình thường thì tối tăm hơn hẳn, hắn tựa đầu sát vào cổ Cố Văn Sanh, cắn nhẹ lên cần cổ trắng nõn của tiểu thiếu gia, cuối cùng còn lè lưỡi liếm trông rất sắc tình, sau đó hắn kề bên tai Cố Văn Sanh nói bốn chữ:

“Lòng anh có em.”

Tất cả chợt trở nên mơ mơ hồ hồ, thậm chí Cố Văn Sanh còn không nhớ rõ được mình và Lưu Triêu lên xe về nhà kiểu gì, rồi cả bị Lưu Triêu lột sạch dạo đầu tiến vào như thế nào.

Chỉ nhớ rõ được lúc dương v*t của Lưu Triêu tiến vào bên trong cơ thể cậu, loại cảm giác thỏa mãn khó mà diễn tả thành lời ấy nháy mắt dâng tràn, vây kín cậu.

Cậu mơ mơ màng màng hỏi Lưu Triêu: “Trên người… a… anh… sao lại… a hưm… có mùi… thịt nướng?”

Động tác va chạm mãnh liệt của Lưu Triêu đột nhiên chợt dừng lại, sau đó không nói câu nào lại vùi đầu tiếp tục cần lao.

Một mình ngồi tuốt thịt xiên ăn rồi uống rượu giải sầu thật sự quá quê, hắn không muốn nói ra cho lắm.

Sau khi hết một vòng chinh chiến, Lưu Triêu bắn hết tinh dịch vào trong cơ thể Cố Văn Sanh, còn Cố Văn Sanh đã rã rời từ đời nào thì đang nằm thở dốc.

Lưu Triêu rút vật đó ra khỏi người Cố Văn Sanh, ôm cậu lên đi vào buồng tắm.

Cố Văn Sanh tưởng tới đây là hết rồi, nhưng mà đối với Lưu Triêu mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

—— trước hết, hắn muốn rửa mùi thịt nướng trên người mình đi đã.

Vào phòng tắm, Lưu Triêu buông Cố Văn Sanh ra, tinh dịch thuận theo mông Cố Văn Sanh chảy ra đọng lại, Lưu Triêu để Cố Văn Sanh tựa hờ lên người mình, tay hắn lần xuống dưới tìm kiếm. Chạm được đến miệng huyệt, Lưu Triêu dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn, hạ thấp giọng nói bên tai Cố Văn Sanh: “Của anh.”

Cơ thể lõa lồ trong không khí của Cố Văn Sanh hơi run lên. Thật sự là quá xấu hổ.

Lưu Triêu theo chân của Cố Văn Sanh quét lấy một ít tinh dịch của mình, sau đó đưa ngón tay đến gần môi Cố Văn Sanh.

Cố Văn Sanh vô thức hôn một cái lên ngón tay Lưu Triêu, rồi thuận theo đó ngậm đầu ngón tay Lưu Triêu, mút ngón tay của Lưu Triêu ngậm vào trong miệng.

Lưu Triêu cười dùng một tay còn lại sờ sờ lên tóc Cố Văn Sanh, “Ăn có ngon không?”

Trên mặt, trên người Cố Văn Sanh đều nhuộm một lớp màu đỏ ửng nhàn nhạt. Tuy rằng cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng mà người đối diện chính là người mình đã thương thầm, đã ý dâm từ lâu. Cố Văn Sanh cảm thấy thời điểm như thế này mà còn hàm súc nữa, thì khổ chỉ có thể là mình, vì vậy cậu mềm giọng nói: “Ngon, muốn nhiều hơn nữa…”

Động tác giương mắt của tiểu thiếu gia quá mức gợi tình gợi đòn, Lưu Triêu mở vòi hoa sen để dòng nước ấm áp bao phủ hai người, cũng không nhịn được nữa lật người Cố Văn Sanh lại, đỡ hông của cậu cắm vào.

Hậu huyệt vừa được tinh dịch thấm qua nên tiến vào hoàn toàn không có chút khó khăn nào, Cố Văn Sanh bị hắn thúc vào làm bật ra tiếng rên rỉ. Lưu Triêu vỗ nhẹ lên mông cậu, phòng tắm đóng kín, một tiếng “bốp” thôi cũng trở nên rõ ràng vô cùng. Tai Cố Văn Sanh đỏ rực, cậu muốn nghiêng đầu qua nhìn Lưu Triêu, nhưng Lưu Triêu lại đột nhiên đâm thúc kịch liệt hơn, làm cậu đứng không vững, chỉ có thể dùng tay chống lên bồn rửa mặt, bật ra từng rên rỉ đứt quãng.

Sống lưng của tiểu thiếu gia thẳng tắp, mái tóc ngắn mềm mại thấm ướt mồ hôi ngoan ngoãn dán chặt ở hai bên má cậu. Nước ấm từ vòi sen đổ xuống người cả hai, tạo thành một màn sương mùa mông lung mờ ảo.

Động tác dưới thân của Lưu Triêu không ngừng lại, một tay cố định eo Cố Văn Sanh, tay còn lại thì lưu luyến nơi ngực Cố Văn Sanh, thi thoảng lại chạm phải đầu v* Cố Văn Sanh, khiến người dưới thân chợt co thắt lại, nhưng hắn chỉ chạm khẽ thôi rồi lập tức rời đi —— nhưng vẫn cứ cố ý chạm vào hai điểm nào đó rất nhiều lần, Cố Văn Sanh đang bị lửa tình thiêu đốt đến đầu óc mơ hồ hoàn toàn không phát hiện ra được, là Lưu Triêu đang cố tình —— cố tình dụ cậu năn nỉ hắn thỏa mãn cậu.

Cố Văn Sanh rất nhanh đã mắc câu.

Cậu bị Lưu Triêu ghẹo đến ngứa ngáy vô cùng, hận không thể cầm tay Lưu Triêu đè nghiến chà đạp lên hai đầu v* mình. Người mà mình thèm khát bao lâu nay, giờ đang đè trên người cậu không ngừng bình bịch làm cậu, nên đương nhiên là không thể để mình chịu ủy khuất rồi.

“Ha a… ở trên… ưmmm!”

Lưu Triêu lại nặng nề thúc vào thêm năm, sáu lần nữa, âm thanh cơ thể va chạm tràn ngập trong khắp phòng tắm, tiếng rên rỉ của tiểu thiếu gia hòa lẫn vào tiếng nước của vòi hoa sen, damdang vô cùng.

“Sao nào?” Người Lưu Triêu kề sát vào Cố Văn Sanh, màu da của hắn thiên về màu lúa mạch, Cố Văn Sanh thì lại trắng nõn, hai cơ thể giao chồng lên nhau, có thể đem đi so với một số thước phim có màu nào đó —— buông thả phóng đãng ra khuôn ra dạng, làm người ta không biết nên bôi mờ chỗ nào mới được nữa.

Cố Văn Sanh bị Lưu Triêu đâm đến không thể nói chuyện đàng hoàng được, nhưng cậu muốn Lưu Triêu dừng lại một chút, vì vậy thử hơi thắt hậu huyệt lại.

A, chặt quá, dương v*t Lưu Triêu tráng kiện đầy đủ, bên dưới của cậu nhất định đã bị Lưu Triêu căng ra rất nhiều rồi. Không phải dễ để co thắt lại, tiểu thiếu gia cũng chỉ là ôm tâm lý thăm dò đi thử một lần.

Lưu Triêu quả thật là dừng lại, nhưng khi bị cái “thăm dò” của Cố Văn Sanh kẹp lại —— thì hắn chỉ hận không thể một giây sau lập tức mãnh liệt công kích bình bịch chết người dưới thân, nhưng Lưu Triêu vẫn dựa vào năng lực tự chủ cực kỳ mạnh mẽ của mình ngừng lại.

Lưu Triêu thở hổn hển mấy hơi, rồi cố đè xuống tiếng thở dốc, nhưng trong giọng nói khàn khàn vẫn mang đầy tình dục: “Văn Văn, làm sao vậy?”

Câu nói này quá dịu dàng, dịu dàng đến ngọt ngấy cả lỗ tai. Người nói không cảm thấy gì, lúc rơi vào lòng người nghe lại làm vui sướng dâng tràn.

Giọng của Cố Văn Sanh trở nên mềm yếu, cách màn sương như đang làm nũng vậy: “Rút ra trước đã.”

Lưu Triêu nhấp nhẹ môi dưới, nhẹ đến khó thấy, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gắng gượng rút dương v*t từ trong cơ thể của Cố Văn Sanh ra.

Dưới chân Cố Văn Sanh nhũn như đang giẫm trên bông, nhờ Lưu Triêu giúp mới quay được người lại, mặt đối mặt với Lưu Triêu. Cậu đưa tay khoác lên bả vai Lưu Triêu, muốn ghé đến gần hôn người trước mặt một cái, cuối cùng do chân mềm nhũn nên trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Lưu Triêu.

Cố Văn Sanh thật sự thật sự rất vui, khúc gỗ nhà cậu cũng thích cậu —— Cố thiếu gia, thanh niên đã hai mươi mấy tuổi, giờ phút này cứ như một đứa trẻ —— còn là trạng thái sau khi say mèm, vui đến không kềm chế được.

Cậu nói bằng giọng mềm nhũn: “Em muốn nhìn thấy anh.”

Lưu Triêu vớt tiểu thiếu gia như đang say lên, ghé vào lỗ tai cậu, trầm thấp đáp lại: “Được, nhìn anh.” Nói dứt lời, hắn nhấc một chân Cố Văn Sanh lên, cắm vào.

Em nói, em muốn nhìn anh.

Vậy thì tốt nhất chỉ nhìn anh thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc