TRÌNH TỔNG KẾ HOẠCH YÊU ĐƯƠNG ĐẾN ĐÂU RỒI


"Anh sao?"
Mã Dao hỏi rồi bật cười, có lẽ Trình Tranh lại muốn dùng nhan sắc này để dụ dỗ cô nữa rồi.

Cô thừa nhận mình từng bị khuôn mặt này thu hút, từng bị giọng nói này làm cho say sưa, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo mà không bị mắc bẫy.

Nhưng anh dường như không có ý đùa giỡn, nhìn cô rất chăm chú.
"Mã Dao! Tôi đang nghiêm túc."
Trình Tranh nói rồi khom người đến, mắt dời xuống chóp mũi rồi bờ môi căng mọng của Mã Dao.

Có thứ gì đó trào dâng lên trong lòng của anh, một loại cảm giác mãnh liệt thôi thúc anh phải làm những điều mình nên làm.

Anh không biết loại tình cảm này là do say đắm nhất thời, hay là còn nguyên nhân nào khác.

Nhưng anh biết, Mã Dao là người mà anh thật sự nghiêm túc trong lúc này, ít nhất là anh đủ chính chắn để nghĩ như vậy.
Mã Dao cũng nương theo ánh mắt của anh, rơi xuống vân trung của anh sau đó là xương hàm.

Hai người bắt đầu rơi vào một không gian ám muội, lòng nóng rực như thiêu như đốt.


Tay anh chạm lên mặt cô, giọng nhẹ nhàng mà lại mềm mại.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Tin tôi.

Tôi nhất định sẽ che chở cho em."
Sự dịu dàng này của anh như một cái lò lửa ở nhiệt độ cao, nhanh chóng làm lòng cô mềm nhũn ra rồi tan chảy.

Cô cong môi cười, nụ cười ngọt ngào như một thanh kẹo socola rồi hôn lên môi anh một cái.
"Dẻo miệng."
Sau khi tiễn Trình Tranh về, Mã Dao quay vào trong nhà lại nhận được điện thoại của bà chủ nợ.

Lúc trước vì muốn hoàn tất việc xây mộ phần cho cha mẹ, cô đã mượn của bà ta một ít, cũng không phải số tiền nhỏ.

Gần đây cô chỉ làm việc ở quán cà phê, thu nhập không cao nên vẫn chưa thể hoàn tất việc trả tiền cho bà ta.

Đã lâu rồi không liên lạc, lần này gọi lại bà ta liền làm dữ với cô.
"Khi nào mới trả tiền cho tôi đây?"
Một giọng nói chanh chua đanh đá vang lên ở đầu dây bên kia, Mã Dao lè lưỡi đưa điện thoại ra xa mình.

Cô đối với bà ta rất lịch sự, nhưng không phải vì nể mặt bà ta lớn hơn mình, mà chỉ vì tiền bà ta cho mình mượn.

Nếu không phải vì mộ phần của cha mẹ, cô cũng sẽ không dính dán đến mấy chuyện tiền bạc này.
"Tuần sau nhận lương rồi tôi đến gặp bà."
"Tuần sau?"
Bà ta lên cao giọng lại còn lớn tiếng làm Mã Dao rùng mình.
"Cô Mã à! Cô đã hứa với tôi thế nào? Trong tuần này sẽ trả hết cho tôi, bây giờ cô lại hẹn nữa là thế nào?"
"Bà Hà! Bà cũng thừa hiểu tôi chỉ sống một mình, kinh tế khó khăn, tôi trả được hơn một nửa đã là cố gắng lắm rồi.

Bà phải thông cảm cho tôi chứ?"
"Không phải vì cô có hiếu với cha mẹ, tôi đã ép cô vào đường cùng lâu rồi."
Máy vừa cúp, Mã Dao liền nhoài người ra ghế mà thở dài mệt mỏi.

Bà Hà đó mặc dù đanh đá trông rất khó chịu, nhưng đối với cô cũng không đến mức tuyệt tình.


Bà ta cũng là hạng người coi trọng tình nghĩa, thấy cô mượn tiền vì lo cho mộ của cha mẹ nên cũng không có ý làm khó dễ.

Cô nhìn tấm ảnh của mình và cha mẹ đặt ở trên đầu tủ, xem ra chỉ làm ở quán cà phê thôi là chưa đủ sống rồi.
***
"Hà Dữ! Gần đây cậu có thấy Trình Tranh rất lạ không?"
Hải Đình đang làm việc thì ngứa ngáy không chịu nổi, lén lút đến chỗ của Hà Dữ rồi bắt chuyện với anh ta.

Hai người họ nhìn sang chỗ của Trình Tranh, thấy anh thi thoảng lại ngồi cười một mình, không thì lấy điện thoại ra nhắn tin với ai đó.

Bọn họ chưa từng thấy anh yêu đời thế này, giống như người vừa được thần tình yêu ghé thăm vậy.
Đang xôn xao, thì anh đột nhiên quay sang nhìn làm Hà Dữ và Hải Đình chưa kịp khép miệng lại, cơ mặt cứng đờ.

Bọn họ nuốt nước bọt, bây giờ Trình Tranh mà thay đổi thái độ là họ sẽ lên thớt ngay.

Nào ngờ anh chỉ hơi cau mày một chút, hỏi với vẻ vô tư.
"Gì vậy? Mặt tôi có gì à?"
Họ liên tục lắc đầu, sau đó Hải Đình mới mạo muội hỏi.
"Tôi hỏi này Trình Tranh, có phải cậu bị con quỷ tình yêu quật rồi không?"
Hà Dữ đá vào chân anh ta một cái, nhăn mày phản ứng.
"Chưa gì mà hỏi thẳng quá vậy?"
Bọn họ hôm nay thấy anh như vậy cũng to gan hơn hẳn, nếu là bình thường nhất định sẽ không dám hé răng.

Còn anh thì không hiểu sao lại thấy mình khác hẳn lúc trước, tinh thần thoải mái hơn, dễ chịu hơn.


Đang trò chuyện rôm rả thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, cả ba nghiêm túc quay về bàn ngồi làm việc.

Người đi vào là một cô gái tóc búi cao, tay cầm theo một bản tài liệu, đi đứng khoan thai, nét mặt dịu dàng nhìn về phía Trình Tranh.
"Trình tổng! Đây là tài liệu doanh thu của tháng này, mời anh xem qua ạ!"
Anh khẽ ho một tiếng, mắt hướng về khoảng trống ở trên bàn mình rồi trầm giọng nói.
"Để đó đi!"
Cô gái ấy mỉm cười gật đầu, vừa định quay đi thì anh đã lên tiếng.
"Cô Lâm!"
"Ngày mai sắp xếp giờ để cô gái này đến phỏng vấn, tôi sẽ nhận cô ấy làm trợ lý."
Lâm Thanh Thanh nhìn anh rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại, mắt đột nhiên mở to ra.

Phản ứng này của cô ta khiến Hà Dữ và Hải Đình có chút hoang mang, cả Trình Tranh cũng không hiểu chuyện gì.
"Còn...!Còn tôi thì sao ạ?"
"Cô sẽ làm trợ lý cho Hải Đình, gần đây công việc của cậu ấy hơi nhiều, cũng cần người giúp đỡ."
Mã Dao? Tại sao lại là cô ta?
....


Bình luận

Truyện đang đọc