TRO BỤI TRONG ĐÊM HÈ

[16]

Tiếng sấm ùng oàng nổ lên, sau đó Tào Xuyên nghe thấy có người gọi tên mình.

Gã nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, rõ ràng gã đang nghe cuộc trò chuyện trong ổ USB, vì sao đột nhiên có người gọi tên gã?

Đó là giọng của một người đàn ông, không ngừng lặp đi lặp lại tên gã —— Tào Xuyên! Tào Xuyên! Tào Xuyên!

Âm thanh dường như truyền đến từ một thung lũng xa xôi, khiến gã choáng váng, thậm chí cảm thấy muốn nôn.

Tào Xuyên!

Tào Xuyên đột nhiên mở mắt ra, phát hiện trong phòng làm việc của mình có một người khác đang ngồi.

Không đúng, đây không phải là phòng làm việc của gã, phòng của gã lạnh lẽo và tối tăm, còn có một cái bàn khổng lồ đầy bụi trong góc.

“Cậu đã nghĩ gì vừa nãy?”

Người đàn ông ngồi trước mặt gã mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, thắt cà vạt.

Tào Xuyên ngẩng đầu nhìn, thấy trước mặt là một khuôn mặt xa lạ.

“Anh là ai?”

“Cậu có nghe thấy tôi gọi cậu không?”

Tào Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, không nói gì.

Người trước mặt do dự rồi đưa cho gã một xấp tài liệu.

Tào Xuyên nhận lấy, khi duỗi tay ra thì phát hiện cổ tay có vết trói đỏ như máu, mà trên người gã lại đang mặc đồ bệnh nhân của bệnh viện.

Gã cúi đầu nhìn đống tài liệu người kia đưa, đó là một đống hồ sơ, từ Lý Chiêu đến Lý Hán Đường, lại tới Lâu Nguy, tờ cuối cùng là của gã, hồ sơ của Tào Xuyên.

Điều khiến Tào Xuyên ngạc nhiên là những bản sơ yếu lý lịch chi tiết này đều được gắn cùng một bức ảnh, mà gương mặt đó là Lý Chiêu.

Hai tay Tào Xuyên bắt đầu run lên, gã nghe thấy đối phương nói: “Cậu biết Lý Chiêu, đúng không?”

Tào Xuyên ngẩng đầu lên hỏi đối phương: “Anh là ai? Tôi tại sao lại ở đây?”

“Vậy cậu nên ở đâu?”

“Ở phòng làm việc của tôi.” Tào Xuyên lạnh lùng nói: “Làm thê nào anh đưa tôi tới đây được?

Đối phương cười với gã, sau đó nói: “Tự cậu đem bản thân cậu tới đây đó.”

Người nọ còn nói tiếp: “3 tháng trước cậu đã nỗ lực để cứa cổ tự tử tại nhà nhưng đã được hàng xóm phát hiện vừa đưa đi cấp cứu kịp thời.”

Tào Xuyên nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.

“Hoặc là nói, ” nam nhân trước mặt nhìn gã, hơi hơi dừng lại, sau đó nói, “Cậu nỗ lực tự sát trong nhà Lý Chiêu, sau đó bị đưa đến trong này.”

Tào Xuyên càng thêm mờ mịt, thời điểm mở miệng, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy: “Nhà Lý Chiêu?”

Gã hỏi: “Tại sao tôi lại tới nhà Lý Chiêu?”

Hơn nữa, tại sao tôi lại không có bất kỳ ấn tượng nào về việc này?

Tào Xuyên không thể nào hiểu được, gã nỗ lực đứng lên, lại phát hiện hai chân của chính mình bị trói ở trên ghế.

“Bởi vì, ” nam nhân hơi ngả ra sau, tựa lưng vào ghế, ngữ khí kiên định nói, “Cậu chính là Lý Chiêu.”

Tào Xuyên trầm mặc rất lâu, lâu đến mức khiến bác sĩ hoài nghi gã lại ngất đi, nhưng khi bên ngoài vang lên tiếng sấm ầm ầm, Tào Xuyên lại bật cười thật to.

“Sao có thể như thế được?”

“Đó là sự thật.” Bác sĩ đưa một tấm danh thiếp qua. “Cậu đã đọc thông tin của Lý Chiêu rồi đấy thôi. Trong ba tháng qua chúng tôi đã tiến hành dược vật trị liệu đặc biệt cho cậu ấy, những dược vật này khiến các nhân cách khác trong cậu ấy lần lượt biến mất.”

Các nhân cách khác?

Tào Xuyên siết chặt văn kiện trong tay.

“Điều này là không thể.”

Gã giơ tay lên, chạm vào mặt mình.

Bên má phải cảm nhận rõ ràng được một vết sẹo.

“Chúng ta khác nhau.”

“Các cậu đương nhiên là khác nhau.” Bác sĩ nói, “Cho nên, hiện tại tôi cần sự phối hợp của cậu.”

Tào Xuyên nhìn về phía cái người tự xưng là bác sĩ này: “Tôi không hiểu.”

“Tôi có thể giúp cậu.” Bác sĩ mỉm cười nói với gã: “Nếu như cậu không muốn biến mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc