TRÒ ĐÙA CỦA SỐ PHẬN

Khoảng một tiếng sau thì Phong mới trở về. Trong khoảng thời gian đó thì tôi đã cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Ba của Phong Thậm chí còn gọi điện về quê để Gọi bố mẹ của thằng Hoàng lên nói chuyện.

Phong vừa trở về thì đã đi ngay tới chỗ tôi để hỏi.

- ở nhà có chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi muốn nói cho anh nghe lắm nhưng còn chưa kịp nói thì ba của anh đã lên tiếng trước..

- cứ đợi một chút đi, đợi bố mẹ của thằng con rể quý này lên sẽ nói chuyện tiếp.

Anh quay sang nhìn thằng Hoàng rồi nhíu mày, có lẽ đã một phần nào đó hiểu ra được sự việc..

Lúc này thì cả bà mẹ kế và con gái của bà ta đang vô cùng Hoang Mang, bởi vì họ không biết chuyện gì đã xảy ra đối với thằng Hoàng.

Bà mẹ kế đó đi đến chỗ ba của Phong rồi nói như muốn quát vào mặt ông ấy.

- ông muốn nói gì thì nói luôn đi, ông nghĩ là mọi người đều rảnh rỗi để chờ đợi ông hay sao??

- bà tốt nhất nên Im lặng đi, bởi vì chuyện này cũng có liên quan đến sự ngu dốt của bà đấy.

- nói cái gì? Tại sao ông dám nói chuyện với tôi như thế? Ông quên là thời gian qua ai là người ở bên cạnh chăm sóc cho ông hay sao? Ông quên là tôi đã đau đớn như thế nào để sinh ra một đứa con gái dễ thương cho ông à? Ông Đã Quên Ai là người chăm sóc cho con trai của ông hay sao???

Tôi chẳng hiểu bà ta nói nhiều như thế để làm gì? Nếu như không có bố của Phong thì liệu bà ta có được một cuộc sống an nhàn sung sướng hay không? Lấy chồng không phải chỉ sinh con cho chồng, mà đứa con đó cũng là của mình mà. Sao bà ấy có thể kể công như thế??

Còn nữa, bà ta đâu có yêu thương gì Phong đâu mà bà ta kể lể đúng như thật vậy. Đúng là một con người xảo trá..

Mọi chuyện càng lúc càng trở nên căng thẳng. Suốt cái thời gian chờ đợi bố mẹ thằng Hoàng lên đến nơi cũng mất hai tiếng đồng hồ, bởi vì phải chờ đợi nên đã đẩy mọi chuyện đi theo một hướng vô cùng tồi tệ...

Cũng may mắn là ba phong đã bắt đầu câu chuyện trước khi bố mẹ của thằng Hoàng tới nơi...

- bây giờ có tất cả mọi người ở đây, mày giải thích như thế nào về việc làm của mày khi nãy...

Nó cứ đứng đó ấp úng mà không biết phải nói như thế nào. Cuối cùng thì nó cũng quyết định quay sang phía vợ nó nắm tay vừa rưng rưng nước mắt vừa giải thích.

- cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì vợ cũng phải tin anh, anh tuyệt đối không bao giờ làm chuyện gì khiến vợ phải đau lòng.

- Câm mồm - ba của Phong đập mạnh tay xuống dưới ghế trừng mắt lên nhìn thằng Hoàng. Ông tiếp tục nói..

- mày còn dám mở mồm ra nói được những lời trơ tráo như thế hay sao? Tao đã thấy rõ Mày xàm sỡ người yêu của thằng Phong, mày còn có thể mà dày đến mức định phủ nhận tất cả à???

Con vợ thằng HSu khi nghe thấy ba của mình nói như thế thì nó vô cùng kinh ngạc, nó nhìn thằng Hoàng với cái biểu cảm giống như không thể nào chấp nhận được sự việc mà nó vừa nghe thấy.

- anh, những lời mà ba nói có phải là sự thật không? Anh thực sự đã làm điều đó hay sao???

- không. Không phải đâu, tất cả chỉ là hiểu lầm. Lúc đó anh thực sự không hề có ý định sàm sỡ gì cô ta cả. Chỉ là vô tình chạm vào cô ta thôi em đừng có nghe ba nói. Ba bị bệnh ba lẩn thẩn lên ba nói vậy thôi. Ba thực sự mất lý trí rồi...

Nó vừa cố gắng giải thích vừa cố gắng gào Thét.. Khi nghe nó nói như thế thì Phong không thể nào kiềm chế được mọi thứ, anh đã đến túm lấy cổ áo nó rồi đấm liên tiếp vào mặt nó hai phát. Máu ở khóe môi nó bắt đầu rỉ ra, vợ nó có lẽ rất đau lòng Nhưng cũng không chạy đến đỡ.

Nó nằm một mình ở dưới sàn nhà lạnh lẽo ấy mà không có bất cứ một ai quan tâm...

Tôi thấy chuyện này cũng đáng lắm, một kẻ phản bội thì cái giá như vậy không phải là đáng nhận hay sao? Thậm trí là còn quá nhẹ nhàng nữa.

Tôi cũng chẳng định nói gì đâu nhưng mà vợ của thằng Hoàng chạy đến chỗ tôi mà chất vấn..

- Cô nói đi, mọi chuyện là như thế nào? Tại sao cô lại im lặng, hôm nay nói hết tất cả mọi chuyện ra đi....

Nếu như cô ta đã hỏi thì tôi có gì ngại ngần mà không trả lời được. Muốn biết thì tôi sẽ nói hết cho cô ta biết, để cô ta một lần nhìn được bộ mặt thật xảo trá của hắn ra như thế nào.

- Mọi chuyện đúng như ba nói, hắn ta có ý định dụ dỗ Tôi làm nhân tình của hắn nhưng đã bị tôi từ chối. Cô còn muốn biết điều gì không??

- Cô nói dối, tất cả đều là do cô bịa đặt ra. Chồng tôi không phải là loại người như thế, cô đừng có nghĩ đến chuyện chia rẽ gia đình của tôi. Cô là đồ khốn kiếp.

Cô ta không muốn chấp nhận sự thật, cô ta lao vào tôi mà cào cấu. Tôi vì quá bất ngờ cho nên đã bị móng tay của cô ta sượt qua mặt để lại một vết xước khá dài.

Ừ thì cái vết thương ấy nó cũng chẳng đau đớn gì, chỉ là có chút hơi rát một chủ.

Nhưng mà Tôi có thể cảm nhận được vết thương trong lòng của cô ta lúc này mới thực sự là quá lớn. Có lẽ cô ta chẳng bao giờ tưởng tượng ra được người đàn ông mà cô ta yêu thương rồi lấy làm chồng lại là một kẻ khốn nạn đến như vậy....

Đúng lúc ấy thì bố mẹ của thằng Hoàng lên tới nơi, họ thấy con trai của họ bị đánh chảy máu thì vô cùng xót xa. Họ lao vào chỗ thằng Hoàng đỡ nó đứng lên rồi gào thét giống như con trai của họ vừa bị cả gia đình phong bạo hành...

- Trời ơi có chuyện gì xảy ra với con tôi vậy? các người đã làm gì con tôi....

Bà ta nói xong rồi quay sang chỗ tôi rồi tiếp tục chửi bới..

- là mày đúng không? Mày đã kiếm chuyện gì đó để cho cả gia đình này Căm ghét con trai tao đúng không? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Bà ta chẳng cần phải phân biệt đúng sai, cũng chẳng cần biết chuyện gì đã xảy ra với con bà ấy. Bà ta luôn coi con bà ta là tất cả, tôi cũng chẳng ngại ngần mà đã trả.

- chuyện xảy ra ngày hôm nay không phải là cái giá mà con trai bà phải nhận hay sao? Tôi trước đây quá ngu ngốc nên mới hi sinh 4 năm tuổi xuân cho con trai bà. Tôi Thậm chí còn giúp bà có tiền để chữa bệnh, vậy mà gia đình bà đã đối xử với tôi như thế nào? Chỉ vì bà nói là tôi không có học thức nên là không chấp nhận tôi làm con dâu.. Bà muốn cho con trai bà có một người phụ nữ có đầy đủ tố chất thì bà ít nhất cũng phải dạy con trai mà phải sống như thế nào để xứng đáng với điều đó chứ? Nhưng con trai bà quá khốn nạn cho nên không ai có thể chấp nhận được đâu.

Tôi vì quá uất ức nên mới nói ra những lời nói như thế. Đương nhiên là bà tao không chấp nhận, bà ta tiếp tục gào thét.

- mày im đi. Mày biết gì mà nói. Mày có biết tao đã phải tốn bao nhiêu tiền để cho con trai tao đi học thành người hay không? Lý nào ta lại phải để nó lấy một đứa vô học như mày.

- Đúng rồi, tôi vô học cho nên tôi mới ngu ngốc mà cung cấp cho con trai bà suốt mấy năm..

- Đồ con đ* mày nói cái gì hả???

- bà im đi, suốt mấy năm yêu nhau nhưng con trai mà cũng còn chưa động được vào cọng lông của tôi đâu. Bà có tư cách gì để mà nói thôi đĩ này đĩ nọ..

Mọi Người ở đó đều trố mắt nhìn tôi. Họ nhìn tôi vì cái gì? họ nhìn tôi vì không tin vào những điều tôi nói hay sao???

Tôi cũng biết Là thời buổi bây giờ mọi người đều rất thoáng trong những chuyện đó. Tôi cũng công nhận mình là một con người cổ hủ. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì cái sự cổ hủ đó của tôi thực sự là quá chính xác. Cái loại người như Thằng Hoàng thì không xứng đáng có được lần đầu tiên của một người con gái giống như tôi...

Cuộc cãi vã cuối cùng cũng đến hồi kết thúc khi ba của Phong lên tiếng...

- Tất cả im lặng hết đi. Hôm nay tôi gọi ông bà thông gia lên đây là muốn trao trả lại con trai Quý cho ông mà. Gia Đình Tôi thực sự không có phước để nhận được một đứa con rể tốt như thế đâu, nên phiền ông bà dẫn nó ra khỏi đây giúp tôi....

Đúng là lần này thì thực sự muối mặt rồi. Tôi thường thấy con gái đi lấy chồng bị gia đình nhà chồng ngược đãi Gọi bố mẹ đến để trả về. Nhưng bây giờ thì mọi thứ lại hoàn toàn khác, do nó sống quá lỗi nên mới bị người ta ruồng bỏ mà thôi...

Đương nhiên là tất cả mọi người trong gia đình đều im lặng. Vợ thằng Hoàng vì quá đau lòng nên chẳng nói được một lời nào. Bà mẹ kế thì quá Xấu hổ quá nhục nhã cũng không lên tiếng.

Còn tôi và Phong Im lặng là bởi vì thằng Hoàng có bị đuổi ra khỏi nhà hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi...

Lúc này thì bố của thằng Hoàng nói câu đầu tiên sau từ lúc bước chân vào nhà.

- có chuyện gì chúng ta Từ từ nói Có được không? Đâu có nhất thiết ông thông gia phải nói ra những lời cay đắng như vậy.

- con trai ông như thế nào thì ông phải là người hiểu rõ hơn ai chứ... Tôi đã quyết định rồi, tôi tuyệt đối không nuôi cáo trong nhà đâu. Một kẻ phản bội thì sẽ phản bội thêm lần nữa, chúng tôi tuyệt đối không chấp nhận loại người giống như cậu ra.

Thằng Hoàng lúc này Mặt mũi không còn biết như thế nào là liêm sỉ nữa, nó chạy đến chỗ vợ nó ôm lấy chân vợ nó mà cầu xin..

- Em nghe anh giải thích đi. Anh yêu em như thế nào em phải là người hiểu rõ chứ? Anh có thể làm tất cả mọi thứ vì em mà. Đừng bỏ rơi anh như thế...

- Cút đi, Đồ khốn nạn. Tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội để lấy được người đàn ông tốt. Vậy mà tôi lại lấy phải một kẻ khốn kiếp như anh. Tôi đúng là có mắt như mù.

Đó là tất cả những gì mà nó nhận được sau khi gây ra tổn thương cho người khác. Sau bao nhiêu toan tính thì cuối cùng nó cũng chỉ là một kẻ tay trắng mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc