TRÒ ĐÙA TÌNH YÊU

Hôm sau, lúc Diêu Lan Hạ tỉnh lại đã là bảy giờ bốn mươi phút sáng.



Bởi vì tối hôm qua lên cơn sốt, thân thể cô vẫn không làm gì được, chống đỡ mở mắt, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, cô đưa tay cản một chút, nheo mắt lại hít thở sâu mấy cái.



Lục Thu Trà cô ấy đâu rồi?



"Thu Trà?"



Sẽ không phải là buổi tối bị cô đá xuống dưới gầm giường không bò dậy được chứ?!



Diêu Lan Hạ vén chăn lên ngồi dậy, phát hiện phía dưới không có người, cũng đúng... Đầu hóng gió, cô làm sao có thể thật trên đất.



Đi ra phòng ngủ, một mùi cơm thơm phức từ phòng bếp bay ra, chân mày Diêu Lan Hạ bất giác nhíu một cái, ai đang nấu cơm?



Con nhóc Lục Thu Trà này sống trong nhung lụa, từ trước đến giờ mười ngón tay không dính nước xuân, trong một đêm đổi tính?



"Wa, cục cưng cậu rốt cuộc tỉnh rồi, ai u, mệnh thật tốt! Tỉnh lại là có thể được ăn bữa sáng mỹ vị, hơn nữa còn là cấp bậc thần bếp, Kèn kén ken! Món ăn thứ nhất, súp lơ xanh xào!"



Lục Thu Trà hai tay bưng một đĩa thức ăn từ phòng bếp đi ra, mặt mày như gió xuân, giống như gặp được nam thần vậy.



Nhưng tiếng xào nấu trong phòng bếp là chuyện gì xảy ra?



Lục Thu Trà buông đĩa thức ăn xuống, nắm vai Diêu Lan Hạ để chính cô nhìn tình cảnh trong phòng bếp bây giờ, Diêu Lan Hạ từng bước từng bước bị cô ấy đẩy tới cửa phòng bếp, ngẩng đầu thì nhìn thấy Đào Khánh Trần đang quay lưng về phía cô chuyên tâm xào thức ăn.



Trên người anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, quấn tạp dề màu xanh nhạt của cô, một tay cầm xẻng gỗ, một tay ước lượng nồi xào, bóng lưng cao ngất, dưới tiếng ồn của máy hút mùi và nhuốm mùi khói dầu, anh ta vẫn sạch sẽ không nhiễm bụi trần.



Diêu Lan Hạ có chút áy náy, có chút cảm động, càng nhiều hơn vẫn là kinh ngạc: “Viện phó, anh... Tại sao lại ở chỗ này?"



Đào Khánh Trần nghe tiếng quay đầu: “Món ăn cuối cùng, một lát nữa có thể ăn cơm rồi, đi rửa mặt trước đi."



Giọng điệu tự nhiên lại quen thuộc, giống như chồng đã kết hôn nhiều năm vậy, một chút xíu cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.



Diêu Lan Hạ ngẩn ra.



Lục Thu Trà dán bên tai cô nói nhỏ: “Cục cưng, cậu thật là có phúc, sáu giờ sáng viện phó đã đến, vẫn luôn bận bịu trong phòng bếp, nói bây giờ cậu bị bệnh cần người chăm sóc, hơn nữa toàn bộ quá trình cũng không để tớ hỗ trợ. Ai yo, đàn ông biết nấu cơm thật là quá đẹp trai!"



Sáu giờ đã tới rồi?



Diêu Lan Hạ có chút mất tự nhiên nắm mái tóc chưa kịp chải của cô: “Hai người làm trước, tôi đi rửa mặt, đánh răng."



Lục Thu Trà bĩu môi: “Cho dù cậu cả đời không rửa mặt không đánh răng, viện phó của cậu cũng sẽ không chê cậu, ai, người đàn ông tốt biết bao."



Sự cảm khái của Lục Thu Trà không ngừng lồng tiếng cho mấy việc cô đánh răng rửa mặt dậy sớm, Diêu Lan Hạ nghe choáng váng đầu hoa mắt, nhổ bong bóng kem đánh răng trong miệng ra: “Tớ nói này Thu Trà cô nương, cậu có thể đi ra ngoài trước một chút không? Tớ muốn đi vệ sinh."



"Lan Lan, tớ nói thật, bác sĩ Đào thật là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm, cậu đáng giá có được!"



Diêu Lan Hạ lạch cạch đóng cửa phòng vệ sinh lại, Đào Khánh Trần ôn nhu săn sóc cô đã sớm biết, anh ấy năm lần bảy lượt bỏ ra vì cô, cô cũng cảm động, nhưng giữa bọn họ còn thiếu chút gì đó.



Bất kể anh ấy có tốt muôn vàn mọi thứ, cô cũng không có cách nào làm trái tim rung động.



Đi ra khỏi phòng vệ sinh, trên bàn ăn đã đặt bốn món ăn một món canh, cô thích ăn súp lơ, cô thích ăn quả cà, cô thích ăn cá, cô thích sườn, còn có canh gà ác ngân nhĩ cẩu kỷ thập toàn đại bổ.



Đào Khánh Trần áo trắng quần đen sạch sẽ ngăn nắp, ngồi ở bên cạnh bàn ăn chính là máy lọc sạch không khí sống, anh ấy rất sạch sẽ, không ngửi thấy mùi nước khử độc, khí tức trên người mát lạnh, thấm vào không khí.



Lục Thu Trà vừa nhấc đũa lên, đột nhiên lại buông xuống: “Lan Lan, bác sĩ Đào, thật xin lỗi, tôi nhớ ra còn có việc phải xử lý, đi về trước, hi hi, lần sau có cơ hội lại ăn cơm cùng nhau."



Thật là mượn cớ vớ vẩn!



Diêu Lan Hạ kéo cô ấy lại: “Cho dù chuyện gì, cơm nước xong nói sau, viện phó Đào làm nhiều đồ ăn như vậy, là phần của ba người, biết điều thì ngồi đi."



Đào Khánh Trần dịu dàng như ngọc cười một tiếng: “Cô Lục ăn chung đi, chỉ là mấy món nhà làm đơn giản, nếm thử một chút xem có thích không."



Lời anh ấy vừa dứt, lấy một đôi đũa mới trên kệ gắp cho Diêu Lan Hạ một miếng sường chua ngọt: “Lâu rồi không nấu ăn, có chút lạ tay."



Đây nào gọi là lâu rồi không nấu ăn, lạ tay, chỉ nhìn dáng vẻ cũng biết tài nấu nướng kinh người.



"Viện phó quá khiêm tốn rồi, nấu rất ngon, cám ơn anh."



Lục Thu Trà cười bỏ cải xanh vào miệng: “Oa! Thật sự ăn thật ngon! Sau này bác sĩ Đào kết hôn rồi nhất định là một người chồng tốt tuyệt thế!"



Bịch!



Chân Diêu Lan Hạ chính xác không sai đạp lên chân cô ấy, đau đễn nỗi Lục Thu Trà lập tức ngậm miệng, Diêu Lan Hạ cậu cái đồ cuồng bạo lực!



Sau khi ăn xong, Đào Khánh Trần muốn rửa bát, bị Diêu Lan Hạ cưỡng ép chặn lại: “Để tôi, anh đi làm đi, viện phó, bây giờ tôi đã không sao, hơn nữa tôi sẽ không nghĩ không thông, buổi chiều tôi sẽ trở về bệnh viện đi làm."



Tay áo Đào Khánh Trần xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay sạch sẽ, đưa tay nhận lấy chén dĩa, đặt dưới vòi nước rửa sạch: “Buổi sáng tôi nghỉ, muộn chút cùng cô trở về bệnh viện, bác sĩ Diêu, không cần từ chối nữa."



Anh ta nói kiên quyết như vậy, cô không biết từ chối thế nào.



Cắn cắn môi, cô từ một đống chén dĩa lấy ra một cái mâm, chậm rãi rửa: “Viện phó, thật ra thì... anh không cần như vậy."



"Tôi biết tôi đang làm gì, cô không cần có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, anh ấy không ở trong nước, cô cũng không có người thân khác, tôi chăm sóc cô là chuyện đương nhiên. Chờ anh ấy trở lại, tự nhiên tôi sẽ rời đi."



"Viện phó..."



"Nhìn mâm cô rửa đi... A a, nước cũng bắn lên người rồi, đi ra nghỉ ngơi đi, tôi làm một chút là xong."



Sự ôn nhu từ trong xương này, nhu tình quan tâm đến từng sợi tóc này, Diêu Lan Hạ càng cảm thấy cô quả thực vô phúc hưởng thụ.



Lục Thu Trà không biết đã đi rồi, trong nhà nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diêu Lan Hạ cảm thấy bầu không khí rất lúng túng.



"Viện phó, điện thoại di động của tôi hỏng rồi, muốn đi một chuyến đến cửa hang sửa điện thoại di động..."



"Tôi đi cùng cô, trạng thái bây giờ của cô không thích hợp lái xe, hơn nữa xe của cô lái ra ngoài, sẽ không sợ người sửa điện thoại di động lừa gạt cô?"



Anh ấy cười một tiếng, chủ động cầm túi của cô cầm ở trong tay anh ấy...



Nhân viên sửa chữa nói trong điện thoại di động xảy ra vấn đề, nếu sửa chữa thì ba ngày sau mới có thể lấy.



Ba ngày.



Đào Khánh Trần nói thẳng: “Trước hết lấy SIM ra."



Năm phút sau, trong tay Diêu Lan Hạ có thêm chiếc điện thoại di động mới.



Toàn bộ quá trình cô gần như không lên tiếng.



Đào Khánh Trần đưa điện thoại di động cho cô: “Đồ vật mấy triệu mà thôi, cô không nên dùng ánh mắt này nhìn tôi, thẻ ở bên trong, bây giờ có thể sử dụng, còn những thứ trong điện thoại di động cũ của cô, sau khi sửa xong thì chuyển sang."



Diêu Lan Hạ há miệng: “Tôi sẽ trả lại tiền cho anh, chuyện gì ra chuyện đấy, nếu như anh không muốn, điện thoại di động tôi cũng không cần."



Đào Khánh Trần bỗng dưng cười một tiếng: “Được, bác sĩ Diêu nói có lý."



Điện thoại di động vừa khôi phục sử dụng, một chuỗi tin nhắn hiện lên!



Hơn hai mươi tin nhắn toàn bộ đến từ Lưu Nguyên Hào.



Diêu Lan Hạ tránh Đào Khánh Trần đọc từng tin nhắn một, anh trở lại rồi, hỏi cô ở đâu, tại sao cô không mở máy, cô có sao không.



Cách màn ảnh, nhưng thật giống như gần sát với ấm áp của anh.



Nhưng, kéo xuống, tin nhắn của Vũ Trúc Ngọc ở cuối cùng.



"Diêu Lan Hạ, thời gian tôi cho cô đã đến, Diêu thị mất mặt, nhà họ Lưu chúng tôi không ném nổi cái mặt này, mau chóng kết thúc hôn nhân với con tôi, đừng để tôi thấy cô nữa!"



"Còn nữa, cô cho là không nghe điện thoại là có thể trốn tránh! Ha ha, Hào không có Nước H, tôi vẫn còn ở đây! Thu dọn đồ của cô, cút ra khỏi biệt thự, trước khi Hào trở về cút đi! Tìm một chỗ, sống cuộc sống của cô, đừng để thằng bé tìm được cô nữa."



Uy hiếp và châm chọc lạnh như băng giống như đánh thẳng vào mặt cô vậy.



Dụng ý của bà ta là hy vọng trước khi Lưu Nguyên Hào để cô rời đi, đáng tiếc cô không thấy, mà bây giờ, anh đã trở lại.



"Viện phó, sợ rằng tôi không thể cùng anh đi bệnh viện rồi, thật xin lỗi."



Cô muốn nói lại thôi, anh ấy đều hiểu: “Anh ấy trở lại đúng không? Tôi sẽ giữ đúng cam kết, hay là, tôi đưa cô đi tìm anh ấy?"



"Không cần, anh đi bệnh viện trước đi, buổi chiều tôi sẽ đi làm đúng giờ."



Tại sao phải vội vã tránh Đào Khánh Trần, là bởi vì muốn nhanh một chút gặp được Lưu Nguyên Hào sao?



Nhưng cô đứng ở ven đường chậm chạp không có động tác tiếp theo, cô chỉ đơn thuần muốn giữ một khoảng cách, sợ cô trước khi kết thúc hôn nhân lại làm trái tim đi lệch trước.



Cuộc gọi đầu tiên của điện thoại di động mới là của Lưu Nguyên Hào gọi tới.



Cô nhìn cái tên nhấp nháy hồi lâu mới nghe.



"Lan Hạ, rốt cuộc em cũng nghe điện thoại rồi, em ở đâu, bây giờ anh đi tìm em, không cho phép trốn tránh, không cho phép trốn đi, nói cho anh em đang ở đâu?"



Tiếng của anh rõ ràng bên tai, thì thầm vừa đụng vào thì sẽ biến thành rượu vang đỏ nồng đậm, rõ ràng chỉ là đi ba ngày, nhưng thật lâu, xa xôi giống như ba năm vậy.



Cô áp chế kích động trong lồng ngực, giọng nói tỉnh táo: “Em ở bên ngoài."



Nghe được tiếng của cô, anh đột nhiên an lòng, liên lạc được với cô chính là tin tức tốt nhất!



"Nói vị trí cho anh, anh lập tức đi tìm em."



Anh nói lập tức thật sự là lập tức, cô nói địa chỉ mới mười mấy phút, Rolls-Royce đã dừng ở trước mặt cô, Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế dài, nhìn trong xe bước ra một đôi giày da sáng bóng, tiếp theo là khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt thế của Lưu Nguyên Hào.



Anh sải bước qua hàng cây, hai ba bước đã đến bên người cô, không nói lời nào ngồi xuống trước mặt cô, nắm chặt tay cô, giống như chí bảo nâng trong lòng bàn tay: “Anh trở về rồi."



Anh nói, anh trở về rồi, thanh âm thuần hậu dễ nghe, ôn nhu triền miên.



Diêu Lan Hạ thẫn thờ nhếch khóe môi, cười có chút mệt mỏi: “Hoan nghênh anh trở lại."



Lưu Nguyên Hào nhướng mày một cái: “Sao vậy?"



Lời của Diêu Lan Hạ bị chặn ở cổ họng không nói ra được, chỉ trích tra hỏi của Vũ Trúc Ngọc, đè ở trong lòng cô, nhưng người đàn ông trước mắt lại là tình yêu chân thành trong lòng cô.



Giữa lấy và bỏ, đều đau xé lòng.



"Không có gì, chuyện của anh xử lý xong rồi?" Cô giãy giụa hồi lâu, vẫn lựa chọn trốn tránh.



Lưu Nguyên Hào nghe cô nói như vậy, trái tim đang treo cũng hạ xuống: “Xử lý xong rồi, nhưng Diêu thị, anh thật xin lỗi, lúc anh biết đã quá muộn."



Người đàn ông thần bí không phải anh... Cô có chút mất mác, thật ra càng tình nguyện đó là anh.



"Đã qua rồi, huống chi Diêu thị không còn, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt." Cô cố ý giấu anh.



Lưu Nguyên Hào cũng cười tự giễu một tiếng, môi mỏng hơi cong lên, đặt tay cô trong tay: “Coi như Diêu thị vẫn còn ở trong tay Phương Linh Ngọc, anh cũng sẽ không dùng Diêu thị cưỡng bách em làm bất cứ chuyện gì nữa. Anh sẽ để em thấy thành ý của anh."



Diêu Lan Hạ muốn rút tay về, nhưng anh lại gia tăng lực đạo.



Một tay mở cửa xe ra, mắt sâu của Lưu Nguyên Hào nhìn cô, tựa như muốn bao bọc cô trong vô biên vô tận ôn nhu, anh ôn nhu mềm nhũn nói với cô: “Vợ, chúng ta về nhà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc