Trong khi Lâm Lạc đang tiêu hao gần hết tinh thần lực của mình, Vân Thư đã mang theo sói con trở lại, trên người còn mang theo mùi máu nhàn nhạt.
Kỳ thật nhìn bộ dạng Vân Thư là biết khẳng định trước khi chạy về đã tắm qua ở chỗ nào rồi, rốt cuộc nước đọng trên tóc không thể nhanh khô được.
Hơn nữa có những thứ không thể dễ dàng rửa sạch được, đặc biệt Lâm Lạc còn phá lệ nhạy bén đối với mùi máu tươi.
Tuy rằng có chút không tán đồng việc Vân Thư ngày mùa đông còn ở bên ngoài tắm rửa, nhưng suy xét đến thể chất cùng sinh hoạt của anh ngày trước, Lâm Lạc cũng không có nhiều lời, chỉ là dặn dò Vân Thư trở về lại tắm nước nóng.
Vân Thư tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
“Đi thôi, hôm nay hai người có thu hoạch gì không?”Tay phải Vân Thư cầm một cái bao nilon màu đen, phình phình nhìn không rõ đồ vật bên trong, Lâm Lạc suy đoán chẳng lẽ lại là rắn?“Gia hỏa này tóm được một con thỏ hoang, lúc ấy đã cho nó ăn luôn.
” Vân Thư ghét bỏ mở miệng, “Nó động tác vừa chậm sức lực lại yếu, nếu không phải con thỏ kia càng ngu ngốc, khẳng định hôm nay cái gì cũng không bắt được.
”Tựa hồ là nghe được đang ghét bỏ chính mình, sói con gầm nhẹ hai tiếng, làm Lâm Lạc không khỏi bật cười.
Nhìn đến Lâm Lạc như vậy, Vân Thư vội vàng giơ túi trong tay lên, “Lạc Lạc, tôi tìm được rất nhiều cái này!”Lâm Lạc cúi đầu nhìn thấy, cả một túi tràn đầy địa y.
Trái lại với cô bởi vì vẫn luôn tìm kiếm nguồn nước, trong túi không tìm thêm được chút địa y nào.
“Vân Thư vất vả rồi!”Lâm Lạc nhìn thấy Vân Thư bởi vì được khen nên cười xán lạn, trong lòng có thêm suy nghĩ, Vân Thư đã là người trưởng thành, hơn nữa cũng đã có năng lực tự chiếu cố bản thân, cô không nên coi anh như trẻ con mà đối đãi.
Lại nghĩ đến “Dã nhân” ngày trước, Vân Thư biến hóa đích xác kinh người.
Anh dọn đến nhà cô vào giữa tháng 10, tính đến bây giờ còn chưa đầy hai tháng, mặc dù khi đó Vân Thư tuy rằng thông minh nhanh nhạy, nhưng khí chất so với hiện tại là hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ Vân Thư có đi ra ngoài, mọi người đều chỉ sẽ thắc mắc rằng không biết vị nhân sĩ thành công này là người trong lĩnh vực nào mà thôi.
Khí chất cùng gương mặt anh đích xác rất có tính mê hoặc.
Nhưng một “ Nhân tài ưu tú” như vậy vì sao lại bị vứt bỏ đây?Theo tuổi tác của anh mà tính, khi đó thôn quanh đây có nghèo đói cũng không đến mức không nuôi nổi đứa nhỏ.
Lâm Lạc đúng là có nghi hoặc đối với lai lịch của Vân Thư, nhưng cô sẽ không quá để ý.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh vẫn là Vân Thư, Lâm Lạc vẫn sẽ bảo hộ anh cả đời!Về đến nhà hai người đều đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới đến phòng bếp bắt đầu xử lý địa y.
Lâm Lạc rửa một lần, Vân Thư lại rửa một lần, phân công thập phần rõ ràng.
Bởi vì Vân Thư nhặt quá nhiều, hai người ước chừng tốn gần hai tiếng mới rửa sạch sẽ hết chỗ địa y kia.
Nhưng đến khi nếm được món canh địa y nhung nhớ bấy lâu, Lâm Lạc cảm thấy thật sự đáng giá, thật sự là ngon quá đi mất!Rõ ràng không có nêm thêm bột ngọt cùng nước tương, cách làm cũng hết sức đơn giản, chỉ là nấu chín lên mà thôi, nhưng lại vẫn ngon ngọt đến mức làm người ta nhịn không được muốn ăn thêm nữa.
Vẫn là hương vị trong trí nhớ của cô!Đồng dạng cảm thấy mỹ mãn với cô, Vân Thư tỏ vẻ sau này sau mỗi trận mưa anh sẽ lên núi tìm cái loại gọi là địa y này về.
—— Lạc Lạc quả nhiên là đỉnh nhất!*Bên kia, thôn trưởng khi tuần tra quanh thôn “Ngẫu nhiên” gặp mấy bà mấy cô đang ngồi ngoài cổng thôn nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng nói đến việc ngày hôm qua mình qua nhà Lâm Lạc.
Lại tỏ vẻ lo lắng mà nói chuyện Lâm Lạc cùng với anh họ, hai người một nam một nữ ở cùng một chỗ như vậy, tựa hồ có chút không thỏa đáng.
“Haiz, con bé Lâm Lạc này cha mẹ đều không còn nữa, tôi thật đúng là lo lắng……”Sức tưởng tượng của phụ nữ trong thôn đều hết sức phong phú.
Đặc biệt là mấy vị đang ngồi ngoài cổng thôn này.
Mấy người liếc nhau, biểu tình lập tức mang theo vài phần ý vị ái muội không rõ.
“Thôn trưởng, ông nói kỹ lại được không?”“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ, cậu thanh niên kia trông hết sức tuấn tú thì phải”.