TRỞ LẠI NHỮNG NĂM 80

Cha mẹ Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc ở chơi chẳng mấy ngày, bởi vì không thể bỏ nhà ở quê lâu quá được. Sau khi tiễn cha mẹ hai nhà đi, biệt thự lại khôi phục cuộc sống như trước. 

Chẳng mấy chốc Tham Tham đã tròn một tuổi, nói chuyện rất trật tự, có ý nghĩa đàng hoàng. Tham Tham ra đời kỳ lạ, nên biểu hiện thông minh sớm Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cũng không ngạc nhiên, chỉ là ở trước mặt người ngoài phải giấu bớt thôi.

Tham Tham không những nói chuyện rõ ràng, còn hiểu phần lớn những gì người khác nói, không còn kiểu Quan Viễn ừ đại mấy tiếng là xong được, nên độ khó khi nói chuyện với bé con ngày càng tăng. 

Tối qua Quan Viễn bị Triệu Thanh Cốc ‘bắt nạt’ hơi dữ gần chín giờ sáng còn chưa dậy nổi. 

Tham Tham uống sữa xong, lập tức chạy vào phòng ngủ tìm ba ba, thấy ba ba còn ngủ say, bèn bò lên giường, vén chăn nằm xuống bên cạnh, rồi dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy mũi ba ba không cho thở. 

Quan Viễn há miệng để thở theo bản năng. Tham Tham lập tức dùng bàn tay còn lại che luôn miệng ba ba. 

Quan Viễn mơ màng mở mắt ra, chụp tay Tham Tham. Tham Tham lập tức té ập lên người Quan Viễn.

“Ba ba là con heo lười…” Giọng nói non nớt làm tan chảy cả trái tim người nghe, “Ba ba mau dậy đi! Mau dậy nói chuyện với Tham Tham…”

“Ừ…” Quan Viễn duỗi lưng cố gắng ngồi dậy, nhưng thật sự quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

“A, ba ba!” Mặc cho Tham Tham kêu thế nào Quan Viễn vẫn không nghe thấy. Tham Tham hừ một tiếng, tự mân mê trong chốc lát, rồi đành phải xuống giường tìm cái khác chơi. 

Quản gia đang chờ ngoài cửa, thấy Tham Tham ra bèn kéo tay bé con hỏi, “Cậu chủ muốn đi chơi đồ chơi không?”

Tham Tham lắc đầu, nặng nề thở dài một hơi, “Ba ba lười quá, sau này làm sao Tham Tham nuôi nổi!” cố ý kéo thật dài âm cuối.

Quản gia nhịn cười, hỏi tới, “Sao lại nuôi không nổi?”

Tham Tham nhìn quản gia với ánh mắt như kiểu ‘sao cả điều đơn giản thế này mà ông cũng không hiểu’. “Trẻ con khi lớn lên đều phải chăm sóc cha mẹ. Ba ba lười như vậy, sau này Tham Tham phải khổ rồi!”

Quản gia cố nhịn cười, phụ họa, “Đúng vậy! Vì mục tiêu nuôi nổi ba ba, Tham Tham cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”

Tham Tham trịnh trọng gật đầu, “Cho nên Tham Tham phải ăn nhiều một chút, để vóc dáng cao to, như vậy mới nuôi nổi ba ba. Bắt đầu luôn từ bây giờ luôn! Tham Tham sẽ uống thêm một chai sữa nữa!”

Quản gia lảo đảo, sém chút té xỉu, “Tham Tham à, vừa nãy đã uống hai chai rồi, bụng vẫn đang căng phồng, không thể uống nữa đâu!”

Tham Tham ủ rũ cúi đầu, ây da, kế hoạch thất bại.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Quản gia nhanh chóng đi xuống bắt máy. “Dạ. Cậu Viễn vẫn chưa dậy. Tham Tham đã dậy rồi.”

Tham Tham thính tai, vội hỏi, “Là cha phải không ạ?” dứt lời lạch bạch chạy qua. Quản gia lập tức đưa điện thoại cho Tham Tham nghe.

Tham Tham cầm điện thoại, kêu to, “Cha!”

Triệu Thanh Cốc cười cong cả mắt, “Tham Tham có kêu ba ba dậy không? Tối qua ba ba rất mệt nên cứ để ba ba ngủ thêm đừng kêu ba ba dậy ha!”

Tham Tham bĩu môi, “Cha, sao tối nào ba ba cũng mệt vậy?”

Triệu Thanh Cốc thản nhiên đáp, “Chờ Tham Tham lớn tự nhiên sẽ biết thôi!”

Tham Tham không cam lòng đáp, “Không cần chờ lớn Tham Tham cũng biết rồi! Là do ba ba quá lười!”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Là Tham Tham nói không phải cha nói đâu!”

Tham Tham làm nũng, “Cha, Tham Tham có thể uống thêm một chai sữa không? Tham Tham muốn mau lớn lên thật cao thật to, như vậy mới nuôi nổi ba ba, ba ba lười quá…”

Triệu Thanh Cốc biết ngay ý đồ của Tham Tham, vội nói, “Không được! Cha nghe nói sáng nay con đã uống hai chai, nhiêu đó đủ rồi! Chờ cha về sẽ làm đồ ăn ngon cho Tham Tham, được không?”

Hi vọng lại bị dập tắt, Tham Tham đành nói, “Dạ, vậy Tham Tham chờ cha về.”

Tham Tham nói chuyện điện thoại xong, lấy cuốn Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao ra xem, được một lúc, lại chắp tay sau mông đi vòng vòng nói chuyện với mấy người giúp việc trong nhà. diễn.đFnà/lêq/ú.đon;;kc;đôn Đợi đến hơn mười một giờ rốt cuộc Quan Viễn mới rời giường.

Quan Viễn chỉ kịp vào phòng vệ sinh rửa mặt, để đầu tóc còn vểnh lên đi xuống lầu.

Tham Tham thấy Quan Viễn, lập tức chạy nhanh nhào qua. Quan Viễn vội vươn tay ôm lấy Tham Tham, giơ cao cao, “Sáng giờ Tham Tham đã làm những gì nào?”

Tham Tham xòe bàn tay nhỏ ra đếm, “Đọc sách nè, nói chuyện nè…” a a một hồi vẫn không nghĩ ra được gì thêm nữa, cuối cùng tổng kết, “Mệt mỏi quá!”

Quan Viễn bật cười, hỏi, “Sao lại mệt mỏi?”

Tham Tham đáp, “Ba ba quá lười, Tham Tham phải lớn lên thật nhanh để nuôi ba ba.”

Quan Viễn bật cười, “Ừ, ba ba chờ Tham Tham nhà chúng ta lớn lên để nuôi ba ba!”

Trưa, lúc Triệu Thanh Cốc về, Quan Viễn đang đọc truyện cổ tích cho Tham Tham nghe, thấy anh về giờ này cũng không ngạc nhiên, “Chiều không tới công ty nữa ạ?”

Triệu Thanh Cốc vừa cởi áo khoác giao cho quản gia, vừa nói, “Ừ, việc hôm nay đã xử lý xong hết rồi.” Viễn Cốc càng lớn, Triệu Thanh Cốc càng có thể dành nhiều thời gian cho gia đình, quản lý giỏi là biết cách phân công công việc phù hợp cho cấp dưới chứ không phải cái gì cũng tự làm hết.

Triệu Thanh Cốc ngồi xuống bên cạnh Quan Viễn và Tham Tham, ôm Tham Tham hôn lên mặt mấy cái, rồi ôm vai Quan Viễn nói, “Em sao rồi? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”

Quan Viễn liếc Triệu Thanh Cốc, nói, “Nếu tối qua anh nghe em thì sáng nay em không phải nằm ỳ trên giường ngủ bù rồi!”

Triệu Thanh Cốc cười xấu xa, “Hôm qua anh nghe lời em nên mới vậy đấy chứ!”

Trong phòng khách đã sớm không còn người làm, nhưng vẫn còn một bé con có khả năng thông hiểu siêu việt, bởi vậy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không dám nói nhiều về vấn đề đó nữa.

“Hôm nay nắng đẹp, để chiều anh dẫn hai cha con đi chơi!” Triệu Thanh Cốc nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài, nói.

Quan Viễn cũng muốn ra ngoài chơi bèn hỏi Tham Tham, “Tham Tham muốn đi đâu chơi?”

Tham Tham suy nghĩ một chút, nói, “Đi đâu cũng được, chỉ cần có cha và ba ba bên cạnh là vui rồi!” dứt lời kèm thêm một nụ cười thật tươi. Trong sách ghi chỉ cần nói mấy lời thế này cha mẹ sẽ rất hạnh phúc, càng yêu thương con cái hơn. Mặc dù cha và ba ba đã rất thương mình, nhưng ai lại ngại được yêu nhiều chứ!

Quả nhiên, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nghe xong, vô cùng cảm động, tranh nhau ôm hôn Tham Tham không ngừng.

Tham Tham cười híp cả mắt, sướng rơn.

Ăn trưa xong, sau khi ngủ một lát, cả nhà ba người dắt nhau ra cửa. Hiện đang cuối thu, trời trong xanh, cảm giác trong người cũng thoải mái hẳn. 

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quyết định dẫn Tham Tham đến khu vui chơi. dáiên/đnàl/eq/qlysdnlof;n;kon  Mặc dù bây giờ khu vui chơi không phong phú như sau này, nhưng vẫn đủ sức thu hút đối với một đứa bé.

Hôm nay không phải chủ nhật, nên khu vui chơi không đông người lắm, chẳng cần xếp hàng đã mua được phiếu cho Tham Tham chơi vòng xoay ngựa gỗ, xe điện đụng. Có hai ba ba theo, dù chơi cái gì Tham Tham cũng rất vui vẻ.

Lúc về, Tham Tham có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, tò mò chỉ tay về phía xe kẹo bông gòn hỏi, “Ba ba đó là cái gì?”

Quan Viễn đáp, “Kẹo bông gòn.”

Tham Tham lập tức lộ vẻ mặt ‘bừng hiểu’, “Thì ra là kẹo bông gòn ạ!” lại cố ý kéo dài âm cuối.

Quan Viễn vừa nghe đã biết Tham Tham đang nghĩ gì. “Trẻ con không thể ăn quá nhiều đường, sẽ bị sâu hết răng!”

Tham Tham năn nỉ, “Chỉ ăn một miếng nhỏ xíu chừng này thôi được không ạ?” vừa nói vừa vươn ngón út ra chỉ.

Triệu Thanh Cốc không nỡ nhìn bộ dạng đáng thương của Tham Tham, mua ngay cho bé con một cây.

Tham Tham cầm kẹo, cười tít cả mắt.

Quan Viễn nhìn hai cha con với vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh cứ như vậy làm sao dạy con được!” Bé con rất giỏi chiêu ‘giả đáng thương’.

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao đâu! Tham Tham đã rất ngoan rồi! Vả lại, ăn ít như vậy sẽ không sâu răng đâu, đúng không Tham Tham?”

Tham Tham gật đầu lia lịa. Thật ra kẹo bông gòn trông đẹp vậy thôi chứ cũng không ngon mấy, Tham Tham chỉ cắn vài miếng đã ngán, trả lại cho Quan Viễn, nói, “Ba ba xem con nghe lời biết bao nhiêu!” vừa nói vừa ưỡn ngực tự hào.

Quan Viễn bật cười, vuốt đầu Tham Tham nói, “Đừng cho là ba ba không biết con ngán rồi mới trả lại!”

Tham Tham giả bộ như không nghe thấy, vươn tay đòi Triệu Thanh Cốc ôm về.

Ba người chơi rất vui, không ngờ hôm sau lại thấy hình mình trên báo.

‘Cha con Triệu Thanh Cốc xuất hiện ở khu vui chơi’

‘Người đàn ông giàu nhất thế giới đã kết hôn? Có con?’

Tiêu đề càng đọc càng nghe giật gân, hình ảnh đăng lên đều là Triệu Thanh Cốc ẵm Tham Tham, không thấy bóng dáng Quan Viễn đâu. 

Quan Viễn không tin có người dám đăng tin thế này lên báo khi chưa được sự đồng ý của Triệu Thanh Cốc. 

“Anh anh sẽ xử lý việc này. Vốn cũng định công khai quan hệ của chúng ta, giờ xem như làm trước một bước thôi. Anh đã nộp đơn xin cho phép kết hôn đồng tính ở Trung Quốc lên Bộ Tư Pháp rồi, hẳn là chẳng bao lâu sẽ có kết quả.” Mặc dù Triệu Thanh Cốc dự định công khai thân phận của Quan Viễn và Tham Tham, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác có thể tùy ý để lộ tin tức khi chưa có sự đồng ý của anh. Tuy hiện giờ anh đã đủ sức để bảo vệ Quan Viễn và Tham Tham nhưng vẫn hi vọng hai người được sống ở một đất nước chấp nhận hôn nhân đồng tính.

Bình luận

Truyện đang đọc