TRỞ LẠI THẬP NIÊN 60: TÔI BỊ HỆ THỐNG HỐ

Bởi vì Tô Thu Nguyệt là học sinh cấp ba duy nhất trong đội, tuy bình thường không được chia công điểm, nhưng đối với người trong đội mà nói, trường cấp ba chính là thành tích cao nhất, nghe nói sau này nếu học tốt có thể đến huyện thành làm việc. Làm việc trong huyện thành sẽ được ăn lương thực cung ứng, có tiền lương, làm người huyện thành. Khiến cho đám nông dân đều hâm mộ.

Đương nhiên chuyện tương lai Tô Thu Nguyệt đến huyện thành vẫn còn rất sớm, ngược lại tình hình bây giờ của Tô Mạn khiến bọn họ trông mà thèm.

Nhất là khi bọn họ nhận ra, hiện tại Tô Mạn không cần ra đồng, thời gian dần trôi qua, sắc mặt cũng khá hơn.

Trước đó gầy gò, mới mấy ngày trôi qua đã khỏe mạnh như bọn họ.

Lý Xuân Hoa vui vẻ khen hai câu: “Con gái mẹ càng ngày càng có tương lai xán lạn, người cũng càng lúc càng có tinh thần hơn.”

Tô Mạn đương nhiên biết rõ nguyên nhân, chuyện này đâu phải vì không ra đồng làm việc, chẳng qua là do mỗi ngày chính mình đều được ăn uống no đủ.

Chỉ là ngoài miệng vẫn phải nói dối: “Đây gọi là trong lòng thoải mái người cũng béo lên, một khi tâm trạng tốt thì cơ thể cũng khỏe, mọi người cũng có thể học tập theo con, làm nhiều việc tốt, tâm trạng cũng sẽ tốt lên.”

Người nhà họ Tô: “…”

Làm việc tốt ư? Đó là chuyện không thể nào? Nhiều lắm là không đi gây chuyện.

Hiện tại bọn họ đã thu liễm hơn nhiều rồi, trước kia là chân trần không sợ mang giày, đầu trọc đầu sợ bị túm tóc, muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế đó, nhưng dù sao hiện tại trong nhà cũng có “người văn hóa”, làm việc trong đội, tăng thêm thể diện cho bọn họ, người có mặt mũi, đương nhiên phải để ý một chút.

Hơn nữa Lý Xuân Hoa năm lần bảy lượt dặn dò ba con trai đừng gây chuyện ầm ĩ lớn ở bên ngoài, tránh ảnh hưởng đến công việc của Tô Mạn.

Chẳng qua người nhà họ Tô còn chưa phát hiện ra, bọn họ đã vô thức xoay quanh Tô Mạn mà suy nghĩ cho cô.

Trái lại ngược lại Tô Mạn tạm thời không quan tâm đến sự thay đổi của người nhà họ Tô.

Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của cô chính là đề cao địa vị của mình ở bên ngoài.

Khi một người có địa vị cao ở bên ngoài, tự nhiên sẽ có quyền nói chuyện ở trong nhà.

Tuy đạo lý này rất thô, nhưng lại là thật.

Vì thế cô cũng không vội thay đổi tình hình của nhà họ Tô.

Mỗi ngày ngoại trừ dạy bọn nhỏ ra, Tô Mạn cũng đọc sách giáo khoa mà Tô Thu Nguyệt để lại một lần,

Lúc đi học cô vẫn luôn thông minh, năng lực học tập rất mạnh, cộng thêm trước đó đi học thành tích vô cùng tốt, cho nên những sách giáo khoa cấp thấp này đối với cô mà nói là vô cùng đơn giản.

Chỉ cần ôn tập qua, về cơ bản cô đã nhớ hết được kiến thức này rồi.

Duy nhất là phương diện ngữ văn, bởi vì nội dung bài học không giống nhau, cần cô tự học.

Chờ đến khi cô đọc xong hết những sách này đã là giữa tháng sáu.

Chính là lúc bên trường cấp hai công xã chuẩn bị thi thử.

Tô Mạn trực tiếp đi tìm đại đội trưởng Quách.

Cô nhớ rõ trước đó đại đội trưởng Quách đã bảo đảm, có lẽ đại đội trưởng Quách chỉ thuận miệng nói ra, cho nên không nhớ, thế nhưng Tô Mạn lại ghi tạc trong lòng, nếu người ta đã mở lời vàng, cô nhất định phải một lần được voi đòi tiên.

Không quan tâm về sau phát triển theo hướng nào, bằng cấp tốt nghiệp tiểu học nhất định là không được, không ra nổi thôn này, đây cũng là lý do vì sao cô không vội vã xin đại đội trưởng xử lý chuyện tiểu học trong đại đội.

Chỉ dựa vào bằng cấp này của cô, cho dù có thể thuyết phục đại đội trưởng, đó cũng là làm áo cưới cho người khác.

Loại chuyện xui xẻo thua thiệt này, cô không thể nào làm.

Lúc đến ban quản lý đại đội, các cán bộ trong đại đội đều nở nụ cười với Tô Mạn, còn chào hỏi cô.

Hiện tại mỗi ngày bọn họ đều đến nghe Tô Mạn kể chuyện xưa.

Ở niên đại mà việc xem phim rất khó khăn, hiện tại Tô Mạn đã là “ngôi sao” rồi.

Đại đội trưởng Quách đang bận rộn tổng kết chuyện công điểm hơn nửa năm, nhìn thấy Tô Mạn đến thì cười hỏi: “Sao thế cô giáo Tô, chuyện công việc có gì à? Nào, qua đây ngồi xuống nói chuyện.”

Tô Mạn ngồi xuống ghế bên cạnh, tay chân để nghiêm chỉnh: “Đội trưởng, chuyện là như thế này, gần đây sau khi cháu dạy bọn nhỏ học, phát hiện bọn nhỏ rất tích cực, bây giờ càng lúc càng có nhiều đứa nhỏ đến học, vì thế chuẩn bị bỏ công sức dạy học thật tốt, mặc dù cháu không phải là một giáo viên chính thức, nhưng cháu có lòng tin có thể giúp cho bọn nhỏ học được đủ tri thức, chẳng qua hiện tại trong lòng cháu có chút băn khoăn, chính là về bằng cấp của cháu. Dù sao ở bên ngoài, cháu chỉ là một học sinh tốt nghiệp tiểu học, học sinh tốt nghiệp tiểu học dạy học sinh tiểu học, như thế sẽ khiến cho người ta cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng kiến thức của cháu tuyệt đối đã đủ tốt nghiệp cấp hai, hôm qua cháu còn thử làm đề thi mà chị cháu để ở nhà, đều có thể thi được điểm cao, tuyệt đối không vấn đề gì, cho nên cháu đã nghĩ, liệu cháu có thể tham gia thi tốt nghiệp cấp hai không.”

Bình luận

Truyện đang đọc