TRỞ LẠI THẬP NIÊN 70 MANG THEO THÀNH THỊ LÀM GIÀU

Bà Trần: “Tao đánh chết vợ chồng mày bây giờ! Mày không ổn trọng như anh cả, không biết kiếm tiền như thằng ba, không giỏi học hành như thằng tư, thậm chí còn không biết lấy lòng như em gái, mày là cái đồ sao chổi… Tao cho mày lừa tao này!”Trần Nhị: “Ối, mẹ đúng là thiên vị…… ”Bà Trần hơi lảo đảo, tức giận mắng: “Mày lại còn trách tao à? Tao đánh chết mày!”Trần Nhị: “Ôi!”Từ Toa lại chọc cái tay nhỏ của Nữu Tể hỏi: “Sao em lại đến tìm chị rồi?”Nữu Tể còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết ở phía xa truyền đến, Trần Nhị bỏ chạy thục mạng, đuổi theo phía sau không ai khác chính là bà Trần……Từ Toa tấm tắc: “Hôm nay bị đánh chưa đủ à.

”Nữu Tể học theo biểu tình của Từ Toa, nói theo như vẹt: “Đủ.

”Lại nghiêng đầu nói: “Bị đánh, vẫn chưa đủ.

”Trần Nhị vừa khóc vừa kêu gào hết cả một thửa ruộng, nước mắt nước mũi lại chảy ròng ròng.

Mấy người nông dân đang chăm chỉ làm việc lắc đầu: Thật kỳ lạ!Trần Nhị: quả thật kỳ lạ!Anh ta có làm gì đâu mà cũng bị đánh, thật đúng là không hợp thói thường.

Cuộc sống ở nông thôn vào những năm bảy mươi, thực sự vô cùng nhạt nhẽo.

Có đôi khi thật sự không phải mọi người quan tâm đến chuyện đấy, chỉ có chút chuyện vặt vãnh thôi mà mọi người cũng lập tức xúm lại xem, cũng chỉ có chút chuyện vặt vãnh ấy mà cứ thích truyền tai nhau, mà là do mấy bà thím này quả thật rất nhàm chán, mỗi ngày trừ việc đi làm rồi về nhà ra, hình như cũng chẳng còn việc gì nữa.

Vì thế cho dù chỉ có chút chuyện vụn vặt thì mọi người ai ai cũng đều nhanh chóng tới góp vui.

Cũng giống như hôm nay vậy, náo nhiệt suốt cả một ngày trời, những người không vội phải về nhà đều vây xung quanh bà cụ Trần mà “khuyên can”.

Còn về khuyên thật lòng hay khuyên không thật lòng, thì điều này cũng khó nói lắm.

Từ Toa xem nháo nhiệt một lúc, cảm giác có người kéo ống quần của mình, cô cúi đầu nhìn, là cục than đen.

Từ Toa ngó đứa nhóc lấm lem này, trái lại cũng không ghét bỏ mà còn bế cô bé lên, chỉ là cơ thể này của cô yếu ớt, bế cục than đen Nữu Tể còn có chút lảo đảo, bà Từ vội vàng đỡ lấy Từ Toa: “Nào, cháu đưa con bé cho bà.

”Từ Toa đáp: “Không cần đâu.

”Nữu Tể hình như cũng có chút lo lắng bản thân bị Từ Toa bế sẽ ngã mất, đôi tay nhỏ nhanh chóng bám lấy áo của Từ Toa, cả thân thể nhỏ nhắn cũng không dám cử động lung tung, mông nhỏ hơi vểnh lên, cẩn thận ghé sát vào bả vai Từ Toa.

Từ Toa còn giả bộ nghiêng ngả, Từ Toa vất vả nắm chặt hơn, Từ Toa nhướng mày: “Nữu Tể còn rất thức thời đấy nhỉ.

”Bà Từ đáp lời: “Nó theo ba nó nhiều, không giống ba thì còn giống ai vào đây nữa.

”Nhắc tới con trai, bà Từ đột nhiên nhớ ra, bà cụ quay đầu lại xem, hỏi: “Từ Sơn đi đâu rồi?”Từ Toa đáp: “Cậu về nhà rồi, cậu và mợ cùng nhau về nhà nấu cơm.

”Nếu như lúc này đang ở nhà, bà Từ đã chửi ầm một trận rồi, nhưng ở bên ngoài còn phải duy trì hình tượng “dịu dàng yếu đuối”, chỉ nghiến răng nói mấy chữ: “Cậu cháu chính là như vậy đấy, làm gì cũng không xong, chỉ ăn cơm là số một.

”Từ Toa nghe vậy thì bật cười thành tiếng.

Tuy xem náo nhiệt rất vui, nhưng cũng không thể để chậm trễ bữa trưa được, ba nữ đồng chí lớn nhỏ cùng kéo nhau trở về nhà, mới đi được nửa đường, bà Từ như trông thấy Từ Toa hình như có chút mệt, nhanh chóng bế lấy Nữu Tể, Nữu Tể ấy vậy mà thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Ngay cả Từ Toa cũng thở dài một hơi.

Chẳng trách có câu nói ra ngoài cửa không mang theo châm, Nữu Tể nhìn như nhẹ, nhưng bế lâu cũng sẽ mệt mỏi.

Bà Từ chỉ nhìn sơ qua cũng thấy rõ được suy nghĩ của Từ Toa, nói: “Cháu thấy mệt rồi hả?”Bà cụ ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai, mới nhỏ giọng nói với Từ Toa: “Bà bảo mợ cháu nấu cơm gạo trắng cho cháu ăn rồi, chúng ta về nhà ăn cơm.

”Bên này Từ Toa còn chưa kịp phản ứng gì thì Nữu Tể đang nghịch ngợm trên vai bà Từ, lỗ tai nhỏ giật giật, nghiêng mặt, nhỏ giọng hỏi: “Cơm?”Bà Từ nhìn đôi mắt đen láy sáng long lanh của đứa cháu nội: “Sao chỗ nào cũng có cháu hết vậy hả? Còn không ngoan ngoãn ở im đó cho bà.

”Cô bé lại nằm ườn lên vai của bà Từ, thấp giọng mà rất kiên định nói: “Cơm.

”Bà Từ: “Chỉ biết mỗi ăn thôi, cho cháu ăn cũng là lỗ vốn, ăn nhiều mà cũng chẳng mập lên tí nào, cũng chẳng biết những thứ cháu ăn đều tiêu hóa hết đi đâu rồi.

”Từ Toa quay sang nhìn em học cục than đen hỏi: “Con bé ăn không ít ạ?”Bà Từ đáp: “Còn không phải sao, Hổ Nữu Nhi à, cháu đừng chỉ nhìn em họ cháu gầy như vậy, thực ra nhà chúng ta đâu phải là không đối xử tốt với con cháu, con bé so với những đứa trẻ khác trong thôn cũng được tính là ăn nhiều đấy, nhưng mà cháu xem vậy mà lại chẳng có tí thịt nào.

Bình luận

Truyện đang đọc