TRỞ LẠI THỜI NIÊN THIẾU CỦA LÃO BÀ



Editor: Nguyên Mạc
Tiếng nhạc dần dừng lại, ánh đèn đột nhiên được bật lên.

Dưới khán đài im lặng khoảng hai giây rồi nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Vừa kết thúc nên hơi thở của Giang Vãn có phần không ổn định, lúc nhìn thấy phản ứng kích động của khán giả thì cô nở một nụ cười thật đẹp.

Cô nghiêng đầu nhìn sang Bắc Hòe, nụ cười càng tươi hơn, đôi mắt cũng cong thành hình lưỡi liềm.

Cả người nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, hình ảnh này có thể kích thích ý muốn bảo hộ của mọi người.

Đáy lòng như có chiếc lông vũ rơi xuống, nhẹ nhàng lại ngứa ngáy.

Bắc Hòe mím môi nhìn xuống, tránh tầm mắt của Giang Vãn.

Cô ấy có chút không tự nhiên sờ sờ vành tai thừa dịp MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, cô ấy đứng dậy bước xuống sân khấu.

Tiết mục của Giang Vãn đã kết thúc, cô ấy không muốn ở lại đây nữa, vì thế cô ấy trực tiếp đi ra bằng cửa sau.

Nhưng vừa đi được mấy bước, cánh tay đã bị một bàn tay mềm mại giữ lấy.

"Bạn học Bắc Hòe, hôm nay cảm ơn cậu."
Khuôn mặt cô gái nhỏ hơi phiếm hồng, váy bale cũng chưa thay mà cô đã chạy xuống đuổi theo Bắc Hòe.

Bắc Hòe liếc cô một cái, sau đó chậm rãi quay đầu đi, giọng điệu không chút dao động.

Đúng lúc tôi biết đàn bài ý thôi."
Lời ngầm chính là tôi không phải đang giúp cậu đâu!
Quả nhiên ngạo kiều đến không được.

Giang Vãn cười thầm trong lòng, cô tự động bỏ qua lời nói của Bắc Hòe, nói tiếp: "Bạn học Bắc Hòe chơi đàn rất hay, ngày mai tớ sẽ mời cậu uống trà sữa."
"Giờ tớ còn có chuyện cần giải quyết, nên không làm phiền bạn học Bắc Hòe nữa." Cô vẫy tay với Bắc Hòe rồi quay người đi về phía trước.

Trà sữa?
  

Ai muốn uống thứ đồ đó chứ, coi cô ấy là trẻ con sao?
Bắc Hòe tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi nhìn hướng cô gái rời đi, ánh mắt trầm xuống.

Giây tiếp theo, cô ấy đã bước hai ba bước đuổi kịp cô gái trước mặt.

"Cậu..." Giang Vãn quay đầu lại, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Tôi ăn nhiều quá, đi dạo một vòng cho tiêu hóa." Nữ sinh tóc đỏ có chút không chịu nổi lạnh nhạt nói, dưới ánh mắt nghi ngờ của người đối phương mặt không chút thay đổi.

Ngu ngốc.

Bắc Hòe thầm phun tào.

Làm sao cô ấy không biết Giang Vãn đi làm gì? Kiểm tra camera hậu trường, tìm ra người động tay động chân lên váy múa.

Mấy người trong phòng giám sát không dễ để một cô bé sai sử như vậy.
  
Đám người kia rất giỏi nịnh nọt.

Cô ấy đi cùng thì thái độ của họ mới có thể thu liễm hơn một chút.

Giang Vãn đương nhiên biết Bắc Hòe muốn đi cùng mình làm gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang nói hưu nói vượn của cô gái, trong lòng cô cảm thấy buồn cười nhưng lại ấm áp.

Khu vực hậu trường cũng được quản lý bởi hội học sinh.

Khi hai người đến phòng giám sát, các học sinh đang ngủ gật nhìn thấy Bắc Hòe lập tức tỉnh lại, thái độ vô cùng tốt, muốn làm gì thì làm.

Chờ đến khi Giang Vãn điều khiển camera giám sát hậu trường đến trước khi bữa tiệc bắt đầu thì màn hình đột nhiên chuyển sang màu đen.

"Cái này, cái này...!như thế nào đột nhiên hỏng rồi, trước đó còn rất tốt mà." Học sinh kia chân tay luống cuống giải thích, hắn sợ Bắc Hòe nghĩ mình làm hỏng giám sát.

Giang Vãn xoa xoa mi tâm, cố gắng hết sức để mình bình tĩnh.


Váy múa bị phá hủy, nhạc đệm có vấn đề, không cho đổi chương trình, giám sát cũng hỏng.

Rõ ràng, đối phương đã lên kế hoạch từ lâu, mục đích là muốn cô ăn thua đây mà.

Đáng tiếc là đối phương không đoán được cô có một chiếc váy dự phòng, phần đệm piano được Bắc Hòe lâm thời cứu chữa.

Mặc dù trong lòng cô đã đoán được, nhưng giám sát đã bị phá hủy, chứng cứ cũng không còn, nên cô không thể trực tiếp chỉ đích danh đối phương.

Giang Vãn thở dài đi theo Bắc Hòe ra khỏi phòng giám sát.

"Thực xin lỗi, khiến cậu đi không với tôi một chuyến rồi."
"Ai nói tôi đi theo cậu? Không phải tôi đã nói rồi sau, tôi đang đi tiêu thực, thích chỗ nào liền đi chỗ đấy, cậu nghe không hiểu tiếng người à?" Bắc Hòe trừng mắt nhìn cô, giọng điệu rất hung dữ.

Nhưng nó không đáng sợ chút nào, mà lại giống như một con mèo nhỏ đang nhe rang trợn mắt kêu meo meo.

"Được rồi, tôi nói sai rồi." Giang Vãn cười cười, không vạch trần lời nói dối rõ ràng của nữ sinh.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Bắc Hòe, nụ cười rất nông nhưng lại chân thành.

"Cảm ơn cậu vì hôm nay đã lên sân khấu.

Tôi rất thích ca khúc cậu chơi.

Nó rất êm tai."
"Bạn học Bắc Hòe, nếu có thể, tôi rất mong được hợp tác với cậu lần nữa."
Đôi mắt của cô gái đen láy sang ngời, Bắc Hòe có thể nhìn thấy hình bóng mình trong con người từ cặp mắt xinh đẹp ấy.

Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của mình.

Lời nói của nữ sinh như có ma lực, cứ văng vẳng bên tai.

Cho dù cô ấy đã rời khỏi trường trở về nhà, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt và nụ cười của Giang Vãn.

Đệch.


Cô ấy nhỏ giọng chửi rủa.

Đúng là gặp quỷ.

Khi còn nhỏ, Vân Mạn Châu muốn rèn luyện cô ấy trở thành một người đa tài nên đã đăng ký cho cô ấy tham gia rất nhiều khóa đào tạo khác nhau.

Trong số đó, cô ấy học piano nhanh và giỏi nhất.

Khi đó cô ấy còn rất ngốc, để lấy lòng Vân Mạn Châu, cô ấy đã chăm chỉ luyện đàn mỗi ngày.

Tuổi thơ của cô không có trò chơi, không có tiếng cười.

Chỉ ngồi trong căn phòng với những bài tập nhàm chán và những lời khiển trách của Vân Mạn Châu.

Sau đó, để chọc giận Vân Mạn Châu, đối nghịch với bà ta, cô ấy bỏ học đàn piano, cũng không học tập tốt.

Từ đó, cô ấy không bao giờ chơi piano trước mặt Vân Mạn Châu nữa.

Mặc dù, cô ấy không ghét nó.

Rất nhiều người nói rằng họ thích nhìn cô ấy chơi đàn, rất nhiều người dùng những từ ngữ hoa lệ văn mỹ để khen ngợi cô ấy.

Thế nhưng những lời khen ngợi của họ lại không thắng nổi một câu "Rất hay của cô gái nhỏ.

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng khiến trái tim cô ấy đập lỡ nhịp.

Giang Vãn nói rằng cô rất thích ca khúc mà cô ấy chơi.

Giang Vãn nói rằng cô rất chờ mong vào lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.

Thật ra cô không nói thì cô ấy cũng rất mong đợi.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, suy nghĩ miên man mấy tiếng đồng hồ.

Bắc Hòe đột nhiên ngồi dậy, cầm điện thoại di động gọi cho Sầm Kim.

Nửa đêm bị đánh thức, người ở đầu dây bên kia hiển nhiên rất tức giận.

Giọng nói cáu giận mắng chửi: "Mẹ nó biết bây giờ là mấy rồi không?! Bắc Hòe, nếu cậu không phải có việc gấp tìm mình, thì lão tử chắc chắn sẽ đến nhà ngươi đồng quy vu tận.


Bỏ qua một bụng oán khí của Sầm Kim, Bắc Hòe tự nhiên nói: "Giúp tớ một việc.

Sau khi hoàn thành, tớ nợ cậu một ân tình."
Vừa nghe thấy điều này, cơn buồn ngủ của Sầm Kim bay biến mất ngay lập tức.

Nói đùa, số lần Bắc Hòe đến tìm mình trợ giúp cũng không nhiều.

Ồ, thế nào, có chuyện gì mà Hòe tỷ của chúng ta không làm được?" Cô lại bắt đầu trêu chọc theo thói quen.

"Đừng nói nhảm nữa, cậu có giúp hay không giúp." Bắc Hòe nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn.

"Làm ơn đi, đây là thái độ cậu nhờ người khác à?" Sầm Kim thiếu chút nữa tức giận đến bật cười.

Đúng là cô không nên quan tâm đến con chó này.

"Lần sau tớ sẽ mang đến cho cậu chai rượu vang đỏ quý báu của A Kéo tỷ."
Bắc Hòe gõ gõ ngón tay, khí định thần nhàn nói, không chút lo lắng Sầm Kim sẽ không động tâm.

Người khác không hiểu, cô ấy còn không hiểu sao?
Vứt bỏ túi da bên ngoài, sau lưng Sầm Kim thực chất là một kẻ nghiện rượu sành sỏi.

Cô yêu rượu như mạng của mình nhưng lại cực kỳ kén chọn.

Sầm Kim đã thèm muốn chai rượu vang đỏ của A Kéo tỷ từ lâu, nhưng chị ấy không chịu nhả ra.

Quả nhiên, sau khi nghe vậy, giọng nói của Sầm Kim ngay lập tức trở nên hưng phấn.

"Một lời đã định, đừng có mà lừa gạt tớ."
"Nói đi, muốn tớ làm việc gì."
"Một việc nhỏ."
"Giúp tớ...!tra một chuyện."
Trong lòng Bắc Hòe nghĩ thầm, cô ấy không phải đang giúp Giang Vãn, nếu cô ấy đã tham gia buổi biểu diễn, cô ấy sẽ không cho phép bất kỳ ai động tay động chân lên tiết mục của mình.

Chính là như vậy.

Cô ấy cường điệu nói.

***
Editor: chương này bằng nửa chương kia!!! ????????.


Bình luận

Truyện đang đọc