TRỞ THÀNH BÉ CƯNG CỦA PHẢN DIỆN CỐ CHẤP

Chu Tử Hào làm xong thủ tục xuất viện, trở lại phòng bệnh đón Khương Diễm.

Thân hình thiếu niên đơn bạc đứng trước cửa sổ, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ còn lại một mảnh tối tăm, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, không có chút tiêu cự.

Trong lòng Chu Tử Hào khổ sở, lẳng lặng đứng ở cửa, cũng không đi vào.

Dừng một chút, nghĩ tới chuyên gia nước ngoài nói tỷ lệ giải phẫu hồi phục thị lực xác suất thành công cao tới 99%, tâm tình cậu cũng dễ chịu một chút, tới sau lưng Khương Diễm hỏi, “Đại ca, cậu định nói với chị dâu thế nào?”

Bóng lưng Khương Diễm cứng đờ, không nói gì.

Hai mắt Chu Tử Hào phiếm hồng, thấp giọng nói, “Đại ca, nếu không thì để tôi đi nói với chị dâu… Bác sĩ nói thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sau giải phẫu cần một năm, cho nên chúng ta chỉ cần giấu chị dâu một năm thôi, tôi sẽ nói với chị dâu là tôi bị bệnh cần phải ra nước ngoài phẫu thuật, cậu đi cùng tôi…”

Khương Diễm nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn, “Không cần, để tôi tự nói với cô ấy.”

Chu Tử Hào còn muốn nói thêm gì đó, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy Mạnh Nịnh và Lật Tự đứng trước cửa phòng bệnh.

Cậu nhíu mày nhìn Lật Tự, “Sao em lại đưa chị dâu tới đây?”

Người nhà họ Hứa vì giúp Khương Diễm gạt Mạnh Nịnh, sáng sớm đã làm thủ tục xuất viện cho cô.

Lật Tự là người trông cửa tới buồn chán, trừng mắt nhìn hai người đàn ông trong phòng bệnh, “Không phải em mới là người nên hỏi sao? Không phải chỉ là tạm thời không nhìn thấy thôi à? Cũng không phải bị mù cả đời, sao lại muốn gạt…”

Lời còn chưa nói xong, đuôi mắt đã liếc thấy sắc mặt thiếu nữ bên cạnh trắng bệnh, đôi mắt trong trẻo chứa đầy nước mắt, muốn rơi cũng không xong, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Lật Tự thở dài một hơi, giọng điệu không tốt nói với Chu Tử Hào, “Anh theo em ra ngoài.”

Cô đưa Chu Tử Hào rời khỏi, còn tiện tay đóng cửa lại.

Phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại Mạnh Nịnh và Khương Diễm, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Cảm nhận được ánh mắt dừng trên lưng mình, cơ thể thiếu niên càng cứng nhắc.

Mạnh Nịnh đi qua, cánh tay mềm mại ôm chặt lấy hông anh, hai má cọ cọ trên lưng, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, “…Khương Diễm, có phải anh không cần em nữa đúng không?”

Cổ họng Khương Diễm đắng chát, khó khăn mở miệng, “Không phải.”

Sao anh lại có thể không cần cô được chứ.

Cô đã sớm chiếm lấy trái tim anh, dễ dàng khiến anh thích cô.

Có nằm mơ anh cũng muốn cô.

Cho nên, anh vì cô mà cố gắng, chỉ để được tới gần cô thêm một chút.

Anh muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên đời này, nhưng còn bây giờ, đến cả dáng vẻ của cô anh cũng không thể nhìn thấy.

Mạnh Nịnh nghĩ tới vừa rồi, trên đường tới bệnh viện, Lật Tự cười khổ nói với cô, “Khương Diễm muốn làm người hùng của cậu, không muốn trở thành trói buộc, cũng không muốn cậu vì mắt cậu ấy bị thương mà cảm thấy gánh nặng trong lòng, nhưng trong mắt tôi, bây giờ cậu ấy chỉ giống như một tên lính đào ngũ mà thôi.”

Mạnh Nịnh không biết đến cùng là Khương Diễm nghĩ gì, cô rất đau khổ, vì sao, vì sao người bị thương không phải là cô.

Nếu là cô, Khương Diễm sẽ không giống như bây giờ, muốn tìm cớ tạm thời rời khỏi cô, một mình gánh vác tất cả.

Nếu là cô, anh nhất định sẽ ở bên cô, canh chừng cô, nhìn cô ngày một tốt dần lên.

Nước mắt thiếu nữ rơi xuống, giọng nói nức nở, “Khương Diễm, là anh không cần em nữa…”

Cô còn chưa nói cho anh biết, mấy chuyện không tốt trước kia đều là do cô làm ra, anh đã không cần cô nữa rồi.

Mạnh Nịnh dừng một chút, tức giận cắn môi, “Anh thành thật nói cho em biết đi, nếu như hôm nay em không đến, có phải anh sẽ trốn ra nước ngoài đúng không?”

Khương Diễm nắm chặt tay thành đấm, đầu ngón tay trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải… anh sẽ chờ em lên đại học, sau đó mới ra nước ngoài tiếp nhận chữa trị.”

Mạnh Nịnh khóc đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, cô nói, “Em muốn anh và em cùng học đại học, nếu thời gian dưỡng bệnh lâu như lời bác sĩ nói, em sẽ tạm nghỉ học một năm với anh, chờ tháng 9 sang năm, chúng ta cùng học đại học A.”

Khương Diễm nhíu mày, “Không được tùy hứng, Mông Mông.”

Anh chậm rãi xoay người, một bàn tay giữ lấy eo cô, một bàn tay đỡ gáy cô, ôm chặt cô vào lòng.

Giọng nói thiếu niên trầm thấp, dịu dàng giải thích, “Thế giới này thật sự rất tốt đẹp, sau khi lên đại học, em có thể làm rất nhiều chuyện mình thích, mà một năm này anh không thấy gì, em trở thành đôi mắt của anh, thay anh nhìn phong cảnh xinh đẹp, được không?”

Khương Diễm hôn lên trán cô, sau khi đôi môi tìm thấy đúng vị trí, chậm rãi di chuyển xuống dưới, hôn lên từng giọt nước mắt của cô, dỗ dành, “Bảo bối, đồng ý với anh, được không?”

Hai tai Mạnh Nịnh nóng lên, lần đầu tiên Khương Diễm gọi cô là bảo bối, cái xưng hô này từ trong miệng anh gọi ra, trầm thấp quyến rũ như vậy, quá phạm quy rồi.

Đời này Khương Diễm sao lại vậy chứ…

Quả thực giống tiểu yêu tinh mà!

Một lát sau cũng không đợi được cô lên tiếng nói chuyện, Khương Diễm mở miệng, răng nanh cắn lên vành tai cô, sau khi cắn xong lại dùng đầu lưỡi liếm qua.

Mạnh Nịnh lắc lắc cơ thể muốn rời khỏi, giọng nói không tự chủ nhũn ra, “Em đầu hàng, em đồng ý với anh, đừng liếm nữa huhu…”

*

Giữa tháng bảy, thông báo trúng tuyển của Mạnh Nịnh và Khương Diễm đều được gửi tới.

Đại học A khai giảng rất sớm, còn phải tham gia tập huấn quân sự, tháng tám sẽ phải tới trường báo danh.

Bởi vậy, sau khi Hứa Văn Thanh và Trình Tuệ Văn thương nghị xong xuôi, tổ chức sinh nhật 18 tuổi của Mạnh Nịnh ngay đầu tháng tám, nhà họ Hứa trên dưới nhanh chóng xử lý.

Hôm yến hội đó, thiếu nữ tóc đen da trắng, một thân váy dạ hội hồng phấn dài, nổi bật lên vòng eo tinh tế, dáng người yểu điệu, là trung tâm chú ý của tất cả mọi người.

Mạnh Nịnh ở trong phòng trang điểm xong, vừa định ra ngoài, cửa đã bị người ở bên ngoài đẩy ra, đối diện với một đôi mắt đào hoa.

Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô vài giây, đóng cửa lại, cất bước tiến vào.

Mạnh Nịnh khẩn trương nuốt nước bọt, không tự chủ lui về sau vài bước.

Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, ánh mắt Lục Nhan Thanh lóe lên, anh ta nhếch môi cười, “… Sợ tôi?”

Lưng Mạnh Nịnh lạnh lẽo, lòng bàn tay đã chảy ra một lớp mồ hôi.

Cô hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh, giọng nói run rẩy không dễ phát giác, “Chưa được sự cho phép đã vào phòng trang điểm của con gái, hành vi này có vẻ không tốt lắm đúng không Lục thiếu?”

Lục Nhan Thanh híp mắt nhìn cô chằm chằm, “Thì ra là vậy, tôi còn tưởng rằng…”

Dừng một lát, anh ta cố ý nói chậm lại. “Em nghĩ tới vài chuyện không tốt lắm… ví dụ như… một chút tranh chấp giữa chúng ta.”

Mạnh Nịnh mở to mắt, rất nhanh đã che giấu vẻ khiếp sợ, cong môi cười, “Lục thiếu gia nói đùa rồi, chúng ta mới gặp vài lần, nào có xảy ra tranh chấp gì.”

Cô nhếch môi, xách làn váy mềm mại vòng qua người Lục Nhan Thanh, vừa định đẩy cửa ra ngoài, sau lưng lại vang lên giọng nói quỷ mị của anh ta.

“Mạnh Nịnh.”

Cả người cô khẽ run lên, cũng không quay đầu, tay nắm chặt làn váy, ra vẻ bình tĩnh hỏi, “Lục thiếu còn lời nào muốn nói riêng với tôi sao?”

Lục Nhan Thanh đi tới bên cạnh cô, nhìn chằm chằm bóng lưng trắng nõn xinh đẹp, anh ta hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hô hấp của anh ta rơi xuống trên cổ Mạnh Nịnh, “Thứ Khương Diễm có thể cho em, tôi cũng có thể. Thứ Khương Diễm không thể cho em, tôi có thể cho em, không bằng đời này em suy xét tới tôi một chút thử xem?”

???

Lục Nhan Thanh đang nói cái quỷ gì vậy???

Mạnh Nịnh, “…”

Rõ ràng đời trước anh ta yêu Khương Diễm tới điên cuồng, yêu đến mức không cho phép bên cạnh mình có một người phụ nữ nào, cho nên vẫn luôn muốn hại chết cô…

Vốn dĩ cô còn cho rằng, quan hệ đời này giữa cô và Lục Nhan Thanh là tình địch, nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh ta biến thành tình địch của Khương Diễm rồi sao?

Lục Nhan Thanh nâng tay lên, cuốn lấy một sợi tóc đen trên vai thiếu nữ, “Hơn nữa, bây giờ chú Hứa còn có ý muốn tác hợp hai chúng ta.”

Nghĩ đến Hứa Văn Thanh, cả người Mạnh Nịnh run rẩy, cô dùng lực đẩy cửa, nhanh chóng ra ngoài.

*

Sau tiệc sinh nhật 18 tuổi đó, mọi người ở Nam Thành đều biết nhà họ Hứa có một vị tiểu thư tri thức hơn người, vô cùng lễ phép, xinh đẹp hào phóng.

Mà Khương Diễm, một tháng trở lại đây, hai mắt anh đã có chút cảm giác trở lại, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng đồ vật trong vòng hai mét, nhưng vẫn còn hơi mơ hồ.

Từ khi anh xuất viện tới giờ, mỗi ngày Mạnh Nịnh đều sẽ đi cùng anh, bọn họ sống chung một chỗ, thỉnh thoảng cũng sẽ không nói câu nào, một ngày cứ trôi qua như vậy.

Chu Tử Hào còn mua cho Khương Diễm một người máy AI siêu trí tuệ, ngoại trừ việc không có tình cảm, nó có thể hoàn thành hầu hết hành vi của nhân loại.

Trước khi Mạnh Nịnh khai giảng 2 ngày, cô và Khương Diễm cùng ra nước ngoài làm kiểm tra, hẹn trước cuối tháng này tiến hành giải phẫu hồi phục thị lực.

Sắc trời đã tối, hai người đã đặt khách sạn ngay gần bệnh viện, ăn tối xong, Mạnh Nịnh đỡ Khương Diễm vào thang máy, lên lầu.

Bọn họ chọn một phòng đôi, có hai phòng ngủ, Mạnh Nịnh cảm thấy như vậy có thể dễ dàng chăm sóc Khương Diễm hơn.

Vào phòng, cô đỡ Khương Diễm ngồi xuống, rót cho anh một ly nước ấm đặt bên tay, ho nhẹ một tiếng, “Cái kia… em đi xả nước cho anh tắm rửa.”

Vào phòng tắm, Mạnh Nịnh đột nhiên nghĩ tới không biết Chu Tử Hào mua được loại người máy này từ nơi nào.

Chủ nhân muốn đọc sách, nó có thể giúp chủ nhân đọc, chủ nhân muốn gõ số liệu trên máy tính, nó có thể giúp đỡ hỗ trợ thí nghiệm giải toán, thậm chí chủ nhân muốn tắm rửa, nó đều có thể giúp cởi quần áo và đi xả nước.

Trong khoảng thời gian này cô ở bên cạnh, quả thật nhìn đến há mồm trợn mắt.

Xả nước tắm xong, Mạnh Nịnh đi ra ngoài đỡ Khương Diễm vào trong, đưa tay anh đặt lên trên khăn mặt, “Đây là khăn mặt, áo choàng tắm ở giá bên cạnh, anh có thể nhìn thấy rõ hình dáng đúng không?”

Khương Diễm híp mắt, thản nhiên gật đầu.

Mái tóc thiếu niên đen mềm, khuôn mặt tuấn tú, bên dưới áo sơ mi trắng có thể thấy được cơ bắp và đường cong ẩn hiện.

Mạnh Nịnh nghĩ, ngoại trừ tính cách không giống nhau ra, bất luận là đời nào, Khương Diễm cũng vẫn đẹp trai như vậy.

Cô nhón chân lên, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên môi anh.

Tựa như cảm thấy không đủ, im lặng vài giây, cô nhẹ nhàng gọi tên anh, “Khương Diễm…”

Khương Diễm dịu dàng đáp lại, “Hửm?”

Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu nữ phủ lên trên cúc áo thứ nhất, giọng nói mềm mại, “Anh cần em giúp anh cởi áo không?”

Tác giả có lời muốn nói:

!!!

Diễm Diễm còn chưa đủ 18 tuổi, Nịnh Nịnh, mau buông cậu ấy ra!!!

Bình luận

Truyện đang đọc