TRỞ VỀ BÊN EM 2


Đúng như dự đoán, Trịnh Châu thắng áp đảo Thành An, hiệp hai còn chơi hăng hơn hiệp một.
Buổi tối, đội bóng rổ kéo nhau đi ăn chúc mừng chiến thắng, Lạc Yên cũng đi cùng.
Mọi người tụ tập ăn uống đến gần mười giờ thì ai về nhà nấy.

Dù sao ngày mai họ vẫn phải đến trường, không thể chơi quá trễ.
Trần Thước chở Lạc Yên về nhà.

Đến nơi, hắn gạt chân chống xuống đất, hơi nghiêng thân xe qua một bên để cô leo xuống.
Hắn thi đậu bằng lái moto năm ngoái.

Trần gia không có gì ngoài tiền, lập tức hào phóng mua cho quý tử chiếc xe moto đời mới nhất để hắn thoải mái đi lại.
Từ đó về sau, Lạc Yên cũng không phải chen chúc đi học bằng tàu điện ngầm nữa.
Theo chiều cao của con gái thì Lạc Yên không tính là thấp, nhưng xe moto của Trần Thước quá cao, mỗi lần cô leo lên leo xuống đều chật vật, miệng lại lẩm bẩm mắng hắn.
Trần Thước thấy Lạc Yên nhăn nhó mặt mày thì bật cười, đưa tay véo má cô.
“Được rồi, tối nay ngủ sớm đi.

Mai mình lại qua đón cậu.”
“Ừ.” Cô ngáp một tiếng.

“Về cẩn thận đấy, ngủ ngon.”
Trần Thước gật đầu: “Ngủ ngon.”
Hắn nhìn cô đi vào nhà rồi mới nổ máy rời đi.
Lạc Yên dùng chìa khoá mở cửa đi vào, phòng khách vẫn bật đèn, ánh sáng ấm áp chan hoà.
Bố cô, Lạc An Thái đang ngồi xem TV, Cam Cam tựa cằm trên đùi ông, lim dim ngủ.

Cam Cam là bé cún được nhà Lạc Yên nhận nuôi từ trạm cứu hộ chó mèo hai năm trước, thuộc giống chó săn Beagle.
Nghe thấy tiếng động, một người một chó quay lại nhìn.

Cam Cam phản ứng trước, sủa một tiếng rồi chạy đến quấn lấy chân Lạc Yên.
“Bố.” Cô chào Lạc An Thái rồi cúi xuống gãi cằm Cam Cam.

Dạo gần đây nó to ra không ít, cô sớm không còn bế được như ngày xưa nữa.
Bố Lạc mở nhỏ tiếng TV, cười: “Ừ, đi chơi vui chứ con gái?”
“Dạ.”
Lạc Yên nói chuyện với bố mấy câu thì bị đuổi đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Trước khi về phòng, cô còn ghé qua phòng ngủ của bố mẹ cô, thò đầu vào chào Đàm Nhiên Hạ.
“Mẹ, con về rồi.”
Đàm Nhiên Hạ ừ một tiếng.

Bà đang nằm đắp mặt nạ, nói câu được câu mất.
“A Ly, có đói bụng thì xuống tủ lạnh lấy đồ ăn nhé.

Bố con có mua bánh cheesecake con thích đấy, ngày mai mang cho A Diễn một phần.”
“Dạ.” Cô nhìn qua phòng bên kia tắt đèn tối om, hạ giọng.

“Tiểu Vũ ngủ rồi ạ?”
“Ừ, thằng bé muốn đợi con về nhưng ngủ quên mất.”
Lạc Yên cong mắt cười, trở về phòng mình.

Tắm xong, cô sấy khô tóc, bôi kem dưỡng da rồi trùm chăn ngủ một mạch đến sáng.
Nửa đêm, Trình Cảnh Thiên mơ màng tỉnh dậy đi uống nước thì nghe âm thanh lục đục ở phòng ngủ của Trình Mộ Tranh.
Anh nhìn xuống khe cửa thấy có ánh đèn hắt ra, đưa tay gõ hai tiếng.
“Vào đi.”
Trình Cảnh Thiên mở cửa ra.

Trên người anh mặc đồ ngủ màu xám lông chuột, tóc tai rối tung, ánh mắt hơi đờ đẫn nhìn Trình Mộ Tranh đang xoay lưng thay đồ.
Trình Mộ Tranh cởi ra áo sơ mi, bên trong là một chiếc áo ba lỗ màu trắng, lộ ra bờ vai cùng hai bắp tay rắn chắc.

Anh không quay lại, hất cằm về phía góc phòng: “Quà cho cháu.”
Trình Cảnh Thiên nhìn ra đó là một túi giấy của Lego.

Mắt anh dường như có thần sắc hơn, liền đi tới xem.
Qua gương, Trình Mộ Tranh thấy Trình Cảnh Thiên ngồi bệt xuống sàn, hai chân dài khoanh lại, lúi húi lật hộp Lego ngắm nghía từng chút một.
Từ nhỏ Trình Cảnh Thiên đã có khiếu lắp ráp Lego, càng lớn lại càng thích sưu tầm những bộ mô hình phiên bản giới hạn.

Vậy nên mỗi lần Trình Mộ Tranh đi nước ngoài công tác đều sẽ mang Lego về làm quà cho anh.

Đứa cháu này của anh lúc nào cũng tỏ ra trưởng thành lãnh đạm, nhưng chỉ anh mới biết Trình Cảnh Thiên thỉnh thoảng cũng có lúc đáng yêu như thế này.
Khoé môi Trình Mộ Tranh hơi cong cong, hỏi: “Hài lòng chứ?”
“Vâng.

Cảm ơn chú ạ.”
Đây là mô hình phiên bản giới hạn mà Lego dự định phát hành vào tháng tới, còn chưa được bán ra thị trường mà Trình Mộ Tranh đã mang về cho Trình Cảnh Thiên một bộ.
Trình Mộ Tranh đã thay sang một bộ đồ ngủ thoải mái, đi tới xoa đầu Trình Cảnh Thiên.
Ở với Trình Mộ Tranh từ nhỏ, Trình Cảnh Thiên biết đây là dấu hiệu chú anh có chuyện muốn nói với anh.
Anh ngước lên: “Chú, sao thế ạ?”
Trình Mộ Tranh rũ mắt: “Không có gì.

Đừng ngồi trên mặt đất, mau về ngủ mai còn đi học.”
“Ông già Trình lại làm khó chú à?” Đứa nhỏ này không hề nghe lời anh.
Ngữ khí Trình Mộ Tranh nhàn nhạt: “Vẫn là muốn chú sống chết kéo cháu về Đài Loan ăn Tết năm nay.”
Trình Cảnh Thiên rời khỏi Trình gia từ năm 10 tuổi, bây giờ đã sắp qua tuổi 17 nhưng số lần anh trở về Đài Loan đón Tết chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu có thì anh chỉ ở nhiều nhất là ba ngày rồi lập tức trở về Đại Lục.
Bốn năm nay Trình Cảnh Thiên không hề ló mặt về nhà.

Trưởng bối Trình gia bên kia đã bất mãn đến cực độ rồi.
Trình Cảnh Thiên trầm ngâm vân vê hộp Lego.

Thái độ đã nói lên tất cả.
Trình Mộ Tranh bật cười, vò tóc Trình Cảnh Thiên đến rối tung: “Chú đã nói với ông cụ rồi, cháu không muốn thì chú sẽ không bắt cháu về.”
Anh nói thêm: “Có chú ở đây, ai dám bắt nạt cháu.”
Thực tế, Trình Cảnh Thiên rất dựa dẫm vào Trình Mộ Tranh.

Đối với anh, Trình Mộ Tranh là người cực kỳ quan trọng, không ai có thể thay thế.
Bàn tay Trình Mộ Tranh đặt trên đầu Trình Cảnh Thiên vừa ấm áp vừa an toàn, khiến cảm xúc đang rối tung trong anh bình tĩnh trở lại.
Trình Mộ Tranh bóp nhẹ cái gáy Trình Cảnh Thiên, xem anh như đứa con nít mà dỗ dành: “Đi ngủ đi, mai chú đưa đến trường.”
“Vâng.”

Sau khi Trình Cảnh Thiên trở về phòng, Trình Mộ Tranh đi ra ban công.

Phụt một tiếng, ngọn lửa đỏ rực li3m lên đầu thuốc lá, khói xám mang theo mùi nicotin phả vào không khí.
Anh kẹp điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, nửa người dựa vào lan can.
Gió lạnh thổi vào cổ áo ngủ mở rộng, Trình Mộ Tranh đã quen với khí hậu ấm áp ở Đài Loan, không tránh khỏi rùng mình một cái.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên bần bật, hết tắt rồi lại sáng.
Trình Mộ Tranh thấy, nhưng không buồn bước đến, điềm nhiên hút hết hai điếu thuốc.
Sau khi cảm thấy trên người đã vơi bớt mùi khói thuốc, anh mới nhấc chân đi lấy điện thoại.
Năm cuộc gọi nhỡ cùng một tin nhắn đến từ cùng một người.
Trình Mộ Tranh nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng vẫn gọi lại.
“Alo, bố.”
Đầu bên kia là một người đàn ông tóc hoa râm mặc trường bào nhung đen.

Ông nghe thấy giọng Trình Mộ Tranh, hơi tức giận: “Anh đã thuyết phục được Cảnh Thiên chưa?”
“Thằng bé không muốn về, tại sao bố cứ ép buộc nó?”
“Không muốn thì cho người lôi nó về Đài Loan! Tôi nói với anh rồi, Tết năm nay Cảnh Thiên phải có mặt ở Trình gia!”
Trình Mộ Tranh đã quen với tác phong ngang ngược không nói lý này.

Anh không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Bây giờ bố hối hận rồi sao?”
“Anh nói gì?!”
“Con đang nói đến những chuyện bố từng làm với anh cả và Cảnh Thiên trước đây.”
Trình Sâm hiển nhiên bị chọc trúng chỗ đau, nghẹn một lúc lâu.
Đến khi ông phản ứng lại mới nhận ra Trình Mộ Tranh đã cúp máy.


Bình luận

Truyện đang đọc