TRỞ VỀ NĂM CẤP 3

"Thôi Triết, cậu nói xem chúng ta tồn tại vì điều gì?" Lục Tiểu Xuyên cầm đôi đũa trong tay, thẫn thờ khuấy nhẹ món mì sợi trong tô.

"Còn có thể vì điều gì, dù sao cũng chưa chết được." Thôi Triết ăn sạch mì trong tô xong lại húp thêm mấy ngụm nước súp nóng hổi, cuối cùng ợ một cái đầy sung sướng.

"Nói xàm."

"Sao cậu không ăn đi? Không hợp khẩu vị hay gì, bỏ thừa lại vậy uổng lắm nhe." Thôi Triết duỗi tay lấy đôi đũa rồi cầm tô qua đặt trước mặt mình, xong xuôi lại tiếp tục ăn.

"Cậu là heo à." Lục Tiểu Xuyên trợn tròn mắt.

Lục Tiểu Xuyên dựa lưng vào bức tường nhìn tên ngốc đang ăn ngấu nghiến đối diện, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Thời tuổi trẻ anh vẫn luôn thấy Thôi Triết giống một đứa bé mãi chẳng chịu lớn, vẫn luôn thích làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó, làm người luôn thẳng thắn, sang sảng, có đôi khi cảm thấy phiền thật sự nhưng lại không khiến người ta chán ghét được.

Đáng tiếc là khi mới tốt nghiệp, cậu ta còn chưa kịp trổ hết tài năng thì đã bị chuyện cha đột nhiên ngã bệnh nặng ép đến thở không nổi. Khi đó anh cứ hay thấy cậu ta trốn vào một góc nào đó, liên tục hút thuốc, hết điếu này rồi lại đến điếu khác, nét nặng nề trên gương mặt của cậu ta khi đó, trước đây anh chưa bao giờ thấy qua.

May mắn thay ba của Thôi Triết sau khi được trị liệu đã bình phục hoàn toàn. Nhưng lúc đó toàn bộ tiền bạc trong nhà đã đổ hết vào tiền thuốc men đắt đỏ, vì vậy trách nhiệm chèo chống gia đình cứ thế mà đặt lên vai cậu ta.

Sau khi bước vào xã hội, trải qua lăn lê bò lết đã khiến cậu ta chậm rãi trở nên khôn khéo biết tiến biết lùi. Dễ thấy, qua thời gian mài dũa có thể thay đổi hoàn toàn một con người.

Thời trẻ tuổi bọn họ chỉ có hai bàn tay trắng nên đành bó tay bó chân trước rất nhiều chuyện. Đợi đến lúc cái gì cũng có cả rồi thì thời điểm cần dùng đến đã sớm qua.

Nghĩ lại anh của năm hai mươi tám tuổi đã có được những gì, có vẻ cái gì đều có cả. Nhưng có thật là cái gì anh cũng có hay không?

"Đủ ăn không? Không đủ thì kêu thêm một tô nữa."

"Cái gì?" Thôi Triết tưởng chừng mình đang bị ảo giác, Lục Tiểu Xuyên mà dùng giọng dịu dàng như thế để nói chuyện với cậu à.

"Ông chủ, cho thêm một tô mì..."

Vào tiết Tiếng Anh, Thôi Triết đột nhiên kéo Tống Tư Đình qua, lặng lẽ nói bên tai cô ấy: "Tôi thấy hôm nay Lục Tiểu Xuyên không bình thường."

"Sao mà không bình thường?"

"Không biết, nhưng mà hồi trưa này cậu có thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi không? Tôi có cảm giác cứ y như ba tôi nhìn tôi vậy đó. Còn nữa, gần đây tôi có cảm giác cậu ta như già trước mấy chục tuổi, nói chuyện cứ đứng đắn thế nào ấy, y như ông cụ non."

Tống Tư Đình nhịn cười đánh nhẹ Thôi Triết một cái: "Cậu hình dung gì thấy ghê vậy cha."

"Nói chung là cậu ta như biến thành một người khác vậy đó. Còn Trương Mộng Dao nữa, cậu không thấy Trương Mộng Dao cũng là lạ sao? Đột nhiên biến từ cừu non thành sói xám."

"Cậu nói cái này chuẩn nè, đúng thật là tự nhiên đùng cái Mộng Dao trở nên hoạt bát. Nhưng mà vậy cũng tốt chứ có gì đâu, tớ rất thích cậu ấy như vậy."

"Tôi cứ thấy hai đứa nó có mờ ám..."

"Nói xong chưa?" Lục Tiểu Xuyên đột nhiên xoay đầu lại rồi dùng sức búng một cái vào trán Thôi Triết: "Hai người muốn bàn tán sau lưng người khác thì cũng bàn nhỏ nhỏ thôi, để người trong cuộc nghe được hết trơn rồi."

"Nghe cái đếch gì, cậu nhìn coi bạn cùng bàn của cậu ngủ mất tiêu còn đâu." Thôi Triết cười gian trá: "Tôi nói cậu đó Lục Tiểu Xuyên, cậu còn nói cậu không có gì với Trương Mộng Dao. Khai thật coi, hai đứa bây có phải đang quen nhau rồi không? Tôi nghe nói mấy người mà yêu vào rồi là không có giống bình thường."

"Cậu nói thêm câu nữa là có tin tôi tiễn cậu về Tây Thiên ngay và luôn không."

"Thôi Triết, Lục Tiểu Xuyên!" Tiếng gầm giận dữ vang lên kèm theo một viên phấn được ném đến, hai người nhạy bén né được: "Đi ra ngoài đứng phạt cho cô!"

Mộng Dao bị giọng nói đột nhiên tăng âm lượng của cô giáo dọa bừng tỉnh, cô mơ màng nhìn Thôi Triết và Lục Tiểu Xuyên đang đi ra ngoài, nét mặt chưa tỉnh ngủ.

"Hai cậu ta bị sao vậy?" Mộng Dao hỏi nhỏ Tống Tư Đình ngồi ở bàn sau.

"Tới cử phát bệnh nên bị phạt."

"À." Mộng Dao lại nằm úp xuống bàn chuẩn bị đánh thêm một giấc.

"Trương Mộng Dao, em ngủ hết nửa tiết chưa đủ hay sao mà còn ngủ nữa? Em cũng ra ngoài luôn đi."

"Dạ?" Mộng Dao ngẩng đầu nhìn sang cô giáo trên bục giảng, suy ngẫm hết một hồi lâu cũng không nhớ tên của giáo viên này là gì nên đành ngoan ngoãn đứng lên đi ra khỏi lớp. 

Buồn ngủ muốn chết, thiệt muốn tìm chỗ nào chui vào ngủ. Mộng Dao lại ngáp một cái, cả người không có miếng sức sống.

"Sao cậu cũng bị đuổi ra đây rồi?" Thôi Triết đứng tựa vào ban công, giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.

"Liên quan gì đến cậu không?" Mộng Dao nói với vẻ bực bội.

"Ùi ui."

"Cậu đi đâu vậy?" Lục Tiểu Xuyên nhìn Mộng Dao đang đi về hướng cầu thang, không nhịn được nên hỏi.

"Kiếm chỗ ngủ."

"Cậu ta tìm đâu ra chỗ ngủ, bộ tưởng đây là nhà cậu ta hay sao vậy. Chẳng lẽ cậu ta định xuống ngủ ở ghế sopha dành riêng cho hiệu trưởng ở tầng dưới hả? Tôi thấy cho tiền cậu ta cũng không dám làm." Thôi Triết nói

"Lỡ đâu có thiệt rồi sao?" Lục Tiểu Xuyên đột nhiên phun ra một câu như thế.

"Cậu cứ bênh cậu ta hoài vậy, tôi thấy là hai đứa bây có cái gì thiệt rồi."

"Đúng là có cái gì thiệt."

"Cái gì?"

"Cái gì là cái gì, cậu ngồi ngẩn ngơ ở đây một mình tiếp đi." Lục Tiểu Xuyên vỗ mấy cái lên bả vai Thôi Triết: "Khoan lo tới chuyện của tôi, cậu lo làm sao rước được baby Tư Đình của cậu về trước đi kìa."

"Nói xàm cái gì vậy..."

Lục Tiểu Xuyên đi xuống hành lang của lầu một, giả bộ như bân quơ tìm người nào đó.

Trên chiếc sopha màu đen là một cô gái đang nằm nghiêng, từng lọn tóc đen nghịch ngợm rơi xuống vươn vải vài sợi, lông mi của cô cũng thật dài, cứ nhấp nha nhấp nháy theo nhịp thở đều đều, xem ra đã ngủ rất sâu.

Lục Tiểu Xuyên thấy được hình ảnh đó, khóe môi hơi cong nhẹ, nhỏ giọng nói hai chữ: "Đầu heo."

Bộ cô không sợ có giáo viên đi đến bắt gặp rồi bị đưa lên văn phòng à. Ít gì cũng sẽ lải nhải bên tai cô hết cả buổi trưa, đến hôm sau còn phải mở họp để phê bình.

Nhắc tào tháo tào tháo tới. Lúc này Lục Tiểu Xuyên vẫn còn đứng giữa đoạn hành lang dài nên vừa lúc nhìn thấy có giáo viên đi từ trong lớp ra.

Lục Tiểu Xuyên nghĩ thầm chết tiệt rồi chạy qua lắc tỉnh Trương Mộng Dao, chưa đợi cô kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị kéo tay chạy đi.

"Mấy nay cô bị sao vậy, sao mà ngày nào cũng ngủ gà ngủ gật." Một ngày có tám tiết mà cô đã ngủ ít nhất cũng hết năm tiết. Lúc trước cô đi học có ngủ gật bao giờ đâu.

"Cậu làm cái gì vậy? Buông ra coi." Tay Mộng Dao bị anh nắm lấy, mạnh mẽ kéo đi nhưng không biết là kéo đi đâu. Việc mới ngủ đã bị đánh thức khiến cô khó chịu vô cùng.

"Chỗ đó không an toàn, dẫn cô tới lớp không có ai ngủ." Lục Tiểu Xuyên quay đầu trừng mắt với cô một cái, sau đó tiếp tục kéo cô đi lên cầu thang.

Lục Tiểu Xuyên ngựa quen đường cũ đi lên lớp học nằm ở ngay cuối hành lang trên lầu bốn, một chân đá văng cửa đi vào.

"Ngủ ở đây đi, nhìn cô cứ như đang thèm thuốc." Lục Tiểu Xuyên đi xuống phía dưới lớp, tùy tiện tìm đại một cái ghế ngồi xuống.

Lúc này Mộng Dao vẫn chưa hiểu tình hình lắm nhưng cơn buồn ngủ lại xông đến, đến sức lực hỏi anh vì sao giúp cô cũng không còn. Chính cô cũng không biết mấy hôm nay bị sao thế này, cứ cảm thấy buồn ngủ cực kì, giống như không ngủ là sẽ chết vậy.

Vừa ngã người xuống bàn, Mộng Dao chỉ dùng một giây đã đi vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc