TRỞ VỀ THỜI NIÊN THIẾU CỦA CHỒNG TÔI

20 điểm độ hảo cảm mới kiếm được ngày hôm qua, hôm nay đã bị trừ rồi, Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Tần Việt, muốn tiến vào trong đầu xem anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì!

Tần Việt cầm một miếng bánh, thấy cô gái đột nhiên ngừng nói, lông mày của anh hơi nhướng lên: “Sau đó thì sao?”

Không ngờ, cô lại dùng đôi mắt tinh tú kia trừng mắt nhìn anh, quay người ngồi trở lại ghế sô pha.

Tần Việt: “?”

Tự nhiên lại phát giận.

Tần Việt đứng đó một lúc, vô thức dùng nĩa khuấy bánh, sau ánh đèn, cô gái đang ngồi vùi đầu trên sô pha, không hề động đậy thức ăn trên đĩa, không biết đang làm cái gì.

Chắc không phải là khóc đấy chứ?

Tần Việt nhíu mày, đi tới sau một lát, đứng ở trước mặt Tiền Thiên Thiên: “Cậu bôi dầu thuốc chưa?”

Tiền Thiên Thiên không nói một lời, cũng không nhìn lên.

Tần Việt ngồi xuống bên cạnh Tiền Thiên Thiên Thiên Thiên vừa nghĩ con gái thật phiền phức, do dự, vươn tay nâng cằm cô lên.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Quả nhiên, hốc mắt cô đỏ lên, Tần Việt cử động ngón tay không được tự nhiên, nhanh chóng buông lỏng cằm: “Đang yên đang lành sao lại khóc?”

Tiền Thiên Thiên ủy khuất, còn không phải tại anh sao!

“Được rồi, cái này cho cậu.” Tần Việt bưng nguyên một cái bánh dâu tây của mình, “Đừng khóc nữa.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Giáo bá chuyên bắt nạt bạn học ở trường hoàn toàn không ý thức được mình đang dỗ người ta, liếc nhìn vẻ mặt có chút bất bình của cô, trong lòng chợt an tâm, hỏi lại: “Cậu bôi dầu thuốc à?”

Tiền Thiên Thiên lắc đầu.

Sắc mặt Tần Việt tối sầm lại, Tiền Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Thuốc đó mùi nồng quá. Em phải đến bưa tiệc này, không thể gây khó chịu cho người khác được.”

“Cậu quan tâm người ta làm gì.” Anh gắt gỏng nói.

Tiền Thiên Thiên nói: “Không sao đâu, không còn đau nữa, không tin thì anh thử vỗ nhẹ xem có đau hay không.” Cô còn rướn người để anh dễ vỗ hơn.

Tần Việt: “…”

Là ngốc tử à?

Ánh mắt anh bất giác rơi xuống tấm lưng mảnh khảnh của cô, áo khoác đồng phục học sinh có chút bẩn, Tiền Thiên Thiên cởi áo khoác để lên xe, mặc áo sơ mi đi vào biệt thự.

Lớp vải nông dính vào người cô, lộ ra xương bướm xinh đẹp, ánh mắt Tần Việt khẽ nhúc nhích, rời tầm mắt đi.

“Tần Việt, anh chưa nói cho em biết tại sao anh lại ở đây.”

Tần Việt dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng bắt chéo chân: “Tôi đi cùng bà nội. Chủ nhân của căn nhà này là học trò mà bà tôi. Tôi được ké tí ánh sáng, được vào.”

Tiền Thiên Thiên lại sửng sốt: “Anh… Có bà nội sao?”

Tần Việt: “…”

“Tôi có bà nội là điều bất ngờ à?” Tần Việt cười nhạo, “Chẳng lẽ là cha của tôi nhảy ra từ cục đá à.”

Tiền Thiên Thiên lẩm bẩm: “Nhưng không phải anh nói cha anh là cô nhi à.”

Cô ở cùng Tần Việt tự nhiên là muốn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của anh, cùng Tần Việt giới thiệu sơ qua.

Cha Tần là trẻ mồ côi, cuộc đời cơ cực, lúc nhỏ gặp được mẹ Tần, sau khi kết hôn thì sinh ra Tần Việt, đáng tiếc ngày lành không trải qua được bao nhiêu, vào lúc Tần Việt mười mấy tuổi, cha Tần và mẹ Tần bởi vì nguyên nhân sức khoe nên đều bỏ mình.

Để lại Tiểu Tần Việt lẻ loi một mình, gian nan lớn lên.

Sau khi Tiền Thiên Thiên nghe những gì anh nói, nghĩ đến Tiểu Tần Việt sống một mình, còn phải tìm cách kiếm tiền sinh hoạt và học phí, cảm thấy thật đau lòng.

“Cậu nói cái gì?” Tần Việt nghe không rõ.

Tiền Thiên Thiên tỉnh táo lại, lắc đầu: “Không có gì.”

Tốt Tần Việt, anh lại nói dối em!

Tiền Thiên Thiên trong lòng rối loạn, hận không thể ngay lập tức trở về mười năm sau, lay Tần Việt tỉnh lại hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng nghĩ đến Tần Việt khi còn bé không đáng thương như đã nói, Tiền Thiên Thiên cảm thấy được an ủi một chút.

Tần Việt khẽ khịt mũi, Tiền Thiên Thiên ăn bánh, hai người đều không lên tiếng.

“Tiền Thiên Thiên.” Lục Đạt Tây bước tới, vừa nhìn thấy thiếu niên ngồi bên cạnh Tiền Thiên Thiên, lông mày nhíu lại, còn ai không có mắt tới quấy rầy cô nữa?

“Vị trí này là của tôi.” Lục Đạt Tây lạnh lùng nói.

Tần Việt nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt mờ mịt: “Tên cậu viết ở đây à?”

Lục Đạt Tây cứng đờ, rốt cuộc thì đây cũng là nhà cậu, tới đây chính là khách, cũng không muốn nói nhiều, đi tới kéo Tiền Thiên Thiên: “Khiêu vũ với tôi đi.”

Hai mắt Tần Việt híp lại, Tiền Thiên Thiên không nhúc nhích, “Cậu tự mình nhảy đi, mình không muốn động chút nào.”

“Đi, khiêu vũ rất vui.” Không ngờ Tần Việt ở bên cạnh động viên.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô đưa tay về phía anh: “Vậy anh cùng em khiêu vũ nhé.”

Tần Việt: “…”

Lục Đạt Tây: “???”

Hệ thống nhắc nhở: “Đinh, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô +10.”

Tiền Thiên Thiên tự hỏi mình có nghe nhầm không, chẳng lẽ Tần Việt thích cô mời anh khiêu vũ?

Đáng tiếc, cô không nhận được câu trả lời của Tần Việt, bà nội Tần sức khỏe không tốt, không thể ở một nơi náo nhiệt như này quá lâu, Tần Việt mang bà ấy rời đi.

Tiền Thiên Thiên thậm chí còn không đối mặt được bà nội của Tần Việt.

“Việt Việt, cô gái nhỏ đó là ai vậy?” Bà nội Tần cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt đều tản ra khi ra khỏi biệt thự. “Đây là lần đầu tiên bà nội thấy cháu thân thiết với một cô gái như vậy, thích co gái đó à?. “

“Không phải.” Tần Việt mặt vô biểu tình, “Ngài đưng đoán mò, chỉ là bạn học cùng lớp, gặp nhau ở đây, nói thêm một chút đi.”

Bà nội Tần lắc đầu: “Bà không tin.”

Tần Việt: “…”

Không tin thì không tin.

Bà nội Tần cười tinh quái: “Nói như vậy, bà nội vẫn có thể sống để nhìn thấy cháu trai và cháu dâu rồi, một ngày nào đó lặng lẽ mang đến đây để bà nhìn…”

Đang nói chuyện, bà ho khan một tiếng, Tần Việt vỗ vỗ lưng bà, bà nội Tần nói: “Vừa rồi bà nội từ xa nhìn cô ấy. Đứa nhỏ hẳn là ở trong gia đình rất tốt. Việt Việt, cháu phải nỗ lực hơn nữa.”

Tần Việt: “…”

“Người đó là ai? Cậu có biết không?” Lục Đạt Tây bám chặt lấy Tiền Thiên Thiên, “Quần áo anh ta mặc giống với của cậu, có phải là học cùng trường với cậu không?”

Sau khi suy nghĩ lại, sắc mặt cậu sa sầm: “Anh ta là người mà cậu đang theo đuổi?”

“Tiểu Tây, đã lớn như vậy rồi, còn quấn lấy chị làm cái gì, đến gặp bác Trương nhà mình đi.” Lục Thiếu Du từ xa gọi người, Tiền Thiên Thiên liền đẩy cậu ra cười, “Chú Lục gọi cậu đấy, đi đi.”

Sau khi tiễn Lục Đạt Tây đi, Tiền Thiên Thiên lấy điện thoại gửi cho Tần Việt một tin nhắn: 【Vừa rồi nếu anh không rời đi, anh có nhảy với em không? 】

Sau một hồi lâu không nhận được phản hồi, Tiền Thiên Thiên có chút thất vọng, nửa buổi tiệc sau đó cô không có chút hứng thú nào, cô cứ co ro trên sô pha cho đến khi kết thúc mới trở về nhà.

Sau khi trở về nhà, nhìn điện thoại di động thấy có tin nhắn mới, Tiền Thiên Thiên vui mừng khôn xiết, không thể chờ đợi được mở tin nhắn, nhưng không phải Tần Việt mà là Lục Đạt Tây: 【Cậu học lớp nào ở Tam Trung? 】

Tiền Thiên Thiên biết rất rõ lứa tuổi này của Lục Đạt Tây: 【Cậu ngoan ngoãn mà đi học ở Lập Dương đi, đừng có mà động tâm tư, chú Lục sẽ không bao giờ đồng ý cho cậu chuyển trường đâu. 】

Lục Đạt Tây: 【Nếu tôi không đến Tam Trung, cậu sẽ bị lưu manh bắt đi! Đồ ngốc! Đừng để bị lừa nữa. 】

Tiền Thiên Thiên lắc đầu, lười tranh luận với cậu nhóc này.

Ngày hôm sau Tiền Thiên Thiên đến trường, ngay khi Tiền Thiên Thiên vừa lên đến tầng 3, cô nhìn thấy Lâm Khả bị một vài nữ sinh vây quanh và xô đẩy cô ấy, cô cau mày và bước nhanh tới, đem Lâm Khả về phía sau cô.

“Các cậu đang làm gì đấy?”

“Ồ, đây không phải là học sinh mới chuyển đến sao?” Cô gái đứng đầu ôm tay nhìn Tiền Thiên Thiên, “Ỷ vào mình có tí nhan sắc, khắp nơi câu dẫn người khác, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã thủ đoạn rồi.”

Tiền Thiên Thiên nhìn cô ta, nữ sinh có nhan sắc trung bình, cô ta không mặc đồng phục học sinh, tóc buộc đuôi ngựa, tay áo dài đến khuỷu tay.

Khí chất này, cởi đồng phục học sinh bước ra ngoài, dùng từ “Thái muội” để miêu tả, không thể không thích hợp hơn.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô là đàn chị năm hai, Thiến Lệ đúng không.”

“Nhìn thấy đàn chị mà còn không chào.” Một cô gái nhảy ra nói: “Theo quy củ thì phải gọi là đàn chị.”

Tiền Thiên Thiên: “…” Không biết còn tưởng rằng đại tỷ đại gia nào đó dạo phố.

Tiền Thiên Thiên quay đầu lại và hỏi Lâm Khả, “Bọn họ có đánh cậu không?”

Lâm Khả lắc đầu: “Bọn họ vừa mới vây quanh tớ, cậu liền tới.”

Tiền Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, kéo Lâm Khả vượt qua họ.

“Đứng lại.” Thiến Lệ nói, “Tao đã cho mày đi chưa?”

Tiền Thiên Thiên quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Buổi sáng hôm nay tôi còn có tiết tự học, đàn chị có việc gì không?”

Thiến Lệ vừa định nói, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ở cầu thang có một người đang đến, Tần Việt một tay xách cặp sách, chân dài vượt qua, phảng phất như không thấy cảnh này, đi thẳng về phía lớp học.

Thấy Tần Việt không quan tâm, trong mắt Vu Thiến Lệ lóe lên một tia vui mừng, yên tâm rồi, chỉ cần anh ta không tham gia thì không có gì phải lo lắng.

Cô khinh thường nhìn Tiền Thiên Thiên, nói: “Nghe nói điều kiện nhà mày không tốt. Như vậy đi, mày giặt quần áo cho tao một tuần. Nếu tao hài lòng, sẽ trả mày 1.000 tệ, thế nào?”

Lâm Khả đỏ mặt tức giận, một học sinh năm hai không thể hiểu được lại chạy lên tầng 1. Cô ta chặn đường mình. Bây giờ cô ta lại còn chế giễu và xúc phạm Tiền Thiên Thiên, thật sự rất quá đáng.

Vừa rồi bị chặn, thực sự sợ hãi, nhưng bây giờ cô không sợ hãi chút nào.

Không biết có phải do sự hiện diện của Tiền Thiên Thiên hay sự xuất hiện của Tần Việt hay không.

Có thể là cả hai.

“Thật là buồn cười.” Lâm Khả cố ý cười và sau đó nói lớn, “1000 tệ nhiều nhặn lắm à? Còn không mua được túi XX. Ồ, không đúng, tôi nghĩ chắc học tỷ cũng không mua được túi XX, bằng không, vừa rồi cô nên nói là “Nếu tao hài lòng, tao cho mày một chiếc túi XX”, điều này không phải phù hợp với hình tượng bạch phú mỹ của cô hơn sao. “

“Thiên Thiên, tớ nói đúng chứ?”

Tiền Thiên Thiên cố nén cười, gật đầu.

Lâm Khả trở nên tự tin hơn, phớt lờ khuôn mặt xấu xí của Thiến Lệ và nói tiếp: “Đàn chị à, trường chúng ta có quá nhiều học sinh giàu có. Chị giả vờ giàu có trước mặt tôi. Tôi nghĩ chị vẫn quay lại,tìm một số video trên mạng mà học cách nói chuyện của người giàu đi. “

Thiến Lệ tức giận đến mức hét lên một tiếng: “Xem tao có xé miệng mày ra không!”

Tần Việt đột nhiên quay đầu lại nói: “Gà mái đến từ nơi nào, mau cút trở về chỗ đấy đi.”

Lâm Khả khom người cúi xuống cười, tiếng hét của Vu Thiến Lệ vừa rồi không phải giống gà mái vừa đẻ trứng sao?

Trong mắt Tiền Thiên Thiên cũng lộ ra ý cười.

Vu Thiến Lệ cả người run lên, cô chưa từng nghe nói Tần Việt giao du với nữ sinh, nhưng cô biết danh tiếng của Tần Việt, nếu ở lâu hơn nữa, Tần Việt có thể thật sự sẽ ra tay với cô.

Cô oán hận nhìn Tiền Thiên Thiên, nghiến răng quay đầu lên lầu, hai cô gái bên cạnh cũng vội vàng đi theo.

“Tưởng thế nào, chạy nhanh còn hơn con thỏ.” Lâm Khả thấp giọng nói.

Tần Việt đã vào lớp rồi.

Tiền Thiên Thiên nói, “Lần sau họ chặn cậu, cậu liến báo tên Tần Việt.”

“Hả?” Lâm Khả mông lung.

Báo danh Tần Việt, trừ khi cô không muốn sống nữa.

“Nếu Tần Việt biết, nhất định sẽ đánh chết tớ.”

Đã từng có một cô gái nói dối rằng cô ấy là bạn gái của Tần Việt —— loại chuyện này ít có người làm, hơn nữa con gái ít nhiều cũng dè dặt, nói chung kiểu nói dối này rất dễ bị lộ, đến lúc đó càng xấu hổ hơn.

Vì vậy, khi tin tức được đưa ra, mặc dù hầu hết mọi người đều không tin nhưng một bộ phận nhỏ lại hoài nghi, kết quả là Tần Việt trực tiếp đến tìm cô gái đó, đá cong ghế dựa của cô ta.

Việc răn đe, dọa nạt như vậy không khác gì bị đánh.

Lâm Khả: “Tôi không dám nhổ lông trên đầu hổ”.

Cậu ấy chính mà muốn tính mạng của mình!

Tiền Thiên Thiên nhìn thấy cô sợ hãi, có chút buồn cười nói: “Tần Việt vừa nhìn có chút dữ tợn, đừng sợ anh ấy, anh ấy rất ôn nhu.”

Lâm Khả: “…”

Cô nhìn Tiền Thiên Thiên bằng con mắt đang nhìn động vật mới là, thận trọng nói: “Thiên Thiên, chúng ta đang nói về cùng một Tần Việt?”

Tiền Thiên Thiên thở dài, từ bỏ việc tẩy não cô ấy: “Không thành vấn đề, nếu như Tần Việt hung dữ với cậu, cậu cứ nói tớ bảo cậu dùng danh nghĩa của anh ấy, để anh ấy đến gặp tớ.”

Lâm Khả: “…”

Vào lớp, Tiền Thiên Thiên vừa nhét cặp sách vào ngăn bàn, đã bị chọc vào lưng, cô quay đầu lại.

“Em khiêu vũ à?”

Khiêu vũ gì, vẻ mặt Tiền Thiên Thiên không thể giải thích được.

Tần Việt: “…” Chết tiệt.

Anh cong môi nói lên hai chữ: “Bữa tiệc.”

Tiền Thiên Thiên sữngsờ, nhất thời không phản ứng, Tần Việt thấy vậy dứt khoát làm rõ: “Mẹ nó cậutối

Bình luận

Truyện đang đọc