TRỞ VỀ TRƯỚC KHI PHU QUÂN CHẾT TRẬN

Beta: Tiểu Ni &hgtra_ng

71.
Nhị đương gia Hãn Vân trại một đêm không đợi được thủ hạ đem người mang về, liền biết có sự cố.

Nhưng vẫn như cũ không chút hoang mang, chậ.m rãi vuốt v3 chim ưng trên tay. 

Giờ ngọ có người chạy về mật báo, nói là Vĩnh Ninh hầu đã trở về, không chỉ đem Ông tri huyện cứu ra, còn đem Ông nương tử cứu được.

Sớm có suy đoán, nhị đương gia ngược lại không có quá nhiều phản ứng.

Chỉ là nghe được ngũ đương gia chết, còn cùng thi thể các huynh đệ khác bị treo ở cổng thành Ung Châu, khóe mắt mới hơi nheo lại.

Tên lùn lại trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: “ Là phân phó của Vĩnh Ninh hầu? ”

Mật thám trả lời: “ Dù không biết có phải Vĩnh Ninh hầu an bài hay không, nhưng có thể khiến tri phủ Man Châu động thủ cũng chỉ có Vĩnh Ninh hầu ”

Tên lùn một chưởng đập đến trên mặt bàn, mắng: “ Khinh người quá đáng! ”. Theo đó nhìn về phía nhị ca đang bất vi sở động*.

( *bất vi sở động 不为所动 : không hề lay chuyển,...)

“ Nhị ca, Vĩnh Ninh hầu hiển nhiên là đang muốn gây hấn với Hãn Vân trại chúng ta, khẩu khí này nhị ca ngươi có thể nuốt trôi được? ”

Nhị đương gia mí mắt khẽ nâng, mắt nhìn tên lùn, thản nhiên nói: “ Vĩnh Ninh hầu, không động được ”

Nói, tiếp tục đưa thịt tươi cho chim ưng ăn.


“ Vì sao không động được? ”. Hắn không hiểu.

Cuối cùng cho ăn xong một khối thịt tươi, nâng chim ưng đứng dậy đi tới sau cửa sổ, đẩy ra khung cửa sổ, chim ưng liền bay ra ngoài.

Nhìn chim ưng trao lượn trên không trung, mới quay thân nhìn về phía tên lùn, từ từ hỏi: “ Ở Man Châu chúng ta có bao nhiêu huynh đệ? ”

Tên lùn cẩn thận tính: “ Có khoảng trăm người ”

Nam nhân xì khẽ, cười một tiếng: “ Lần này cướp người vốn là nhảy vào hang cọp, sau lần này Vĩnh Ninh hầu sẽ càng tăng cường đề phòng, chúng ta tập hợp toàn bộ huynh đệ Man Châu tiến đánh Vân huyện, không nói đến Vĩnh Ninh hầu mang theo mấy trăm tinh binh, ngay cả huyện nha cũng có thể điều động được mấy trăm người, ngươi cảm thấy có thể thắng? ”

Tên kia sững sờ, nhưng lập tức lại nói: “ Vậy đem đám huynh đệ ở Ung Châu cũng gọi tới, cũng không tin một cái Vân huyện nho nhỏ cũng không làm gì được! ”

Nghe vậy, nam nhân cúi đầu mỉm cười, thời điểm giương mắt lên, trên mặt không có chút ý cười nào, ánh mắt lạnh lẽo.

“ Từ Ung Châu mang một lượng lớn huynh đệ đến Vân huyện, đây là muốn tạo phản, muốn để triều đình phái binh đem Hãn Vân trại đạp bằng? ”

Thu hồi ánh mắt, nâng lên hàm dưới, sắc mặt túc nghiêm nói: “ Cướp người, cướp đoạt đường tài, cho dù trói lại tri huyện, cũng không đủ để triều đình phái binh, nhưng tiến đánh huyện nha, chính là ngang nhiên hướng triều đình khiêu chiến, triều đình chắc chắn sẽ xuất binh ”

Cuối cùng ánh mắt yếu ớt, ý vị thâm trường nói: “ Hiện tại không phải thời cơ thích hợp ”

Tên lùn phẫn nộ, hỏa khí như bị một chậu nước lạnh dập tắt, lộp bộp hỏi: “ Nhị ca không nghĩ muốn Ông nương tử? ”

Nam nhân đánh mắt nhìn hắn một chút, đi đến trước bàn, tên lùn bận bịu châm trà cho hắn.

Nam nhân uống một hớp trà, ngữ điệu khinh mạn: “ Một năm không được, hai năm không được lại như thế nào, ta còn kiên nhẫn được ”


Dứt lời, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thản nhiên.

*

Ở Vân huyện nghỉ ngơi nửa canh giờ, Tạ Quyết cùng phụ thân đi Man Châu nghị sự cùng tri phủ.

Buổi chiều giờ thân, Ông Cảnh Vũ chơi cùng Lan ca nhi vừa ngủ trưa dậy, cái mũi đột nhiên ngứa, quay đầu dùng khăn che mũi hắt xì một cái.

Minh Nguyệt bưng canh hầu gia phân phó vào trong phòng, liền nghe được tiếng chủ tử hắt hơi, thần sắc lo lắng: “ Nương tử có phải bị cảm lạnh rồi không? ”

Ông Cảnh Vũ vuốt vuốt cái mũi, lắc đầu một chút: “ Khéo khi có người vừa nhắc đến ta ”

Minh Nguyệt buông bát canh xuống, lấy thêm một cái chén nữa đưa cho chủ tử, cười nói: “ Khéo khi lại là hầu gia nhớ tới nương tử ”

Ông Cảnh Vũ tiếp nhận canh, bỏ vào bàn thấp trên giường, lườm nàng ta một chút: “ Ba hoa ”

Minh Nguyệt nhếch miệng, nói ra: “ Nô tỳ nghe nói, hôm nay còn chưa có trở về, hầu gia đã phái người ra roi thúc ngựa để người chuẩn bị đồ ăn cùng canh nóng, còn để cho người đi mời Hà đại phu đến xem mạch cho nương tử ”

Ông Cảnh Vũ múc một muỗng canh, nghe Minh Nguyệt nói, động tác hơi dừng lại, lại nghe Minh Nguyệt nói tiếp: “ So với ngày trước từ Vân huyện đến Kim Đô, hiện tại hầu gia đối với nương tử càng ngày càng để ý ”

Ông Cảnh Vũ cười nhạt một tiếng, thổi canh nóng trong thìa, sau đó mới đem canh đưa vào miệng.

Lan ca nhi trên giường m.út ngón tay, nàng đem tay nhỏ lấy ra, nói: “ Luôn muốn m.út tay, mỗi lần đều phải đem tay nó lau sạch nước ”


Minh Nguyệt nhìn về phía tiểu chủ tử, nói: “ Dáng dấp tiểu công tử càng lúc càng giống hầu gia ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, cẩn thận tỉ mỉ nhìn tướng mạo Lan ca nhi, thường thường nhìn cũng không cảm thấy giống, nhưng này nhìn kỹ, cái mặt này cùng cái mũi quả thật có chút giống Tạ Quyết.

Giống Tạ Quyết cũng tốt, tối thiểu lớn lên đẹp mắt.

Nghĩ đến điều này, giữa lông mày khẽ cong, ý cười nồng đậm.

Lan ca nhi vốn đang bởi vì a nương kéo tay mình ra mà ủy khuất ba ba một tiếng, nhưng vừa nhìn thấy a nương cười, cũng theo đó “ha ha ha” nở nụ cười, vui vẻ cực kỳ.

Ông Cảnh Vũ cũng nhịn không được cười theo, nếu không phải Minh Nguyệt nhắc nhở canh nhanh lạnh, nhìn Lan ca nhi bộ dáng khả ái, kém chút đến canh đều quên uống.

Một chén canh uống vào bụng, bên ngoài liền truyền đến tiếng hạ nhân hô “hầu gia”.

Chỉ chốc lát, Tạ Quyết liền xuất hiện ở trước cửa phòng.

Ông Cảnh Vũ quay đầu nhìn về phía cửa, bắt gặp hắn từ bên ngoài vượt qua cánh cửa, một thân đai lưng áo dài màu đen, tóc cũng đã cẩn thận tỉ mỉ buộc cao bên trong ngọc quan, cùng hôm qua cực khác biệt, nhưng lại đều có các loại tư sắc khác nhau.

Nàng hỏi: “ Chàng đã dùng cơm chưa? ”

Tạ Quyết sắc mặt nhàn nhạt, đáp: “ Cùng nhạc phụ ở Man Châu đã dùng qua một chút ”

Ông Cảnh Vũ quay đầu phân phó Minh Nguyệt: “ Nhanh đi đun chút nước cho hầu gia rửa mặt ”

Minh Nguyệt đáp một tiếng, sau đó bưng bát canh ra khỏi phòng.

Tạ Quyết đi tới bên cạnh thê tử, sau khi ngồi xuống nhìn kỹ mặt của nàng.

Ông Cảnh Vũ có chút không được tự nhiên di dời ánh mắt: “ Chàng nhìn ta chằm chằm làm gì? ”


“ Nàng ngày hôm qua cùng sáng nay sắc mặt đều rất kém, hiện tại đã tốt hơn chút ”. Dứt lời, ánh mắt nhìn đôi môi vốn không có huyết sắc, nay đã đỏ hồng trở lại.

Ông Cảnh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “ Ta cũng không phải không chịu được, như thế nào có thể dễ dàng bị hù dọa? ”

“ Không có chuyện gì liền tốt ”

Tạ Quyết ánh mắt vẫn như cũ nhìn qua nàng.

Hữu kinh vô hiểm trở về, phu thê bọn họ cũng chưa có thật tốt ngồi xuống nói chuyện.

“ A Vũ ”

Hắn bỗng nhiên gọi nàng một tiếng, nàng giương mắt nhìn hướng hắn: “ Hả? ”

Tạ Quyết sắc mặt xưa nay lãnh đạm đã quen, ngược lại là không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt hơi thâm trầm.

Bốn mắt nhìn nhau nửa ngày, hắn lại lắc đầu: “ Không có gì, chỉ là nhớ tới chuyện hôm qua, có chút không tiếp thu được ”

Ông Cảnh Vũ mặt lộ vẻ nghi hoặc, nàng lần đầu tiên giết tặc nhân đều đã tiếp thu được, hắn trải qua mưa gió sao còn không có tiếp thu được?

Thấy được trên mặt nàng nghi hoặc, Tạ Quyết dời đi ánh mắt, cúi đầu xuống, liễm hạ tầm mắt nhìn về phía Lan ca nhi, vươn một ngón tay chặn lại tay nhỏ của nhi tử, hắn chậ.m rãi mở miệng nói: “ Tối hôm qua ta một đêm không ngủ, ta nghĩ, nếu ta không thể thuận lợi cứu nàng, ta nên làm cái gì bây giờ? ”

Ông Cảnh Vũ sững sờ.

Nàng suy nghĩ một chút, mới nói ra: “ Nếu ta thật bị bắt đi, chàng phải chăm sóc Lan ca nhi thật tốt, chăm sóc tốt a cha a nương của ta, nếu có một ngày ta có thể bình an trở về, ta cũng sẽ cùng chàng hòa ly ”

Bị bắt không phải lỗi của nàng, nhưng nàng không muốn trước mắt mình là những ngôn từ phỉ ngữ, những ánh mắt soi mói, cho nên nàng sẽ tìm một nơi thật tốt làm lại từ đầu.

Nghe được nàng nói, Tạ Quyết trầm mặc nửa ngày, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “ Còn ta ở đây? ”


Bình luận

Truyện đang đọc