TRỜI BAN MUỘI MUỘI BA TUỔI RƯỠI

Edit: Thư

Nguyễn Tịnh Nhàn bật cười trước vẻ mặt kinh ngạc của cậu.

Bà ngại ngùng nói, mang theo vẻ kiêu ngạo của người làm mẹ: “Thằng bé học lớp 8 thật. Đứa con thứ hai này của cô có hơi đặc biệt từ nhỏ, như kiểu biết chữ từ lúc mới sinh ra ấy, ba tuổi đã làm toán tiểu học, lên tiểu học đã bắt đầu nghiên cứu hóa học, vật lí. Cô chú đưa thằng bé đến Viện nghiên cứu trẻ em IQ cao, các chuyên gia ở đấy bảo trình độ bây giờ của Thanh Hành đủ tiêu chuẩn theo học đại học rồi. Nhưng thằng bé nhỏ quá, mới mười tuổi nên hai cô chú cảm thấy nên để nó phát triển từ từ, học nốt hai năm ở cấp hai rồi tính tiếp.”

Miệng của Tần Mục Dã mở to không khép lại được.

Phát triển từ từ? Học nốt hai năm ở cấp hai rồi tính tiếp…

Nghe cứ gượng gượng thế nào ấy nhỉ???

Tần Mục Dã nhớ đến bản thân thi trượt trường cấp hai trọng điểm, Tần Sùng Lễ phải dùng quan hệ mới được nhập học. Vì thể, cả mùa hè sau khi thi cấp hai cậu phải ngay ngắn đóng vai con ngoan trò giỏi, lơ mơ là bị Tần Sùng Lễ tẩn cho một trận.

Cấp ba thì thôi… Nếu cậu có hứng thú với học tập, năm lớp 12 đã không đi tham gia chương trình âm nhạc rồi.

Được cái lựa chọn theo đuổi con đường nghệ thuật, cộng thêm may mắn nên cậu đỗ được vào học viện điện ảnh. Nếu không giờ chắc cậu cũng thành gà rừng đốt tiền đi du học nước ngoài.

Tuy cậu học hành không đến đâu, nhưng cậu có anh trai IQ cao bên cạnh rồi mà.

Tần Mục Dã ho nhẹ vài tiếng, cố gắng lôi anh trai ra gánh hộ lúng túng: “Cô chú Lục đúng là nhìn xa trông rộng, anh trai cháu cũng được gọi là thần đồng đấy! Từ nhỏ anh ấy đã học nhảy lớp, 15 tuổi vào đại học nhưng vì tuổi nhỏ quá nên toàn học cùng bạn không đúng lứa, khó thân với nhau. Trẻ con mà, nên đi từng bước một cho chắc.”

Tần Mục Dã chỉ thuận miệng nhắc tới.

Không ngờ Nguyễn Tịnh Nhàn lại nghe được, suy nghĩ một lát, mừng rỡ nói: “Hai gia đình chúng ta biết nhau nhiều năm như vậy… Sao cô lại quên anh cháu được nhỉ! Hôm nào cô phải sang hỏi mẹ cháu kinh nghiệm mới được. Cô và chú Lục đều là người bình thường, Kha Thừa học hành ưu tú nhưng không thể xuất sắc bằng em trai nó được. Cô chú không ngờ lại có đứa con đặc biệt như Thanh Hành, có cơ hội nhất định cô sẽ tìm diễn viên Lê học hỏi nhiều hơn.”

Tần Mục Dã cạn lời.

Cậu chỉ thuận miệng trả lời, không ngờ Nguyễn Tịnh Nhàn lại để ý như vậy, xem ra hai vợ chồng nhà họ Lục thực sự lo lắng cho đứa con trai thứ hai.

Tần Mục Dã sinh ra hứng thú với cậu bé đang ngồi cạnh em gái trên bãi cỏ.

Cậu đi về phía trước, lén lút quan sát một lúc.

Trông đẹp trai, tính tình tốt hơn mấy đứa trẻ bình thường, ờm… có vẻ không đặc biệt lắm?

Mà thằng bé này biết em gái cậu từ lúc nào nhỉ???

Hôm nay em gái ngốc không vui lắm, vừa khóc sưng cả mắt, Tần Mục Dã phải nhẹ nhàng cẩn thận, không dám nói linh tinh, chỉ dịu dàng hỏi: “Miên Miên, bạn mới của em à, sao không giới thiệu với anh hai?”

Miên Miên ngẩng đầu nhìn cậu như đang không hiểu từ khi nào anh hai muốn biết bạn của cô bé?

Bé giới thiệu chi tiết: “Đây là anh hai của Linh Linh, anh ấy tên là Lục Thanh Hành, cũng là em trai của anh Lục ạ.”

Tần Mục Dã kiên nhẫn, cười giả tạo, hỏi: “Ừ, thế sao hai đứa biết nhau?”

Miên Miên trả lời: “Lần trước em đưa Linh Linh về thì gặp anh ấy ạ.”

…Em gái đến nhà Lục Linh từ trước rồi á? Sao cậu không biết gì hết?

Tần Mục Dã không biết tại sao mình cứ thích chuyện bé xé ra to, nhưng khi nhìn em gái chơi cùng con trai, cậu thấy hơi khó chịu.

Một cây củ cải nhỏ ba tuổi rưỡi chơi cùng thằng bé thối kia có gì vui đâu?

Nhưng đây là Lục gia, Tần Mục Dã không thể tung hoành trên địa bàn người khác, chỉ có thể giả bộ căng thẳng chào hỏi cậu bé: “Chào em, anh là anh hai của Miên Miên.”

Lục Thanh Hành nhìn Tần Mục Dã, vững vàng, lễ phép trả lời: “Dạ xin chào.”

Tần Mục Dã:?????

Hơi cáu rồi đấy.

Thế thôi à?

Chỉ một câu chào?

Đây là thái độ của một đứa trẻ mười tuổi nên có với cậu à?

Chẳng lẽ cậu không đáng được gọi là anh!

Tâm trạng cáu kỉnh viết rõ trên khuôn mặt cậu, hai đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn.

Miên Miên không hiểu anh hai lại khó chịu cái gì.

Nhưng Lục Thanh Hành đoán được anh ấy không hài lòng với câu chào của mình, thân thiện bổ sung: “Chào anh, em biết anh, anh Tần Mục Dã, em và mẹ có xem chương trình của anh và Miên Miên.”

Tần Mục Dã nhìn cậu bé cư xử lễ phép, chững chạc như người lớn, trong lòng nổi lên cảm xúc khó tả.

Cậu không nghĩ bản thân đang nói chuyện với đứa trẻ mười tuổi.

Giống như thằng bé là bạn của cậu, không, không phải, thằng bé là lãnh đạo của cậu mới đúng!

Tần Mục Dã không ngại em gái ở đây, nhếch khóe môi, cười nhạt hỏi: “Em Lục, em nên gọi anh một tiếng anh trai mới đúng?”

Lục Thanh Hành nghe vậy, gương mặt đẹp trai treo vẻ khó hiểu.

Miên Miên cũng kỳ lạ nhìn Tần Mục Dã, không hiểu hỏi: “Anh hai, sao anh nói nhiều vậy?”

Lục Thanh Hành bình tĩnh trả lời: “Anh là anh trai của Miên Miên, không phải là anh trai của em, theo lẽ thường, em có nên gọi anh là anh trai không?”

Tần Mục Dã không tức giận, cậu chỉ cảm thấy nực cười, không thèm chấp đứa trẻ được gọi là thần đồng này, cười nói: “Tất nhiên, anh lớn hơn em hẳn mười tuổi, giống Miên Miên phải gọi em là anh thì em cũng phải anh là anh.”

Lục Thanh Hành suy nghĩ một lúc, nói: “Em không biết tại sao Miên Miên lại gọi em là anh, nhưng em không phải là anh trai của em ấy, em ấy hoàn toàn có thể gọi tên em. Nếu anh Tần lý luận như vậy thì anh phải gọi người kia là anh rồi?”

Tần Mục Dã khó hiểu: “Người kia là ai?”

Lục Thanh Hành chỉ tay ra phía sau cậu.

Miên Miên ngọt ngào kêu: “Anh Lục! Hóa ra anh ở nhà ạ!”

Lục Kha Thừa mặc quần áo ở nhà, tóc tai hơi rỗi, đi từ trong nhà ra, cười nói: “Ừ, anh vừa ngủ trong phòng nên không biết mọi người đến. Ngại quá, đi quay chương trình khá mệt nên hôm nay anh ngủ lại sức.”

Tần Mục Dã nhìn đối thủ thoải mái mặc quần áo ở nhà đi qua đi lại trước mặt mình.

Nhớ đến những gì Lục Thanh Hành vừa nói…

ĐCM, cái thằng này bắt cậu phải gọi Lục Kha Thừa là anh á?

Mơ đi!

Tần Mục Dã chào Lục Kha Thừa rồi cúi đầu tiếp tục tranh luận với cậu bé: “Thôi được, nếu em đã không gọi anh là anh thì Miên Miên cũng không được gọi em là anh. Miên Miên nhớ kỹ, gọi tên là được, cần gì phải gọi anh làm cái đếch gì!”

Vẻ mặt Lục Thanh Hành bình thản, cậu bé thực sự không hiểu tại sao một người trưởng thành như này lại cố chấp với cách gọi tên như vậy.

Miên Miên đảo mắt như đang suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không được đâu, em vẫn gọi là anh Thanh Hành.”

Tần Mục Dã đơ mặt: “Vì sao?!”

Cô bé mím môi cười, cúi đầu thẹn thùng, khẽ nói: “Vì anh ấy đẹp trai ạ, cứ đẹp trai là thành anh trai hết.”

Tần Mục Dã: “…”

Tần Mục Dã suy sụp tinh thần, trái tim của con người mong manh lắm, chịu không nổi đòn mạnh, nhất là miếng đòn hai đứa này cùng nhau phối hợp.

Cậu tối mặt, cúi người kéo ống quần của em gái xuống, cứng rắn nói: “Ai cho em kéo ống quần lên thế này, từ nay về sau không được lộ chân trước mặt người khác, hiểu chưa?”

Cậu vừa buông tay, Miên Miên phản lại, kéo ống quần nhung lên, ngón tay mũm mĩm chỉ vào đầu gối ửng đỏ: “Nhưng Miên Miên đau mà, phải thổi thổi mới hết được ạ.”

Tần Mục Dã tức giận kéo ống quần của bé xuống, bế cô bé lên: “Về nhà, về nhà anh thổi cho.”

Bánh bao nhỏ không hài lòng, vùng vẫy trong lòng cậu: “Nhưng em tới tìm Linh Linh mà, Linh Linh bị bệnh, em muốn đợi gặp chị ấy rồi mới về.”

Lục Kha Thừa đứng bên cạnh hóng hớt, phần nào đoán được hoàn cảnh bây giờ.

Anh nhịn cười, khuyên: “Cậu để Miên Miên chơi lúc nữa đi! Linh Linh cũng hạ sốt rồi, ngủ một lúc nữa là mẹ tôi gọi dậy ăn cơm đấy. Em trai tôi người lớn lắm, không trẻ con đâu nên cậu cứ yên tâm để thằng bé chơi với Miên Miên.”

Lục Kha Thừa hiểu được biểu hiện đậm mùi ghen tuông của Tần Mục Dã từ đâu mà có.

Giống y lúc cậu ấy đỏ mắt nhìn em gái chơi với em gái anh khi quay chương trình.

Thật ra Lục Kha Thừa nhìn Lục Linh chơi với các bạn, còn suốt ngày quấn lấy Miên Miên như con chó nhỏ, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Điều này rất bình thường.

Nhưng anh là một người đủ trưởng thành, những suy nghĩ vặt vãnh ấy chỉ thoáng qua và không thể hiện ra ngoài.

Tần Mục Dã không giống thế, cậu ấy như một đứa trẻ trong hình hài người lớn, tuổi là hai mươi mà tâm hồn mới lên tám, có cảm xúc gì là tuôn hết ra ngoài.

Bé con trong lòng Tần Mục Dã đạp chân, đấu tranh: “Em không về nhà đâu, em muốn chơi cùng anh Thanh Hành tí nữa, anh Thanh Hành dạy em chữ nữa đấy.”

Tần Mục Dã bối rối, đang do dự không biết có nên buông tay hay không.

Lục Kha Thừa buồn cười, trong bốn người ở đây chắc chỉ có mỗi anh là người lớn nên phải dỗ dành ba đứa trẻ xung quanh: “Cậu để em chơi thêm đi! Đến phòng tôi chơi game không, lâu lắm tôi không có thời gian leo bảng xếp hạng rồi.”

Tần Mục Dã đắn đo mãi, miễn cưỡng đặt em gái xuống nhưng vẫn chỉ vào ống quần của bé, nghiêm túc dặn: “Không được kéo quần lên, nhớ chưa?”

Miên Miên biết đầu gối bị thương, theo bản năng muốn giơ đầu gối và chân ra, cô bé khó hiểu lầu bầu: “Tại sao ạ?”

Tần Mục Dã lo lắng, ba tuổi rưỡi rồi còn gì? Ba tuổi rưỡi cũng là con gái, không được để lộ chân trước mặt con trai!

Cậu đang buồn phiền không biết phải giải thích với em gái thế nào cho thuyết phục.

Lục Kha Thừa không nhìn thêm được nữa, nhẹ nhàng bảo: “Bởi vì trời lạnh, anh em sợ em lộ chân sẽ bị lạnh và đau bụng. Miên Miên ngoan, nghe lời anh nhé.”



Cuối cùng Lục Kha Thừa cũng thành công kéo Tần Mục Dã đi.

Miên Miên lười biếng nằm trên sân cỏ, đáng yêu như cái bánh bao, mang đến cảm giác thoải mái như nắng ấm giữa trời đông.

Cô bé học người lớn, gác chân phải lên đầu gối trái, đung đưa bàn chân, ung dung tự tại hỏi: “Anh Thanh Hành, anh nghĩ sao anh hai lại nói nhiều thế nhỉ, dường như anh ấy không bao giờ hết chuyện để nói ấy.”

Lục Thanh Hành mới mười tuổi, trong mắt người lớn cậu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Nhưng dường như trời sinh cho cậu năng lực quan sát sâu sắc, có thể kịp thời phản ứng lại động thái của mọi người xung quanh.

Cậu bé có suy nghĩ và hiểu cách để diễn đạt rõ ràng.

Thậm chí cậu còn lựa chọn phương thức cho bé con ba tuổi rưỡi như Miên Miên dễ hiểu.

“Anh nghĩ, anh ấy nói nhiều vì muốn thu hút sự chú ý của em trước mặt mọi người, anh ấy muốn được em chú ý đến.”

Miên Miên nghĩ một lúc, hiểu ra, gật đầu: “Thì ra anh hai đang cố tạo cảm giác tồn tại.”



Lần đầu tiên gặp Lục Thanh Hành, Miên Miên hơi khẩn trương, thậm chí sợ hãi và không dám nói chuyện.

Nhưng khi thân hơn với Linh Linh, hai bé hay nói chuyện về anh hai của mình.

Cô bé nói với Linh Linh, anh hai của bé ngốc nhất nhà nên bé luôn muốn chăm sóc và quan tâm đến anh.

Linh Linh kể cho cô bé, anh hai Lục Thanh Hành của chị ấy là người thông minh nhất nhà, anh ấy là một thiên tài không gì là không biết.

Linh Linh thấy cô bé buồn vì không biết tiếng Anh để nói với người dân thôn Lý, khoe mình có thể dạy bé.

Sau đó, chị ấy lại lắc đầu, thừa nhận bản thân không đủ năng lực dạy Miên Miên, nhưng rất hào hứng hứa sẽ bảo anh hai dạy bé, anh hai biết hết mọi thứ.

Miên Miên nghe nhiều, sinh ra ấn tượng tốt với anh hai của Linh Linh.

Hôm nay gặp được anh ấy, cô bé nghĩ anh ấy sẽ lạnh lùng và thờ ơ như lần trước.

Không ngờ Lục Thanh Hành chạy thẳng tới, nhìn đôi mắt của bé, hỏi vì sao bé khóc, người nào làm bé khóc.

Miên Miên buồn bực, cộng thêm không biết quản lý cảm xúc nên nói hết với cậu bé, miệng nhỏ liếng thoáng không khép lại được.

Cô bé càng nói càng tủi thân và buồn bã.

Đến khi Lục Thanh Thanh nâng tay bé lên, nhẹ nhàng thổi.

Miên Miên lập tức bình tĩnh lại, cảm thấy cả thế giới bỗng tĩnh lặng, ngay cả vết thương cũng hết đau.

Có lẽ tất cả bé gái đều thích chơi với anh trai lớn tuổi hơn.

Cô bé nói chuyện với Lục Thanh Hành cả buổi, còn đòi học hai mươi sáu chữ mẫu.

Chơi một lúc, tất cả buồn phiền bay đi.

***

Đến lúc ăn trưa, quả nhiên Nguyễn Tịnh Nhàn gọi Lục Linh dậy.

Lục Linh đổ mồ hôi, hạ sốt, sau khi rửa mặt, trông rất có tinh thần.

Cô bé nghe được Miên Miên đến tìm mình, ngay lập tức chạy xuống tầng tìm bé.

Nguyễn Tịnh Nhàn nhiệt tình mời hai anh em Tần gia ở lại ăn cơm.

Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa lập team leo rank, không nhớ phải về nhà, thậm chí hai người còn không thèm xuống ăn, nhờ người giúp việc mang cơm lên.

Miên Miên ở cùng chị gái Lục Linh, luôn cảm thấy vui vẻ, quên sạch chuyện ba ba hư làm đau mình.

Sau khi cơm nước nghỉ ngơi xong, Nguyễn Tịnh Nhàn giục Lục Linh lên tầng nghỉ ngơi.

Bà ấy giải thích với Miên Miên: “Linh Linh vừa bị bệnh, cần nằm nghỉ nhiều hơn, Miên Miên chơi cùng anh trai nhé, cháu muốn anh dạy chữ cái không?”

Miên Miên hiểu chuyện gật đầu, còn khuyên Lục Linh: “Linh Linh, chị đi ngủ đi, hết bệnh mới được đi nhà trẻ.”

Lục Thanh Hành làm chuyện gì cũng nghiêm túc, cho dù dạy Miên Miên mới ba tuổi rưỡi những chữ cái tiếng Anh cơ bản, cậu bé cũng chăm chú truyền đạt, Miên Miên học rất nhanh, chưa gì đã nhớ được mười chữ đầu tiên.

Nhưng cô bé mới là trẻ con, không ngồi yên được một chỗ, độ tập trung chưa cao.

Cô bé học một lúc đã không chuyên tâm, rục rịch muốn chơi trò khác.

Lục Thanh Hành nhìn ra ý định của bé, dịu dàng hỏi: “Em muốn chơi cái gì, anh chơi cùng em.”

Miên Miên chỉ vào cái TV to gần đó.

Sau khi sinh con trai thứ hai, Nguyễn Tịnh Nhàn không đi làm bên ngoài nữa, trở thành quý phu nhân toàn thời gian chăm sóc con trai, sau này lại sinh thêm Lục Linh.

Bà đã quen với cuộc sống ở nhà nhiều điều thú vị. Thời gian này vào mỗi buổi chiều là lúc bà xem phim truyền hình và thưởng trà chiều.

Ngay cả TV để xem phim cũng được lựa chọn cẩn thận, có màn hình to và độ sắc nét rõ ràng hơn cả TV chính nhà bé con.

Ở Tần gia không có ai xem TV nên chỉ dùng loại bình thường, Miên Miên có thể dễ dàng nhận ra TV của cô Nguyễn tốt hơn.

Hơn nữa, phim truyền hình được chiếu trên đó cũng thú vị hơn nhiều…

Lục Thanh Hành dắt tay cô bé đi tới, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh, cùng xem phim với Nguyễn Tịnh Nhàn.

Nguyễn Tịnh Nhàn ngạc nhiên.

Đứa con thứ hai nhà bà luôn tỏ vẻ coi thường mấy bộ phim truyền hình bong bóng thế này.

Giờ lại xem cùng một em gái ba tuổi rưỡi…

Bà buồn cười.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, lúc đầu bà lo lắng tính cách con trai thứ hai hơi cô độc và lạnh lùng, dường như thằng bé không có nổi một người bạn thân từ nhỏ.

Bây giờ nhìn con thế này, Nguyễn Tịnh Nhàn yên tâm hơn.

Xem ra con trai thứ không phải không thích kết bạn mà đối tượng thằng bé lựa chọn khá đặc biệt.

Phim truyền hình thực sự đặc sắc, còn đôi chút máu chó.

Miên Miên xem một lúc lâu mới đoán đoán được quan hệ giữa các nhân vật.

Đến đoạn cao trào, Nguyễn Tịnh Nhàn nín thở, miệng cắn một miếng bánh quy, trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Trong TV, nhân vật bạn thân nữ chính đang ôm một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khóc lóc than thở: “Nhưng A Viêm vẫn luôn yêu mình, mình với A Viêm mới là tình yêu đích thực! Những năm qua A Viêm làm thế vì không muốn tổn thương cậu thôi…”

Biểu cảm của nữ chính ủ rũ, cô ấy đau khổ nói: “Cậu là bạn tốt nhất của mình, chúng ta lớn lên cùng nhau từ thuở cắp sách đi học mẫu giáo. Từ nhỏ mình đều nhường mọi thứ cho cậu, có gì tốt mình đều tình nguyện tặng cho cậu, duy chỉ mỗi A Viêm, mình yêu anh ấy mười năm… Tại sao cậu còn cướp cả A Viêm của mình, rốt cuộc là tại sao?”

Người đàn ông kẹp giữa cuộc chiến của hai người phụ nữ, khuôn mặt thản nhiên đứng nhìn.

Cô bạn thân lau nước mắt, hùng hùng hổ hổ đứng lên: “Mình cướp đồ của cậu bao giờ? Đùa à, cậu nghĩ cậu xứng sao?”

Người đàn ông ở giữa mở miệng: “Được rồi, được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, tất cả là do tôi sai, được chưa?”

Bé con giống Nguyễn Tịnh Nhàn, mắt mở to không chớp nhìn màn hình.

Nhưng đang xem, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đột nhiên sụp xuống, không thể mỉm cười được nữa.

Bé nhớ đến tình tiết trong sổ ghi chép trần gian, nhớ đến nam chính Phó Trạch Ngôn của thế giới này.

Nếu cô bé nhớ không nhầm, ở một cảnh trong sổ ghi chép, Lục Linh cũng đứng trước cô bé và Phó Trạch Ngôn, chất vấn: “Tại sao em muốn cướp cả A Ngôn của chị? Hai mươi năm làm chị em tốt đều là giả sao?”

Miên Miên hoàn toàn nhập vai vào tình huống trên TV, xấu hổ cúi thấp đầu, cảm thấy mình không dám ngẩng lên nữa.

Trong TV, nhân vật bạn thân kia thật hư, trang điểm đậm, môi đỏ thẫm, cả người toát ra vẻ ghê gớm, độc ác.

Lẽ nào khi cô bé lớn lên sẽ thành như vậy?

Miên Miên buồn bực ôm chân mình. cả người co lại thành một quả bóng.

Thảo nào ba ba chán ghét bé. Khó trách anh ba không để ý đến bé…

Lục Thanh Hành là một người rất cẩn thận, cậu bé nhanh chóng phát hiện bánh bao nhỏ khang khác.

Cậu ngồi bên cô bé, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt, thấp giọng hỏi: “Miên Miên, sao thế?”

Miên Miên vùi đầu vào đầu gối, ấp a ấp úng nói: “Không xem nữa, Miên Miên không xem phim truyền hình nữa đâu ạ.”

Nguyễn Tịnh Nhàn không biết cô bé nghĩ gì, chỉ đoán bé con lại chán nên muốn chơi trò khác.

Bà nói với con trai: “Thanh Hành, con dẫn em ra sân chơi đi! Hôm nay trời nắng ấm, trẻ con phải phơi nắng nhiều mới khỏe mạnh.”

Lục Thanh Hành đưa cô bé ra ngoài sân.

Cậu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhăn lại, gần như sắp khóc.

Cậu cúi đầu, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy, em lại nghĩ đến ba à? Vẫn giận ba sao?”

Miên Miên ngẩng đầu, nặng nề nhìn cậu, buồn buồn nói: “Em không giận ba. Có lẽ ba và anh ba đúng, Miên Miên không phải người tốt, lớn lên Miên Miên sẽ xấu như chị gái kia trên TV, mọi người đều ghét Miên Miên.”

Lục Thanh Hành nhíu mày, không hiểu tại sao cô bé lại nói như vậy.

Cậu nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Không đâu Miên Miên, sau này em lớn lên sẽ là một người vừa lương thiện vừa đáng yêu, ai ai cũng sẽ thích em.”

Bé con không tin, lắc đầu: “Không phải, sổ ghi chép trần gian ghi lại mọi việc trong tương lai, Miên Miên sẽ thành người xấu.”

Lục Thanh Hành im lặng một lúc lâu, đột nhiên quay lại phòng khách, tìm kiếm khắp nơi.

Nguyễn Tịnh Nhàn hỏi cậu bé: “Thanh Hành, con tìm gì thế?”

Lục Thanh Hành giữ mặt bình tĩnh nhưng giọng nói gấp gáp: “Mẹ ơi nhà mình còn kẹo không? Con nhớ có nhiều kẹo trông đẹp lắm mà.”

Nhờ mẹ giúp, cuối cùng cậu bé cũng tìm được một lọ thủy tinh đựng đầy kẹo hoa quả.

Cậu bé vội vàng chạy ra sân, lấy một viên kẹo màu hồng, nhẹ nhàng để vào tay Miên Miên. 

Bé con tò mò cúi đầu nhìn, bóc kẹo ăn theo bản năng.

“Ngọt quá.”

Quả nhiên kẹo mới là liều thuốc dỗ dành trẻ con hữu hiệu nhất.

Lục Thanh Hành kéo cô bé ngồi xuống sân cỏ, kiên nhẫn nói từng câu: “Miên Miên chính là Miên Miên, hiện tại hay mai sau, em đều có quyền trở thành phiên bản em thích, đừng lo lắng chuyện tương lai nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc