TRỜI CÒN ĐỔ MƯA, EM CHƯA QUÊN NGƯỜI


Khi hai người quay lại tập đoàn Kỉ thị, gần như tất cả mọi người trong công ty đều biết chuyện Kỉ thị và Lâm thị hủy hợp đồng.

Mặc dù không nắm được nguyên nhân, nhưng sau khi biết chuyện giám đốc Kỉ và thư kí Cảnh đi chơi với nhau nguyên một ngày ở thành phố B, ánh mắt bọn họ dành cho Cảnh Thù liền thêm vài phần nghi kị.

Chỉ khi ánh nhìn sắc lẹm của Kỉ Ngôn Thanh lướt qua, các nhân viên mới cúi đầu giả vờ đang nghiêm túc làm việc.
Cảnh Thù không quan tâm đến chuyện đó lắm, cô nén cười, bước theo anh vào phòng ;àm việc.

Ánh chiều tà soi rọi, trải qua một ngày nhàn rỗi, Cảnh Thù đang chăm chú đọc sách, cuốn sách trong tay bỗng bị ai đó cầm lấy.
Cô ngước mắt lên nhìn, Kỉ Ngôn Thanh dịu dàng bảo: "Tối nay anh phải bàn một hợp dồng, anh đưa em về trước nhé."
Cảnh Thù lắc đầu cười nũng nịu: "Em cũng đi cùng."
Kỉ Ngôn Thanh nhíu mày, anh biết cô không thích những nơi như thế, lại càng không ưa mùi rượu thuốc.

Từ hồi biết cô ghét mùi thuốc lá anh đã cai thuốc.


Còn chỉ những dịp quan trọng bắt buộc phải uống rượu anh mới uống, sau đó đều tắm rửa sạch sẽ cho bay hết mùi rồi mới về nhà với cô.

Vậy mà bây giờ cô lại nói muốn đi bàn chuyện hợp đồng với anh, anh không muốn cô phải tiếp xúc với những thứ ấy.
Thấy anh nhíu mày, Cảnh Thù cũng cau mày lại, cô hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Thôi ngoan nào, em về nhà đi, anh về sớm thôi." Kỉ Ngôn Thanh nhẫn nại dỗ dành cô.
"Nhưng mà em muốn đi, chẳng lẽ em còn chưa nhìn thấy anh đi tiếp khách bao giờ sao."
Chỉ một câu nói của Cảnh Thù, ngay lập tức Kỉ Ngôn Thanh không thể ép buộc cô nữa.

Anh đặt tay lên cạnh đôi mắt sáng lấp lánh như sao của cô, khẽ nói: "Em đi cũng được thôi, cơ mà không được rời khỏi tầm mắt anh."
"Được rồi mà." Đôi mi cong dài của Cảnh Thù khẽ chớp.
Như thể có từng luồng điện chạy dọc cơ thể, Kỉ Ngôn Thanh nắm tay Cảnh Thù ra ngoài, giấu đi đôi mắt u ám của mình.

Khi hai người ra tới nơi, Cảnh Thù thấy thư kí Lam đã đứng đợi từ lâu.

Lam Lẫm Duệ trông thấy hai người họ như vậy có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cầm cặp đựng giấy tờ yên lặng theo sau.

Là người hiểu rõ tính cách của ông chủ, Lam Lẫm Duệ thậm chí còn chẳng dám nhìn Cảnh Thù một giây nào.
Khi Kỉ Ngôn Thanh và Cảnh Thù tới khách sạn, các món ăn đã đang mang lên đủ cả.

Bên phía đối tác thấy Kỉ Ngôn Thanh đến liền lập tức đứng dậy nghênh đón lấy lòng anh.

Kỉ Ngôn Thanh chỉ gật đầu, mặt không để lộ cảm xúc, anh kéo ghế giúp Cảnh Thù rồi ngồi xuống cạnh cô.

Đối tác chứng kiến tất cả bằng ánh mắt ngạc nhiên, anh ta không ngờ giám đốc Kỉ bình thường nổi tiếng là người lạnh lùng cao ngạo, hôm nay lại có những cử chỉ quan tâm săn sóc như thế với một cô gái.


Kỉ Ngôn Thanh đã chặn đứng ánh mắt đang chăm chú quan sát Cảnh Thù của đối tác bằng một cái nhìn lạnh lẽo khiến anh ta toát mồ hôi lạnh, vội quay mặt đi, nói với Kỉ Ngôn Thanh: "Hôm nay giám đốc Kỉ đến đây đúng là vinh hạnh của tôi, anh xem mấy món ăn này có hợp khẩu vị không ạ?"
"Ừ." Kỉ Ngôn Thanh chỉ đáp hững hờ một tiếng, không nói hợp, cũng chẳng bảo không hợp.

Nhưng dù sao câu trả lời này cũng làm bầu không khí giữa hai bên ôn hòa hơn ban nãy.
Những đối tác của Kỉ thị đa số không phải các công ty nhỏ, thân là chủ doanh nghiệp ắt phải có kĩ năng quan sát rất tốt.

Sau đó bên đối tác không dám nhìn Cảnh Thù thêm lần nào nữa, chỉ tập trung vào bàn bạc hạng mục hợp tác với Kỉ Ngôn Thanh.
Gần kết thúc buổi đàm phán, đối tác cũng đã uống không ít rượu, anh ta cười nịnh nọt với Kỉ Ngôn Thanh: "Giám đốc Kỉ, anh không hổ danh là tài tử số một của Kinh thành, những cô gái có tình ý với anh phải vô số nhỉ.

Đến cả người tài mạo song toàn như thiên kim nhà họ Lâm cũng không chống đỡ nổi sức hút của anh, hai người mấy năm nay cũng hợp tác nhiều lần.

Bình thường thấy quan hệ hai người rất tốt, mọi người đều cảm thấy anh và cô ấy rất xứng đôi.."
Đối tác càng nói, sắc mắt Kỉ Ngôn Thanh càng sa sầm, thỉnh thoảng anh lại len lén nhìn Cảnh Thù đang lắc nhẹ ly rượu.

Cảnh Thù liếc sang anh, cô không nói gì, chỉ nâng ly rượu lên môi.
"Khụ, giám đốc Lưu này, có một chỗ ở dự án này tôi thấy chưa rõ ràng.." Lam Lẫm Duệ thấy bầu không khí quanh ông chủ mình ngày càng nặng nề, liền nhanh nhẹn ngắt lời người đối tác.


Nếu để anh ta nói tiếp thì phiền to.
Kỉ Ngôn Thanh nghiêm mặt, kéo Cảnh Thù sát vào người mình, nghiêm túc nói: "Đây là vợ tôi, tôi chỉ có một mình cô ấy là vợ, những người không liên quan xin giám đốc Lưu hãy cẩn thận lời nói.

Nếu như để bà Kỉ đây giận là đang làm khó tôi đấy."
Cảnh Thù nghe những lời anh nói thì ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh, trông thấy dáng vẻ nghiêm túc ấy, cô chỉ biết cúi đầu cười.

Vốn dĩ cô không cần anh công khai vì khôn muốn mỗi lần gặp cô, người trong công ty lại nhìn ngó.

Nhưng sau này cô nhận ra chỉ cần đi bên cạnh Kỉ Ngôn Thanh, số người ngoái đầu lại nhìn cô chỉ tăng chứ không giảm.

Nếu đã như vậy rồi, anh muốn công khai cứ để anh công khai.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Kỉ Ngôn Thanh, người đối tác chợt rùng mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh Thù..


Bình luận

Truyện đang đọc