TRỜI ĐÔNG MUỘN, XUÂN NHƯ CHẲNG CÒN



Anh nói không thể sống thiếu cô, nhưng cuối cùng vẫn muốn nếm thử những đóa hoa dại bên ngoài…

Cô định mở lời, nhưng điện thoại của Thịnh Tư Dật bỗng reo lên.

Anh do dự một lát, định tắt máy, nhưng An Dĩ Hạ đã đẩy anh ra, thản nhiên nói: "Anh cứ nghe đi."

Thịnh Tư Dật miễn cưỡng nhận cuộc gọi. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng sắc mặt anh từ bình tĩnh dần trở nên căng thẳng, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.

Sau đó, anh nuốt khan, cúp máy, rồi quay sang An Dĩ Hạ: "Hạ Hạ, công ty có việc gấp, anh phải đến ngay. Anh gọi xe đưa em về được không?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

An Dĩ Hạ không nói gì, chỉ gật đầu rồi bước xuống xe.

Nhìn chiếc Maybach của Thịnh Tư Dật rời đi, cô lên một chiếc taxi. Nhưng thay vì về biệt thự, cô lạnh lùng ra lệnh: "Phiền anh bám theo chiếc xe phía trước."

Tài xế không hỏi gì thêm, lặng lẽ khởi động xe, giữ khoảng cách vừa phải bám theo.

Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự. Từ xa, một cô gái mặc trang phục hầu gái hình thỏ bước ra mở cửa, khi thấy người đàn ông xuống xe, cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lao vào vòng tay anh.

Cô gái đó là Lâm Cẩn, còn người đàn ông chính là Thịnh Tư Dật.

Vừa ôm chầm lấy nhau, hai người không chờ được mà trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt.

Đôi môi quấn quýt, đến khi hơi thở dồn dập, Lâm Cẩn tách ra, kéo nhẹ cà vạt của Thịnh Tư Dật, nở nụ cười nghịch ngợm: "Chủ nhân, bé thỏ còn chuẩn bị một món quà bất ngờ hơn nữa, anh có muốn xem không?"

Nói rồi, ngón tay cô ta nhẹ nhàng chạm vào yết hầu anh.

Yết hầu Thịnh Tư Dật khẽ chuyển động, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, ánh mắt ngập tràn dục vọng: "Quãng đường 30 phút, anh chỉ mất 15 phút để đến đây. Em nói xem, anh có muốn không?"

Lâm Cẩn khẽ cười, dùng ngón tay mảnh mai kéo anh về phía xe: "Vậy vào xe xem nhé."

Cả hai lên xe, chẳng bao lâu sau, chiếc xe bắt đầu rung nhẹ.

Rồi cường độ rung chuyển ngày càng lớn, mỗi lúc một mãnh liệt…

Không ai hay biết, An Dĩ Hạ ngồi trong xe gần đó, chứng kiến tất cả.

Dù biết rõ không nên giữ ảo tưởng gì về anh, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy, cô mới cảm nhận nỗi đau như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim.

Cảm giác ấy tựa móc câu sắc nhọn bất ngờ móc lấy trái tim, cô đau đớn ôm chặt lồng ngực, hơi thở dồn dập, nước mắt không ngừng rơi.

Hồi tưởng lại quãng thời gian yêu nhau, Thịnh Tư Dật từng rất trân trọng cô. Dù khi tình cảm dâng trào, anh vẫn kiềm chế bản thân, không muốn làm tổn thương cô.

Anh từng nói, lần đầu tiên rất quan trọng, phải để dành đến đêm tân hôn mới hoàn hảo.

Ba năm theo đuổi, ba năm yêu đương, cuối cùng cũng đến đêm tân hôn.

Đêm đó, Thịnh Tư Dật, người đàn ông quyền lực trên thương trường lại bối rối đến lạ. Vừa cởi áo cô, vành tai anh đã đỏ ửng.

Anh trân trọng cô như vậy, cẩn thận quan tâm cảm giác của cô từng chút một. Giây phút chiếm hữu cô, anh xúc động đến bật khóc, thì thầm bên tai cô không ngừng: "Hạ Hạ, cuối cùng em cũng là của anh rồi. Anh yêu em, mãi mãi yêu em."

Khi đó, cô thực sự cảm nhận được sự trân trọng. Cô nghĩ, cả đời này, có lẽ không ai yêu cô nhiều hơn Thịnh Tư Dật.

Thịnh Tư Dật mãi yêu An Dĩ Hạ.

Đó là lời anh từng thề.

Nhưng giờ đây, cũng chính anh là người tự tay phá vỡ lời thề đó.

Phía trước, nữ tài xế taxi nhìn thấy dáng vẻ khóc nức nở của cô, khẽ thở dài, đưa khăn giấy rồi nói: "Đàn ông ai chẳng thế, chẳng có ai không lăng nhăng. Như tôi đây, cũng vì đứa nhỏ mà không thể ly hôn."

Nói đến nỗi đau của mình, giọng cô ta nghẹn lại, dừng vài giây rồi tiếp tục: "Em gái, đừng buồn nữa. Đã kết hôn rồi thì cố chịu đựng, tha thứ lần này, coi như chưa từng thấy."

An Dĩ Hạ siết chặt khăn giấy trong tay, từng chữ thốt ra khàn khàn nhưng đầy kiên định: "Không, tôi sẽ không tha thứ."

Thịnh Tư Dật, tôi mãi mãi không tha thứ.

Về đến nhà, cô lục tung mọi ngăn tủ, gom hết những món quà anh từng tặng, kể cả thương hiệu giá trị liên thành [Mộ Hạ].

Cô bấm một số điện thoại: "Là đại lý tài sản phải không? Tôi muốn bán hết những thứ này. Số tiền thu được, xin chuyển toàn bộ đến quỹ hỗ trợ phụ nữ, giúp những người muốn ly hôn nhưng không thể vì con cái hay khó khăn tài chính."

Chỉ mất một giờ, cô đã gửi hết những món đồ đi.

Sau đó, cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Nhưng khi chưa kịp thu dọn xong, Thịnh Tư Dật bất ngờ trở về.

Anh xông vào nhà, thân hình mang theo hơi lạnh của gió mưa, không kịp thay đồ, vội vã đến trước mặt cô, giọng nói run rẩy: "Hạ Hạ, tại sao em lại bán [Mộ Hạ]?"

Mộ Hạ là món trang sức vô giá. Muốn bán nó, cách duy nhất là thông qua nhà đấu giá.

Vậy nên, Thịnh Tư Dật đã nhìn thấy Mộ Hạ xuất hiện trong buổi đấu giá sao?

Bình luận

Truyện đang đọc